Bạn đang đọc (quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai – Chương 9: Muốn Thì Tự Mình Đi Mà Đoạt Lấy
Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Vu Hoan ngồi xổm xuống trước mặt Phong Khuynh Dao, ngón tay trắng nõn dính máu tươi, mặt mày tràn đầy ghét bỏ, nhưng động tác lại thuần thục đến lạ, đắp thuốc, thay băng, như đã từng làm vô số lần.
Những loại thuốc này hoàn toàn là thảo dược bình thường, cũng chưa trải qua luyện chế, nhưng dán lên miệng vết thương bên hông Phong Khuynh Dao, nàng ta liền cảm nhận được đau đớn dần dần biến mất, từng dòng nước ấm áp tiến vào cơ thể.
“Đều tại ngươi, nếu không phải ngươi, ông đây còn lâu mới cao thượng đi đắp thuốc cho người khác, lần sau nhớ chọn đúng nơi mà đâm, đâm chết thì coi như xong, đâm không chết còn không phải gây thêm phiền phức cho ta sao?” Vu Hoan vừa băng vết thương cho Phong Khuynh Dao, vừa mắng Thiên Khuyết Kiếm bên cạnh một trận.
Khoé miệng Phong Khuynh Dao giật rồi lại giật, đầu óc cô nương này có phải có vấn đề rồi không?
Cùng kiếm nói chuyện phiếm thì thôi đi, lại còn dạy nó lần sau nhớ giết chết tránh gây phiền phức cho mình.
Đắp xong thuốc, Vu Hoan nhìn đôi tay dính đầy máu, trên người vô cùng khó chịu, trong con ngươi kinh hãi của Phong Khuynh Dao, biến mất như một làn gió.
Chờ nàng xuất hiện trở lại, tay chẳng những rửa sạch sẽ, y phục trên người cũng ướt dầm dề, rõ ràng là được gội rửa qua.
Cả người Phong Khuynh Dao ở trong gió đần độn, cô nương này có bao nhiêu ghét bỏ mình?
“Ngươi la cái gì? Bị người ta chém thành cái dạng này mà còn chưa treo, vận khí cũng may mắn thật, đương nhiên may mắn nhất vẫn là gặp được ta. Ít nhiều gì cũng là nhờ cây kiếm này đâm vào vết thương trên cánh tay ngươi, ngươi cảm ơn nó đi!”
Thiên Khuyết Kiếm phối hợp run lên, nhưng suy nghĩ lại là, lần sau nhất định phải làm cho người ta tắt thở. Chủ nhân hiện tại thật đáng sợ…
Phong Khuynh Dao tự nhận mình là người bình thường có lực khống chế rất tốt, nhưng vì sao lúc này nàng lại có loại xúc động muốn đánh chết vị cô nương này?
Cứng đờ cười cười, giọng nói nghẹn ngào lên tiếng: “Ta tên Phong Khuynh Dao. Cám ơn cô nương… Cám ơn Kiếm huynh…”
Mặc kệ như thế nào thì cô nương này cũng đã cứu nàng một mạng.
Vu Hoan không để bụng nhún nhún vai, dùng chân đá đá đống lửa, ngược lại đem tầm mắt nhìn về núi rừng đen nhánh phía trước.
Phong Khuynh Dao cũng không dám nói nhiều, nàng thật sự sợ vị cô nương này một lời không hợp sẽ chém chết mình tại vùng hoang vu dã ngoại này.
Chờ đến hừng đông, lòng Phong Khuynh Dao mới buông thả xuống được, miệng vết thương bên hông so với tưởng tượng của nàng thì nhanh khỏi hơn rất nhiều.
Thảo dược kia cũng không biết là cái gì, nhưng so với đan dược thì hiệu quả muốn cao hơn.
“Cô nương, cảm ơn ơn cứu mạng của ngươi, trong người ta còn có chuyện quan trọng, nếu cô nương có cần gì thì hãy đến Phong gia ở Phong Tuyết Thành tìm ta.” Phong Khuynh Dao dựa vào thân cây bên cạnh đứng dậy, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.
