Bạn đang đọc Quyển 1 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim – Chương 169: Bạn Cùng Bàn Cầm Nhầm Kịch Bản8
Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Linh Quỳnh nhìn số dư còn lại tăng lên gấp bội, tâm tình cực kỳ vui vẻ, lúc đi đường cũng nhảy chân sáo.
【 Tình yêu ơi, ngài ăn hai đâu như vậy có ổn không? 】 Bên Cố Ninh Lộ kia kiếm được một khoản, bên chỗ Cố nhị ca này cô cũng kiếm.
“Dù sao hắn cũng sẽ tèo sớm thôi, có thể hố được một khoản thì hố một khoản thôi, không nên lãng phí, lãng phí là đáng xấu hổ.”
Linh Quỳnh nói rồi xong dừng lại một chút, bổ sung thêm một câu: “Ta vẫn đứng về phía người chị em của ta!”
【.
.
.
】 Người ta hẳn là muốn đánh chết cô, còn chị em quái gì nữa!
.
.
Khi Linh Quỳnh vẫn trốn học, ỷ vào người khác không thể nhìn thấy thanh tiến trình, quang minh chính đại rút thẻ.
Lần đầu tiên Giang Lạc Mộc thấy cô nhìn lên bảng đen, còn nhìn nghiêm túc như vậy.
Ánh mắt kia tựa như là đang chờ mong cái gì.
Giang Lạc Mộc nhìn lên phía trên bảng đen, chỉ là một câu hỏi bình thường, có gì tốt mà mong đợi?
Hành vi của cô bạn cùng bàn này có chút kỳ quái, khiến Giang Lạc Mộc không hiểu lắm.
Giang Lạc Mộc không có nhiều tinh lực đi quan sát Linh Quỳnh, chương trình học trước kia của hắn không giống bây giờ, hắn phải nghiêm túc nghe giảng bài mới hiểu được.
Linh Quỳnh rút được thẻ xong, lại nằm xuống bàn.
Linh Quỳnh đợi đến buổi chiều tan học, tấm thẻ kia cũng chưa được kích hoạt.
Cái quái gì thế!
Lừa gạt ba ba sao?
Linh Quỳnh nghi ngờ trở về nhà, đến nửa đêm, trợ lý của Quách Hải Lan đột nhiên gọi điện thoại cho cô, nói cô đến bệnh viện một chuyến.
Linh Quỳnh: “???”
Quách Hải Lan bị tai nạn xe cộ, thân thể vẫn ổn, chỉ là đầu bị va đập nhẹ nên bị trầy xước một chút.
Linh Quỳnh vội vàng chạy tới bệnh viện, Quách Hải Lan đã được băng bó kỹ.
” Sao lại gọi Tê Tê tới?” Quách Hải Lan trách cứ trợ lý, không muốn cho Linh Quỳnh biết.
“Quách tổng, tôi.
.
.”
“Được rồi được rồi, cô về đi, một mình tôi ở đây cũng ổn rồi.”
Trợ lý có chút lo lắng, xoay người thả chậm bước chân rời đi.
Linh Quỳnh đóng cửa lại “Chuyện này là ngoài ý muốn sao?”
Quách Hải Lan hơi sững sờ, nhìn con gái mình ngạc nhiên, ánh mắt dần dần thay đổi.
Cũng một đoạn thời gian rồi bà chưa được nhìn kỹ mặt con gái.
Hình như đã thay đổi rất nhiều.
.
.
Vẫn là gương mặt kia.
Nhưng khí chất toàn thân hoàn toàn không giống trước kia, còn dịu dàng biết điều hơn rất nhiều, dường như những gai nhọn trong quá khứ đều đã được thu liễm lại.
Trưởng thành rồi sao?
Quách Hải Lan: “Sao đột nhiên con hỏi như vậy?”
Linh Quỳnh vô tội nháy mắt “Con tùy tiện hỏi một chút thôi.”
