(quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 19: Dễ Quên Mặt Chính Là Bệnh


Bạn đang đọc (quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai – Chương 19: Dễ Quên Mặt Chính Là Bệnh

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Lão già mới đi vào một giây, liền bị đánh bay ra, ném lên rồi bị đập vào thân cây trong viện, hai mắt trợn trắng, hôn mê bất tỉnh.

Vu Hoan vừa đúng lúc đứng ở bên cạnh, phản ứng của người bình thường là tiếp được lão già kia, mà phản ứng của Vu Hoan lại là e sợ không kịp tránh đi…

Mọi người trong viện “…” Tại sao cô nương này nhẫn tâm như vậy.

Bị ánh mắt mọi người khiển trách một chút, thần sắc Vu Hoan da không ngứa mặt không đau bình thường dịch về phía cửa phòng.

Ông tới xem náo nhiệt, cứu người thì liên quan cái rắm gì đến ông!

“Ta muốn gặp Nguyên Thanh. Mau đi tìm Nguyên Thanh cho ta.”

Vu Hoan vừa dịch đến cửa, âm thanh bén nhọn chói tai chấn động đến trong tai nàng một mảnh ù ù.

Muội muội, ngươi đang luyện tập hát âm cao sao?

“Mau đi Hứa gia tìm Hứa Nguyên Thanh đến đây.” Phong Vân phân phó người bên cạnh một câu, bản thân bước vào phòng.

Cửa phòng mở ra, lọt trong tầm mắt chính là một đống hỗn độn, đồ sứ vỡ vụn bày đầy đất, một thiếu nữ đứng ở trung tâm, khuôn mặt dữ tợn nhìn chằm chằm cửa phòng, Phong Vân đi vào, nàng ta liền bắt đầu công kích.

Linh lực ở trong phòng tàn sát bừa bãi, bùm bùm lại là một đám đồ vật bỏ mình.

Dù sao Phong Vân cũng là cao thủ bậc Đỉnh Thiên Tôn, không có bị đánh văng ra.

Phong Vân bị đánh chạy tán loạn quanh phòng “…” Không có ai bị đánh mà vui vẻ cả, con gái nhà mình mà hắn cũng không đến gần được.


Phong Khuynh Dao chẳng qua chỉ là Huyền trung cấp, hắn đường đường là cấp Thiên Tôn lại không đến gần được.

Nói ra còn không phải làm trò cười cho thiên hạ sao?

“Hứa Nguyên Thanh là ai?” Vu Hoan chọc chọc thị vệ bên cạnh, vẻ mặt đơn thuần tò mò “ngươi mau nói cho ta biết, ngươi mau nói cho ta biết”.

Thị vệ yên lặng lui xuống một bước, đối với việc làm của Vu Hoan vừa rồi tỏ vẻ bất mãn, nhưng người này lại do gia chủ mang vào, hắn không thể đắc tội, chỉ có thể lựa chọn không trả lời.

Biểu tình Vu Hoan nháy mắt thay đổi, duỗi tay túm lấy cánh tay thị vệ kia. Thần sắc “ngươi mau nói cho ta biết” biến thành biểu cảm hung ác “ngươi không nói cho ta biết, ta sẽ giết chết ngươi”.

Thị vệ kia nào biết rằng cô nương nhìn nhu nhược thế này nói trở mặt liền trở mặt, phía sau lưng tức khắc lạnh một mảnh, tại sao hôm nay nhiều chuyện lạ như vậy.

“Hứa công tử là con nuôi của thành chủ… là… là người trong lòng của tiểu thư.” Thị vệ run run trả lời.

“Sớm nói không phải tốt hơn sao? Một hai đợi bị đánh mới nói.” Vu Hoan buông thị vệ ra, còn có lòng tốt giúp hắn vuốt vuốt lại nếp nhăn bị nàng túm đến nhào nhĩ trên áo.

