Đọc truyện Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia – Chương 58: Đến giúp
Nhạc Thiên Tuyết lùi về phía sau một bước, Viên công tử tiến lên một bước, nàng thầm than một tiếng hỏng rồi, thế nhưng đúng lúc này, Hạo Nguyệt và Truy Tinh đã chạy tới, cản Viên công tử lại!
Viên công tử ánh mắt lóe lên, có vẻ tức giận, trừng mắt nhìn Nhạc Thiên Tuyết một chút, tay áo vung lên, bóng hắn như hóa thành sương mù, sau đó liền biến mất không thấy tăm hơi.
Nhạc Thiên Tuyết đưa tay vẫy vẫy một chút, có hơi tê dại, suýt chút nữa đã không giữ được cái mạng nhỏ này rồi.
Hạo Nguyệt đến gần Nhạc Thiên Tuyết, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
“Không có chuyện gì.” Nhạc Thiên Tuyết bỏ mũi tên vào trong hộp:”Hắn có thể sẽ lại xuất hiện, chúng ta nên cẩn thận một chút.”
“Kẻ kia…” Hạo Nguyệt nhớ tới một chiêu cuối cùng của hắn, nàng và Truy Tinh khẽ liếc nhau một cái, ánh mắt đều có điểm kỳ quái.
Nhạc Thiên Tuyết cũng không để ý đến, bây giờ nàng chỉ nóng lòng muốn biết chủ nhân của Viên công tử này rốt cuộc là ai và Viên công tử đó là người nào, nếu như có thể giúp Ân Tô Tô bắt được hắn, thì quá tốt rồi.
Như vậy là đã qua một canh giờ, còn hai canh giờ nữa trời mới sáng, sương mù không những không tan mà lại càng ngày càng dày đặc.
Nhạc Thiên Tuyết tâm trạng sốt ruột, cứ tiếp tục như vậy thì nhất định Viên công tử kia sẽ lại bày ra cái quỷ kế gì nữa không chừng.
Nàng nhíu mày hỏi:”Có ai biết đến trận pháp Bát Quái Ngũ Hành không?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Chỉ có Truy Tinh và Hạo Nguyệt hơi do dự một chút, mới dám lên tiếng:”Hai người chúng tôi đã từng học qua một chút, chỉ sợ là không có tác dụng.”
“Vậy các ngươi vẽ ra đi.” Nhạc Thiên Tuyết nói.
“Cái này…” Hạo Nguyệt cầm một cái cành cây rạch trên mặt đất, đôi số chỗ nàng không nhớ được, Truy Tinh một bên nhắc nhở mấy câu, lát sau đã hoàn thành.
Nhạc Thiên Tuyết nhìn một chút, đến lúc này Bát Quái Ngũ Hành trận luôn là thiên biến vạn hóa, cũng không biết phải phá giải thế nào.
Nhưng đúng lúc này một nhánh mũi tên từ đâu phóng tới, tức thì cướp đi một mạng người!
Cả đội Hạo Nguyệt lập tức rút kiếm, sương mù khiến bọn họ không thể tránh đi đâu, quả là cơ hội tốt để kẻ địch xuất thủ!
Nhạc Thiên Tuyết cau mày, đây đúng là như nàng đoán a!
“Mọi người cẩn thận.” Nhạc Thiên Tuyết nói:”Ai cũng phải cảnh giác, đừng để bị giết.”
Bốn phía chốc chốc lại vụt đến một mũi tên, bởi vì sương mù dày đặc, mỗi một lần bắn đều là xuất kỳ bất ý(*)!
(*): hành động khi người ta không đề phòng.
Mọi người thận trọng di chuyển từng bước, không thể biết lúc nào thì mũi tên lại bắn ra!
Nhưng cho dù có cảnh giác, Viên công tử kia chậm rãi ra tay như vậy, bọn họ bên này đã có ba người chết mỗi lần mũi tên bay đến!
Sắc trời vẫn âm u mập mờ chưa tỏ, nhưng đúng lúc này Nhạc Thiên Tuyết lại nghe thấy có tiếng chân ngựa truyền đến.
Nàng còn đang tò mò tại sao lại có người đến lúc này, thì lớp sương mù đã chậm rãi tan biến từ lúc nào, hơn nữa người kia còn đang cưỡi ngựa chạy đến chỗ này.