Quách Hải Lan nhìn chằm chằm cô mấy giây, nói: “Chỉ là ngoài ý muốn, không thì có thể ta không nằm ở đây được đâu.”
Quách Hải Lan lại mỉm cười vui vẻ lần nữa: “Con trưởng thành rồi, biết nhiều hơn hồi xưa nhiều.”
Trước kia cô sẽ không nghĩ đến những chuyện thế này.
.
.
Quách Hải Lan nằm viện không có nói cho những người khác, sáng ngày thứ hai liền xuất viện.
Linh Quỳnh xin nghỉ không đi học, đưa Quách Hải Lan về chỗ ở nghỉ ngơi.
Trước kia Quách Hải Lan không thế nào nói với nguyên chủ quá nhiều, nhưng lần này lại nói được không ít.
Từ miệng Quách Hải Lan biết cha Cố gần đây nhất đang bận bịu điều tra chuyện nữ chính chết, công ty cũng không được yên ổn.
“Đứa nhỏ kia.
.
.” Hình như Quách Hải Lan muốn nói cái gì, cuối cùng cũng chỉ lắc đầu, thở dài, đáy mắt có cảm xúc mà Linh Quỳnh nhìn không hiểu được.
Giống như ghen ghét lại có vẻ là hâm mộ.
Hâm mộ ghen ghét mẹ của nữ chính, người kia không ở cạnh cha Cố, lại được cha Cố một mực thương nhớ.
Cố gia là một mớ hỗn độn khiến Linh Quỳnh vừa cảm thấy thần kỳ vừa không dám tin.
Đây cũng chính là bối cảnh của phó bản này, trong thực tế ai mà dám chơi như vậy, đầu không để trên cổ mà ném xuống làm bóng đá.
.
.
Đến chiều Linh Quỳnh mới đến trường học, đến rồi lại phát hiện Giang Lạc Mộc không có ở trường học.
Cô chọc vào bà vai bạn học ngồi trước.
Bạn học vốn đang nói chuyện vui vẻ quay đầu lại, khi nhìn vào ánh mắt của Linh Quỳnh, nét mặt liền thay đổi.
Bạn học kia lắp bắp mở miệng: “Tôi, tôi không nói chuyện nữa.” Làm như Linh Quỳnh là một đại ma đầu đang muốn ăn thịt người vậy.
“? ? ?” Linh Quỳnh không thể hiểu nổi, cậu nói chuyện hay không thì có liên quan gì đến tôi?”Cậu có thấy Giang Lạc Mộc không?”
“.
.
.” Không phải chê hắn ồn ào à?
Bạn học kia thở phào một hơi.
“Sáng hôm nay hắn không đến.”
“Không đến?”
“Ừm ừm.
.
.”
Giang Lạc Mộc nhập học giữa chừng, cho nên tương đối xa lạ với bạn cùng lớp.
Cộng thêm trước đó Hàn Cảnh còn tìm hắn gây sự, lại càng không có ai dám kết bạn với hắn.
Hắn không đến lớp, cũng chẳng có ai thèm quan tâm.
Linh Quỳnh mở thanh tiến trình ra nhìn một chút, tấm thẻ rút hôm qua đã được đánh dấu.
.
.
Lúc này Giang Lạc Mộc đang ở bệnh viện, hắn mơ màng tỉnh lại, đập vào mắt là trần nhà trắng như tuyết, chóp mũi cứ thoang thoảng mùi thuốc khử trùng của bệnh viện.
“Lạc Mộc tỉnh rồi a.” Mẹ Giang từ bên cạnh đi tới, có chút lo lắng “Cảm giác thế nào?”
Giang Lạc Mộc mơ màng nhìn phu nhân trước mặt.
Trong thoáng chốc cảm thấy mình đang nằm mơ.
Hắn nhéo bắp đùi mình một cái, cơn đau lan tràn, không phải nằm mơ.
.
.
Giang Lạc Mộc được mẹ Giang đỡ ngồi dậy, mẹ Giang muốn đưa tay chạm vào trán hắn một cái.