Thị vệ đơ tại chỗ, tròn lòng quanh quẩn sợ hãi, làm sao cũng không thể tản ra được.

Trong nháy mắt vừa rồi, hắn thật sự cảm thấy bản thân bị tử vong bao phủ, chỉ cần thiếu nữ trước mặt này nhíu mày một chút, đầu và mình hắn liền hai nơi.

Tại sao trên đời lại có cô nương khủng bố như vậy…

Vu Hoan nào biết rằng mình tạo cho người khác sợ hãi như vậy, nàng chẳng qua là theo thói quen tính dùng Linh Hồn Chi Lực áp người, hơn nữa nàng tiếp xúc với thị vệ kia, uy lực tự nhiên lớn hơn.

Nếu nàng không tiếp xúc với thị vệ kia, thị vệ cũng không có phản ứng lớn như vậy.

Tóm lại, Vu Hoan vẫn là cặn bã như cũ.

Vu Hoan liền nhảy nhót đến trước mặt Dung Chiêu, cười tủm tỉm hỏi: “Ngươi nhìn ra cái gì?”


Dung Chiêu vẻ mặt mờ mịt nhìn Vu Hoan, con ngươi phản chiếu khuôn mặt Vu Hoan mỉm cười, nụ cười kia tuy đẹp, nhưng lại không đạt đến đáy mắt, ngược lại lộ ra một cỗ âm hàn.

Nàng căn bản không phải muốn cười.

“Đừng cười.”

“Hả?”

Vu Hoan sửng sốt, hiển nhiên không hiểu ý Dung Chiêu muốn nói gì.

“Không muốn cười thì không cần cười, rất khó xem.” Dung Chiêu cứng ngắt giải thích một câu, ánh mắt lập loè, không dám đối diện Vu Hoan.

Hắn cũng không rõ bản thân mình vì cái gì không dám nhìn Vu Hoan.

Vu Hoan tươi cười liền thu liễm lại, sắc thái u ám trong mắt chuyển động, khóe miệng nho nhỏ cong lên rất nhẹ, phác hoạ thần sắc trào phúng.

“Đột nhiên phát hiện ngươi thật đáng ghét.”

Trước đây không ai dám nói chuyện như vậy với nàng.

Quan trọng nhất chính là…

Nàng cười hay không cười, liên quan cái rắm gì đến hắn!

Làm như người yêu với nhau không bằng, quản ta à? Vả lại ngươi cười cũng không đẹp, còn nói ta cười khó coi? Chỗ nào khó coi? Chỗ nào khó coi?

Kỳ thật đây mới là trọng điểm đi!


Dung Chiêu tán thành gật đầu: “Ngươi cũng thật đáng ghét.”

Một chút dịu dàng của nữ hài tử cũng không có, động một chút là muốn giết người, đặt ở trên người nam nhân bình thường, ai sẽ thích một kẻ biến thái như vậy?

“Kia thật là ngại quá, chỉ sợ ngươi còn phải chán ghét ta thật lâu.” Vu Hoan hừ lạnh một tiếng, trong lòng đối với Dung Chiêu càng thêm không thích, trên sổ đen, tên hắn đã bị bôi đen đến bóng loáng rồi.

Hoàn toàn không biết bản thân mình đã bị Vu Hoan kéo vào sổ đen, trọng điểm chú ý đối tượng là Dung Chiêu nghiêm túc, tầm mắt mang rối rắm nhìn về phía Vu Hoan.

Tại sao cảm giác mình lại nói sai rồi?

“Ngươi có cảm giác được cả người rét run hay không?” Vu Hoan đột nhiên phát ra một câu, Dung Chiêu theo bản năng lắc đầu.

Bản thân hắn vốn không có độ ấm, làm sao cảm giác được lạnh?

Vu Hoan cũng nhớ đến mình hỏi sai người rồi, ghét bỏ ngó hắn liếc mắt một cái, quay đầu đi quan sát những người khác trong viện.

Quả nhiên, trong viện đã có người ôm hai tay, kỳ quái ngẩng đầu nhìn trời.