Vu Hoan đứng ở đống lửa đã dập tắt trước mặt, từng đợt từng đợt khói nhẹ vòng quanh nàng, ngăn chặn thần sắc trên mặt.
“Ồ, được.” Một lúc lâu sau Vu Hoan mới đáp lại hai chữ.
Phong Khuynh Dao chần chờ nhìn nàng một cái, cuối cùng cắn răng một chân thấp một chân cao khập khiễng rời đi.
Cho đến khi thân ảnh Phong Khuynh Dao biến mất, Vu Hoan mới xoay người, một bộ dáng còn buồn ngủ, mê mang nhìn khoản đất trống đã không còn ai.
“Ong…” Thiên Khuyết Kiếm bay thẳng đến trước mặt Vu Hoan, thân kiếm xoắn lại xoát cảm giác tồn tại.
Tâm trạng Vu Hoan đang tốt nên không có hất nó ra mà là trực tiếp đem nó ném ra ngoài, Thiên Khuyết Kiêm quay cuồng vài vòng trong không trung, dừng lại trên một đống đá lộn xộn.
Thiên Khuyết Kiếm giận, nó chính là Thiên Khuyết Kiếm mà ai ai cũng tha thiết khao khát có được.
Vì cái lông gì mà chủ nhân một chút cũng không yêu thương nó!!
[Ngươi muốn đi đâu?]
Vu Hoan nhìn lướt qua hàng chữ to trong không khí, nhấc chân đi theo hướng Phong Khuynh Dao vừa rời đi.
Chữ to không thuận theo không buông tha đi theo nàng, tầm mắt nàng đến chỗ nào, hàng chữ sẽ bay đến chỗ đó.
Vu Hoạn giận không thể không dùng tay đánh tan hàng chữ kia: “Ngươi đủ chưa? Ông đây còn có thể đi đâu? Ông đây đi tìm Thần Khí cho ngươi.”
[Ngươi làm sao mà biết trên người nàng ta có Thần Khí?]
“Ông đây chính là biết. Ngươi không phục thì cứ tự đi mà tìm.” Vu Hoan rống giận xong liền vùi đầu đi đường.
Nàng làm méo gì biết cái gì Thần Khí kia, chẳng qua là thuận miệng bịa chuyện thôi.
Ỷ vào thực lực mạnh liền chèn ép nàng, đừng để nàng tìm được Thần Khí, tìm được rồi thế nào nàng cũng phải huỷ diệt cho hả giận.
Dung Chiêu kỳ thật có chút vô tội, hắn chỉ là muốn hỏi một chút thôi…
Không nghĩ đến Vu Hoan sẽ đột nhiên phát giận.
Nếu không phải biết nữ nhân này lúc nào cũng tâm trạng bất định, tính tình nói đến là đến, nói đi là đi, hắn còn cho rằng mình đã làm chuyện đại nghịch bất đạo gì rồi.
“Đừng để ả ta chạy thoát, bắt lấy ả ta.”
“Ở bên kia, nhanh, nhanh ngăn ả ta lại.”
Vu Hoan vẫn luôn cuối đầu xuống mà đi, đi đến chỗ nào nàng hoàn toàn không biết, ai biết mới vừa ngẩng đầu lên liền thấy Phong Khuynh Dao đang nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía mình, trên tay còn cầm một gốc cây có ánh sáng tím.
Con ngươi Vu Hoan hơi hơi nheo lại, thứ đó hiện giờ trên đại lục vẫn còn sao?
[Ta muốn cái đó.]
Vu Hoan giật giật mí mắt, ngươi muốn thì tự mình đi mà đoạt lấy, liên quan cái rắm gì đến ta!
“Ta muốn cái đó.” Đột nhiên giọng nói Dung Chiêu vang lên bên tai Vu Hoan, doạ nàng nhảy dựng.