Giang Lạc Mộc tránh đi theo bản năng.
Mẹ Giang không nghĩ tới Giang Lạc Mộc sẽ tránh đi, sửng sốt một chút, cảm giác xa lạ lại từ từ ngập tràn cả phòng.
Nhưng khi mẹ Giang nhìn thấy sự lo lắng bất an trong mắt Giang Lạc Mộc, trong lòng bà lại giống như bị thứ gì đâm vào, đau nhói.
Giang Lạc Mộc tránh nhìn mẹ Giang, ngập ngừng hỏi: “Tại.
.
.
Tại sao con lại ở chỗ này?”
Mẹ Giang vội vàng nói: “Con phát sốt, khẳng định là do ngày đó mắc mưa.”
Hôm nay nếu không phải bà về nhà lấy đồ, cũng không biết đứa nhỏ này ngất xỉu dưới sàn.
Nếu như không về thì không biết sẽ có hậu quả gì…
Nghĩ tới đây, mẹ Giang lại hối hận một lúc.
Giang Lạc Mộc nhìn chằm chằm vào tấm chăn màu trắng tinh, mẹ Giang hỏi hắn có đói bụng không, có muốn ăn chút gì hay không.
“Con không sao, ngài đi chăm sóc Giang Khánh đi.”
Thiếu niên rũ mắt, lông mi thon dài rủ xuống, che mắt lại, dáng vẻ yên lặng cô độc đó lại khiến mẹ Giang sinh ra vài phần tự trách.
Bà tự xem xét lại mình.
Từ khi đón hắn về lại Giang gia, mình hình như không quan tâm, chăm sóc cho con lắm.
.
.
Mỗi lần bà muốn kéo gần quan hệ một chút, biểu hiện của thiếu niên đều rất lãnh đạm.
Bà tưởng rằng là do hắn không thích, nhưng chưa từng nghĩ tới, có thể chỉ là do hắn chưa quen được thôi.
Cộng thêm Giang Khánh bên kia.
.
.
Mẹ Giang đưa tay sờ đầu Giang Lạc Mộc, lần này Giang Lạc Mộc không né tránh nữa, mẹ Giang nhẹ nhàng xoa hai lần “Giang Khánh không sao, mẹ ở lại đây chăm sóc con.”
Giang Lạc Mộc mím môi một chút, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Mẹ Giang lấy ra ít cháo, muốn đút cho Giang Lạc Mộc ăn.
Giang Lạc Mộc không quen lắm, tự mình húp nửa bát.
Hắn không muốn ăn chút nào, không thể ăn nhiều thêm nữa.
Mẹ Giang bận trước bận sau, khiến Giang Lạc Mộc có chút hoảng hốt, mỗi lần Giang Khánh bị bệnh, đều sẽ được chăm sóc như vậy sao?
Giang Lạc Mộc truyền nước, mệt rã rời, không bao lâu lại ngủ tiếp.
Chờ hắn tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối rồi.
Giang Lạc Mộc nhúc nhích tay, phát hiện chăn bông bị đè lên, hắn nhìn lại bên giường.
Tiểu cô nương nằm bên giường ngủ thiếp đi.
Ánh sáng trong phòng chiếu xuống nửa gương mặt của cô, giống như một vầng hào quang mềm mại, như mộng như ảo rất không chân thực.
Tại sao cô lại ở chỗ này?
“Cậu đã tỉnh.” Tiểu cô nương mở mắt ra, xoa mắt, nhẹ nhàng nói chuyện.
Yết hầu Giang Lạc Mộc phát khô, “.
.
.
Tại sao cậu lại ở chỗ này?”
“Cô giáo nói tôi mang bài tập đến cho cậu.” Tiểu cô nương kéo cặp sách, lấy vở bài tập ra cho hắn “Đây nè.”
—— —- Vạn vật đều có đường phân cách —— —-
Sắp đến cuối tháng rồi, các tiểu khả ái có vé tháng ơi, ném hết đi nào~~
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~