Mùa thu còn độ ấm, không nên lạnh như vậy, hơn nữa hình như là trong nháy mắt lạnh xuống, hoàn toàn không phù hợp quy luật tự nhiên.

Vu Hoan run run một chút, làm trò trước mặt mọi người, đem áo khoác trên người Dung Chiêu lột xuống tròng lên trên người mình.

Khoé mắt Dung Chiêu giật giật, nữ nhân này… Thật đúng là không khách khí.

Những người khác: “…” Trước mặt quần chúng, sao lại không biết xấu hổ như thế!

Áo khoác màu tím mặc ở trên người Vu Hoan cũng không có vẻ to rộng, người khác không chú ý tới, Vu Hoan mặc lên người lại rõ ràng phát hiện, áo khoác sau khi mặc lên người nàng trong nháy mắt liền dựa theo thân hình nàng mà điều chỉnh.

Này mẹ nó chẳng lẽ lại là Thần Khí?

Vu Hoan lôi kéo ống tay áo lật qua lật lại xem, hai mắt phóng ra ánh sáng xanh, nàng đã sớm mơ ước có được bộ y phục trên người Dung Chiêu, mẹ nó nhìn rất soái đấy có biết không.

Tay chân lanh lẹ thắt đai lưng lại, hiển nhiên là không tính toán trả lại cho Dung Chiêu.

Mà Dung Chiêu không có áo khoác, quần áo bên trong vẫn hoa lệ như cũ, Vu Hoan xem xét liếc mắt một cái, vì thế liền yên tâm thoải mái chiếm đoạt.


Mọi người trong viện đều hóa đá, tỏ vẻ bản thân mình không có biện pháp tiếp thu nữ nhân không biết xấu hổ như vậy.

Tuy rằng bọn họ thờ phụng thực lực, nhưng mà nữ nhân chung quy nên có bộ dáng của nữ nhân, chưa từng có nữ nhân nào không biết xấu hổ như vậy, dám mặc quần áo nam nhân.

Quả thật là không nỡ nhìn thẳng!

“Ầm!” Nóc nhà bị dòng khí xốc bay, mảnh vụn từ không trung che trời lấp đất rơi xuống dưới.

Tức khắc trong viện loạn thành một đoàn, từng người chạy vắt chân lên cổ, chớp mắt cũng chỉ còn lại Vu Hoan và Dung Chiêu.

Dung Chiêu lập tức dùng linh lực ngưng tụ kết giới, một chút phiền phức cũng không đánh trúng hắn. Vu Hoan liền xui xẻo, nàng theo bản năng dùng Linh Hồn Chi Lực, vừa thoát khỏi thân thể liền bay mất, bị mảnh vụn rơi đầy mặt.

“…” Moẹ, dám chơi ông như vậy!

Khoé miệng Dung Chiêu cong cong, tiến lên kéo Vu Hoan đến bên người, khi nữ nhân này làm chuyện tức cười thuận mắt hơn nhiều.

Trong nháy mắt Vu Hoan bị kéo đến kết giới kia, phòng ốc ầm ầm sập, hai đạo thân ảnh từ bên trong bay vọt ra, ở giữa không trung bay đến.

Vu Hoan lau sạch tro bụi trên mặt, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trong không trung.

Ách… Người nam chính là Phong Vân, biết được thông qua y phục.

Nữ…

Phong Khuynh Dao thay y phục, nàng chỉ biết phân biệt qua y phục, vừa thấy mặt liền mờ mịt, cảm thấy người ở trên không trung cách Phong Khuynh Dao trong trí kém xa tới vạn dặm.

Chắc là Phong Khuynh Dao.

Hẳn là vậy.

Dung Chiêu ngửa đầu cũng là vẻ mặt mê mang, hai người này là ai? Bộ dáng thật quen mắt …

Tập thể hai kẻ bị mù mặt, tổ mới mẻ ra lò.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.