Nhạc Thiên Tuyết hơi sững sờ, nhìn rõ hình dáng, quả là rất quen thuộc, nhưng nhìn lại dung mạo, thì không nhận ra được.
Đó là một hồng y nữ tử nổi bật, xiêm y tà tà bay trong gió, nàng nhẹ nhàng nhún chân nhảy xuống ngựa, hướng Nhạc Thiên Tuyết nói: “Đại tiểu thư, người hù chết nô tì rồi, tướng quân cho nô tì ở bên bảo vệ người, nhưng tại sao tiểu thư lại không dẫn nô tì theo?”
Nàng ta lại gần Nhạc Thiên Tuyết, khẽ nghiêng người, dựa vào góc độ, Nhạc Thiên Tuyết liền nhìn rõ trong bàn tay nàng hiện lên hai chữ “Tô Tô” đen tuyền.
Nhạc Thiên Tuyết lập tức hiểu ra, dung mạo này là do lớp dịch dung mà nàng làm ra lúc trước! Ân Tô Tô chính là dịch dung đến đây!
Biết được là Ân Tô Tô, Nhạc Thiên Tuyết phản xạ rất tự nhiên nói: “May mà ngươi đến kịp, chúng ta suýt chút nữa đã bị địch vây lại chỗ này rồi.”
“Người này sử dụng Bát Quái Ngũ Hành trận để vây chúng ta lại, nếu mọi người không biết thì không thể nào rời khỏi đây.” Ân Tô Tô cũng ăn ý nói:”Cũng may nô tì đã phá được trận pháp, nhưng người thi triển lại không thấy đâu.”
Nhạc Thiên Tuyết ừ một tiếng, Hạo Nguyệt lúc này đã sai người đi tìm ngựa của bọn họ về, Nhạc Thiên Tuyết kéo Ân Tô Tô đến một bên, thấp giọng hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Đêm qua ta nhìn sao chiếu mệnh, thấy mệnh của ngươi là đại hung.” Ân Tô Tô khẽ nói:”Ta mới cấp tốc tới đây, may mà kịp lúc.”
Nhạc Thiên Tuyết ngạc nhiên hỏi lại:”Cái gì? Ngươi cũng biết thuật chiêm tinh? Làm sao lại đoán ngay được mệnh của ta?”
Ân Tô Tô trầm ngâm nói:”Cha ta lúc đó đưa cho ta một quyển sách, tên Ngũ Hành thuật, nên ta tự nhiên biết được một chút. Về phần tinh tượng(**) của ngươi, ba tháng trước ta mới phát hiện, chính ta còn ngạc nhiên không thôi đây.”
(**): từ vị trí của sao mà đoán ra số mệnh.
Bởi vì tinh tượng kia quả thật rất kỳ quái, Ân Tô Tô quan sát một hồi, thấy là Phượng tinh, hay nói cách khác, Nhạc Thiên Tuyết tương lai lại là mẫu nghi thiên hạ.
Điều này Ân Tô Tô cũng khó mà nói chính xác được, vì dù sao Thái Tử và Nhạc Thiên Tuyết quan hệ cũng đâu thân thiết gì.
“Không nói những chuyện này nữa.” Nhạc Thiên Tuyết lên tiếng:”Tên thi triển trận pháp kia, họ Viên, hơn nữa hắn cũng biết dùng Cổ Trùng thuật, rất có thể là người ngươi muốn tìm.”
Ân Tô Tô gật gật đầu:”Không sai, hắn rất đáng nghi, trận pháp kia vốn không ai hướng dẫn cho ta, căn bản là không tinh thông, loại pháp đó ta chỉ từng thấy qua, ai ngờ đánh bậy đánh bạ mà cũng phá tan được.”
Hai người nhìn nhau, đã thầm hiểu rõ ý nghĩ của đối phương.
Kẻ này, nhất định phải tìm được!
Hai người lập tức trèo lên ngựa, tiếp tục đi tìm Chiến Liên Thành.
Hạo Nguyệt khẽ nhìn Ân Tô Tô một chút, người này nàng chưa từng gặp qua, liền nghi ngờ hỏi:”Nhạc cô nương, người này xưng hô thế nào?”
“Nô tỳ tục danh Tô Băng.” Ân Tô Tô tùy tiện bịa ra một cái tên giả.
“Không ngờ phủ tướng quân còn có một người lợi hại như vậy, Nhạc cô nương, quả thật không nên coi thường phủ tướng quân rồi.” Hạo Nguyệt cười nói.