Sắt mặt Vu Hoan rối rắm, cười tủm tỉm đáp: “Ta lại không cần.”
“Cô nương, chạy mau.” Vu Hoan vừa nói xong, Phong Khuynh Dao đã đến trước mặt, lôi kéo nàng cùng chạy.
Vu Hoan bất động, tầm mắt nhìn quanh bốn phía một chút, mẹ nó nhiều con đường như vậy, ngươi đi chỗ nào không được lại chạy đến chỗ ta.
Đây tuyệt đối là kính đáo sắp đặt!
Trên mặt tái nhợt của Phong Khuynh Dao tất cả đều là mồ hôi, vết thương bên hông đã tốt lên có lẽ sắp khôi phục lại có máu tươi đỏ thắm bắt đầu chảy ra.
“Vây lấy.”
“Lão đại, vẫn còn một nha đầu.”
Người đến là một đám nam nhân, người lớn tuổi nhất cũng chỉ bốn mươi mấy, trên mặt mỗi người đều là sát khí hung thần, thực lực không thấp.
Trên đại lục này tu luyện linh lực bắt đầu từ Tôi Thể, Luyện Hồn, Nhân Linh, Hoá Huyền, Thiên Tôn, Chuẩn Thánh, Trung Thánh đến Thánh Chủ.
Những người có thiên phú giống nhau đều dừng lại ở Hoá Huyền. Mà những người này đều là Huyền Trung Cấp hoặc cấp cao hơn, đủ để chứng minh họ có thân phận bất phàm.
Phong Khuynh Dao thở hổn hển, cảnh giác nhìn đám người đã vây quanh các nàng, bảo hộ đồ vật trong tay càng thêm cẩn trọng.
“Cô nương, xin lỗi, làm liên luỵ ngươi.” Giọng nói Phong Khuynh Dao tràn đầy xin lỗi.
Kỳ thật vừa rồi Phong Khuynh Dao không nhất thiết phải chạy về phía bên này, nhưng không biết vì sao nàng thấy cô nương này nhất định có thể cứu mình một mạng, cho nên mới nhất thời sửa lại phương hướng.
Nàng không sợ chết, nhưng hiện tại nàng không thể chết…
“Nói xin lỗi có ích lợi gì?” Giọng nói Vu Hoan lạnh như băng, làm thần sắc xin lỗi trên mặt Phong Khuynh Dao cứng đờ lên.
Vốn dĩ ân nhân cứu mình một mạng, hiện giờ lại bị nàng làm liên luỵ, cho dù đổi lại là ai cũng đều sẽ tức giận…
“Ta biết cô nương tức giận, nhưng nếu là…”
“Ta không có hứng thú cứu ngươi.” Vu Hoan cắt đứt lời nói của Phong Khuynh Dao, hiện tại nàng tự thân khó bảo toàn, làm gì rảnh mà đi quản chuyện của người khác.
Cầm Thiên Khuyết Kiếm đang cắm ở bên cạnh vào trong tay, ước lượng một chút, những người vây quanh hai người còn tưởng Vu Hoan muốn ra tay, không khí trong tức khắc khẩn trương lên.
Vu Hoan bĩu môi, nàng cũng không phải là người bạo lực.
Thân hình hơi hơi đung đưa, bóng dáng Vu Hoan biến mất trong vòng vây: “Ân oán của các ngươi không liên quan đến ta, tốt nhất không cần dính dáng đến ta, bằng không…”
Vu Hoan đứng ở phía sau bọn họ, trong mắt lên tia ánh sáng khát máu, nàng cũng không phải là hạng người lương thiện nương tay.
Những người đó nghe được giọng nói, động tác đồng loạt quay lại đây, trên mặt mọi người đều là một mảnh mê mang, trước sau chẳng qua chỉ hít thở một cái, nữ nhân này như thế nào thoát được vòng vây?
Không có người nhìn thấy, cũng không có người biết nàng như thế nào làm được.