(quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 13: Ngươi Chết, Hắn Giết


Bạn đang đọc (quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai – Chương 13: Ngươi Chết, Hắn Giết

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Trong ý thức mơ hồ, dường như Phong Khuynh Dao nghe được một giọng nói quen thuộc, mình đã chết sao?

Âm thanh ong ong ồn ào không ngừng truyền đến bên tai, đầu đau giống như muốn vỡ ra.

Mình thật sự đã chết?

“Muội tỉnh muội tỉnh. Tổ… Tổ tông, muội ấy tỉnh rồi.” Diêm Tố hưng phấn nhảy loạn tại chỗ.

Vu Hoan móc móc lỗ tai: “Ông đây nghe thấy rồi, nhỏ giọng lại, muốn chết à?”

Là giọng nói của cô nương kia…

Trong lòng Phong Khuynh Dao đình trệ, mỗi lần gặp cô nương kia sẽ không có chuyện gì tốt.

Nhưng nàng không thể không thừa nhận, vài lần nàng có thể sống sót ít nhiều đều nhờ vào cô nương kia.

Từ từ mở mắt ra, liền thấy mình đang nằm trên mặt đất.

Không sai, chính là bản thân mình, toàn thân đang nằm trong vũng máu, trên khuôn mặt quen thuộc mang thần sắc tuyệt vọng giãy giụa.

“Nhìn thấy thi thể của bản thân mình có cảm giác gì?” Vu Hoan tiến đến trước mặt Phong Khuynh Dao, chặn trước thi thể nàng ta.


Phong Khuynh Dao sợ tới mức lùi về sau, nhưng nàng lại phát hiện mình đang bay…

Đã xảy ra chuyện gì?

“Cô nương, là ta cứu muội nha, muội muốn lấy thân báo đáp không?” Diêm Tố tiến lên đỡ lấy Phong Khuynh Dao, khoe khoang mở miệng.

Phong Khuynh Dao cứng đờ quay đầu, nhìn thấy một bóng dáng nửa trong suốt đang đỡ mình, lập tức sợ tới mức hét lên.

Sự tức giận từ đáy lòng Vu Hoan nháy mắt đã bị câu lên, trực tiếp tiến lên che miệng Phong Khuynh Dao lại.

“Um…um…um…um…um…”

“Kêu la cái gì, chưa từng nhìn thấy quỷ à? Ta sẽ buông ngươi ra, ngươi đừng la, nếu không ta không bảo đảm có thể vì tâm trạng không tốt sẽ giết chết ngươi.” Giọng nói mềm mại vang lên bên tai Phong Khuynh Dao, mang theo sự uy hiếp nồng đậm.

Trong lòng Phong Khuynh Dao hoảng loạn, hoảng sợ, bất lực, nghi hoặc. Lại cảm nhận được một cổ đáng sợ uy hiếp từ Vu Hoan, không tự chủ được gật gật đầu.

Được Phong Khuynh Dao bảo đảm, Vu Hoan thử buông nàng ta ra, thấy nàng ta thật sự không muốn kêu, mới lui lại bên cạnh Dung Chiêu.

“Như ngươi đã thấy, ngươi chết, hắn giết.” Vu Hoan chỉ Diêm Tố đang hưng phấn bên cạnh.

Sắc mặt Diêm Tố thay đổi, cười khổ nhìn Vu Hoan, sao lại vạch trần hắn!

Phong Khuynh Dao quay đầu nhìn về phía Diêm Tố, cảm xúc oán hận còn chưa nổi lên thì nghe thấy giọng nói của Vu Hoan vang lên: “Thân thể của ngươi đã đến cực hạn, nếu hắn không giết ngươi, ngay cả quỷ ngươi cũng không thể thành.”

Đương nhiên Vu Hoan sẽ không nói chính là tính mình Diêm Tố giết, không có mình hỗ trợ, nàng ta như cũ chỉ có thể chuyển thế đầu thai.

Diêm Tố cũng biết mình không có khả năng đoạt người trong tay quỷ sai, nên Vu Hoan nói những lời đó cũng không có giải thích, độ cảm kích đối với Vu Hoan mỗi lúc một tăng cao.


Tổ tông quả nhiên là người tốt. Hu hu hu… Hắn muốn đi theo tổ tông làm người tốt, không phải, là quỷ tốt!

“Ta…” Phong Khuynh Dao ngốc ngốc nhìn thi thể của bản thân, nàng vẫn không thể tin sự thật là nàng đã chết.

Không phải người, muốn nàng làm sao ở bên Nguyên Thanh?

“Cô nương, muội đừng đau lòng, ta biết tâm trạng của muội, lúc ta mới thành quỷ cũng không cam lòng, nhưng đã chết chính là đã chết, ai cũng thay đổi không được, muội chỉ cần cố gắng tu luyện, giống nhau có thể có được thân thể.” Diêm Tố hiếm được đứng đắn an ủi Phong Khuynh Dao.

Nhưng mà Vu Hoan thật sự quá xem trọng hắn…

Ngay sau đó Diêm Tố tiện tay giảng đạo lý: “Ta nói cho muội nghe, làm quỷ so với làm người khá hơn nhiều, chẳng những không cần đi đường, càng không cần ăn cơm, chỉ cần bước vào quỷ tu, không bị quỷ tu khác giết thì sẽ luôn sống, so với con người có tuổi thọ ngắn không biết tốt hơn bao nhiêu lần.”

Những lời này của Diêm Tố quả thật không sai, tuổi thọ của quỷ tu là vô hạn.

Ngươi hỏi nếu vậy chẳng phải sẽ thành quỷ tu tràn lan, bá chiếm thế giới?

Vu Hoan chỉ có thể cười ha hả đáp, ngươi nghĩ quá nhiều.

Con người chết đi, chỉ có một phần ngàn người có thể trở thành quỷ tu, mà trong đó quỷ tu không đi theo đường bình thường có rất nhiều, giết quỷ đoạt tu vi càng không đếm xuể, cho nên trên thế giới này quỷ tu căn bản không có bao nhiêu.

Cũng sẽ không có cái gì gọi là quỷ tu tràn lan, bá chiếm thế giới linh tinh không có thực tế này.

“Ngươi im lặng một chút thì sẽ chết sao?” Vu Hoan túm lấy Diêm Tố kéo đến bên cạnh.


“Ngươi không thấy muội muội người ta đang đau lòng hả?”

Diêm Tố vừa đến bên cạnh Vu Hoan liền bắt đầu run:”Ta…ta… không phải là ta cũng đang an ủi nàng ấy sao?”

Khoé miệng Vu Hoan giật một cái: “Cảm ơn ngươi an ủi, ngươi vẫn là nên câm miệng đi!”

Từ an ủi đi xuống, muội muội này có khi quỷ còn không muốn làm.

Diêm Tố che miệng, bộ dáng không cam lòng nhìn chằm chằm Phong Khuynh Dao, này rõ ràng là muội muội nhà hắn!

Hắn…

Huhuhu, tổ tông thật đáng sợ!

“Mặc kệ thế nào, ngươi còn sống trên thế gian này, thì chuyện ngươi muốn làm vẫn có thể làm như cũ.” Rất ít khi Vu Hoan có tính tình tốt như vậy, nếu không phải vị muội muội này nàng cướp từ tay quỷ sai, thì còn lâu nàng mới xía vào.

Đều là cho tên tiểu quỷ kia! A a a, vẫn nên chém chết đi!

“Không…” Vẻ mặt của Phong Khuynh Dao tuyệt vọng lắc đầu, nước mắt rơi lã chã, nước mắt quỷ rất trân quý, mỗi một giọt đều ẩn chứa tu vi, rơi xuống như vậy, Phong Khuynh Dao phỏng chừng không lâu sau sẽ hồn phi phách tán.

“Muội muội đừng khóc!” Diêm Tố thấy Phong Khuynh Dao khóc, lập tức liền đã quên lời Vu Hoan nói.

“Muội khóc như vậy rất tổn hại đến cơ thể.”

Vu Hoan trắng mắt liếc Diêm Tố một cái, lúc trước cũng không biết là ai khóc đến vui sướng.

“Ta đã chết… thì cái gì cũng đều không có…” Phong Khuynh Dao chậm rãi lắc đầu, nước mắt càng rơi lợi hại hơn.

Thân ảnh so với trước trở nên trong suốt hơn rất nhiều.

“Mẹ nó đã nói với ngươi rồi, quỷ tu có thể tu luyện ra thân thể mới, ngươi có thể nghe lời người ta nói một chút không?” Vu Hoan một trận rống giận, Phong Khuynh Dao bị doạ đến không dám khóc, ngây ngốc nhìn Vu Hoan.


Nói chuyện bình thường với ngươi ngươi không nghe, một hai đòi bị mắng mới chịu nghe.

Nàng còn đang muốn làm mỹ nữ an tĩnh đây!

“Thật… Thật sự?” Trong lòng Phong Khuynh Dao dâng lên một tia hy vọng, nói quỷ tu có thể tu luyện ra thân thể, nàng còn cơ hội có thể ở bên cạnh Nguyên Thanh không?

“Trên lý thuyết là như thế không sai, nhưng tu luyện để có thân thể cũng không phải chuyện một sớm một chiều, theo ta được biết, quỷ tu dùng tu luyện để có thân thể ngắn nhất cũng một trăm năm.”

“Ngươi không nói lời nào không ai nói ngươi câm, ngươi có ngốc hay không vậy!” Vu Hoan tức giận, thuận tay ném Thiên Khuyết Kiếm vừa mới bay đến cạnh mình về phía Diêm Tố.

Nàng khuyên bảo nàng ta dễ dàng sao? Thật vất vả để muội muội người ta nhìn thấy điểm hy vọng, lại khiến cho người ta tuyệt vọng sau một giây.

Đứa ngu xuẩn này rốt cuộc cứu nàng ta hay là đang hại nàng ta!

Diêm Tố che miệng né tránh Thiên Khuyết Kiếm, nhưng phía sau hắn chính là Phong Khuynh Dao, Thiên Khuyết Kiếm phanh lại không kịp, trực tiếp đi xuyên qua linh hồn Phong Khuynh Dao.

Đi… Xuyên… Qua…

Không khí lập tức kỳ lạ lên, tên gây ra hoạ Thiên Khuyết Kiếm vèo một cái biến mất trong bóng đêm.

Mà kẻ đầu sỏ xúi giục Vu Hoan cũng là vẻ mặt rối rắm nhìn Phong Khuynh Dao, không bị Diêm Tố hại chết, bị nàng hại chết trước?

Phong Khuynh Dao cuối đầu nhìn ngực bị Thiên Khuyết Kiếm thọc qua, đứng bất động, trên mặt càng ngày càng trong suốt lộ ra tươi cười chua xót.

Nàng vốn là đáng chết, làm sao cũng không thể tránh khỏi kết cục này.

Nhưng mà nàng thật sự không cam lòng, Nguyên Thanh…

Thất Hà Liên Hoa đã không có, Nguyên Thanh cũng không thể cứu, mình và chàng ấy cùng chết như thế cũng tốt, chỉ là không thể gặp lại Nguyên Thanh một lần, thật sự rất không cam tâm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.