Đọc truyện Quỷ Y Quận Vương Phi – Chương 59: Đua ngựa, anh hùng cứu mỹ nhân (3)
Lam Tiểu Lăng nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, ngắm trái ngắm phải cũng thấy không hiểu làm thế nào từ một người kiêu ngạo ương ngạnh lại biến thành một tiểu thư dịu dàng như vậy.
“Đừng nói thế tử phủ Tần quốc công, hoàng tử hoàng thất chúng ta cũng không dám trêu chọc nàng, phải rồi, chính ta trước đây cũng bị nàng đánh.”
Công chúa An Nhạc nhắc tới chuyện cũ lại cảm thán, lần đó hại nàng thiếu chút nữa mất mạng.
Nhưng mà nàng cũng không nói sự thật, tực tế lần đó là do nàng trượt chân ngã xuống ao, nàng lại hãm hại Vân Nhiễm nói nàng ta đẩy nàng, hại Vân Nhiễm bị người khác chế nhạo, mọi người đều gọi nàng là tiểu ma nữ vô pháp vô thiên.
“Ngươi còn dám nói, lần đó là ngươi tự mình ngã xuống ao, thế nhưng còn đổ cho ta.”
Vân Nhiễm tức giận trừng mắt nhìn công chúa An Nhạc, Thanh Dịch mím môi cười, trong lòng hoài niệm quá khứ tuy phụ hoàng không sủng ái nàng nhưng tốt xấu nàng còn có phụ hoàng, cho nên không ai dám khi dễ nàng, nhưng từ khi phụ hoàng qua đời, Thái Hậu cũng hoàng thượng đều xa lánh nàng, trong cung thái giám đối với nàng cũng không nhiệt tiền, Sở Thanh Dịch buồn bực nhưng lại bị tiếng kêu sợ hãi của Lam Tiểu Lăng đánh gãy, Lam Tiểu Lang kinh ngạc giơ ngón tay cái về phía Vân Nhiễm: “Hóa ra trước đâu Nhiễm Nhi lợi hại như vậy, bội phục, bội phục.”
Hạ Tuyết Dĩnh cùng các vị tiểu tư đều nở nụ cười, náo nhiệt thành một đoàn.
Vài người đang nói cười, quận chúa lại dẫn vài người lúc nãy đi tới, “Trường Bình, chúng ta các cược một lần được không?”
Vân Nhiễm nâng mắt thản nhiên hỏi: “Cược như thế nào?”
“Đua ngựa, nếu ta thua, ta sẽ xin lỗi ngươi, về sau cũng không tìm ngươi gây sự.”
Quận chúa Minh Tuệ mỉm cười, Vân Nhiễm tin tưởng nàng ta có điểm mờ ám, xem vẻ mặt nàng rõ ràng là đã có chủ ý.
Theo đạo lý nàng không nên đáp ứng, biết rõ đối phương có âm mưu còn nhận lời, thật sự là không có đầu óc.
Nàng không lên tiếng, Giang Tập Nguyện ở phía sau quận chúa lại lên tiếng: “Quận chúa Trường Bình là đang sợ hãi đi, khi ở Tứ Phương Quán không phải ngươi trâu lắm sao, sao bây giờ lại sợ sệt như vậy.
Lam Tiểu Lăng trừng mắt nhìn Giang Tập Nguyệt, châm chọc: “Giang Tập Nguyệt, ngươi có chuyện gì, về sau chỗ nào có ta người bớt nói đi, nếu không ta sẽ bắt người thực hiện cá cược.”
Giang Tập Nguyệt căm tức, nhưng cũng không dám lên tiếng, nàng ta sợ Lam Tiểu Lăng nhắc tới chuyện cá cược.
Quận chúa Minh Tuệ tươi cười, vẻ mặt hiền lành làm ra vẻ tốt tính: “Trường Bình, mẫu thân ta đã nói muốn chúng ta làm bằng hữu với nhau, chúng ta nên thân thiết hơn mới phải, kỳ thật đua ngựa cũng không có gì đáng sợ, nếu ngươi thua ngươi cũng xin lỗi ta, bỏ qua chuyện cũ về sua chúng ta sẽ là bằng hữu.”
Không có chuyện tự dưng ân cần không tặc chính là trộm.
Có không ít người đang để ý động tĩnh bên này, nếu Vân Nhiễm cự tuyệt chứng tở nàng nhỏ nhen không muốn bỏ qua cho người khác, hơn nữa nàng cũng muốn biết nữ nhân này có chiêu gì.
Vân Nhiễm đang muốn lên tiếng, công chúa An Nhạc lại khẽ nắm tay nàng, viết chữ cẩn thận có kế.
Vân Nhiễm dĩ nhiên biết là có âm mưu, nhưng nàng cùng muốn biết quận chúa Minh Tuệ có thể xuất ra âm mưu dạng gì, huốn hồ nàng ta đã nói đến mức này, nàng cũng không nên từ chối.
Vân Nhiễm chậm rãi đứng dây, cười tự nhiên gật đầu: “Được, nếu quận chúa Minh Tuệ đã có nhã hứng, chúng ta liền chơi một chút.”
Ánh mắt Phượng Quân Dao chợt lóe lên tia đắc ý, trong lòng hừ lạnh, Vân Nhiễm hôm nay ta nhất định sẽ giáo huấn ngươi thật tốt, hơn nữa còn làm cho nam nhân khác nhìn xem ngươi thê thảm như thế nào.
Nghĩ vậy mặt Phượng Quân Dao cười càng thêm rạng rỡ, cùng Vân Nhiễm đi tới trường đua ngựa.
Phủ đệ của trưởng công chúa nằm lưng chừng núi, một bên dùng để xây phủ, một bên khác dùng để xây trường đua ngựa, bình thường rất nhiều người đều thích tới nơi này đua ngựa.
Hôm nay là sinh thần trưởng công chúa, có không ít nam nhân đang ở trường đua ngựa, Vân Nhiễm chưa tiến vào, đã nghe thấy Đường Tử Khiên kêu gào.
“Yến Kỳ, chúng ta đua một lần có được không?”
Đáng tiếc người nào đó không thèm để ý tới hắn, bốn phía lại có người lên tiếng trả lời: “Đường Tử Khiên, Yến quận vương không muốn, ta và ngươi đua một lần được không?”
Đám người Vân Nhiễm đi vào, lập tức thu hút sự chú ý của nam nhân, bên trong trường đua ngựa đặt một dãy bàn, vài nam nhân đang ngồi uống trà xem người khác đua ngựa, chỉ là trò chơi nhưng vẫn có phần hưởng, lớn có thể lến đến ngàn lượng bạc, nhỏ thì miếng ngọc bội, còn có cả đồ dùng của nữ nhân quý tộc tiểu thư, rất kích thích.
Một đám nam nhân chơi có chút buồn tẻ, lại nhìn thấy một đoàn thiên kim tiểu thư đi tới, người nào người nấy lại bừng bừng nhiệt huyết như gà chọi, tất cả đều nhìn về hướng đó, quả nhiên toàn hoa thơm cỏ ngọt, đẹp mắt không tả xiết, người người đều là tiểu thư quý tộc nổi danh ở Đại Tuyên.
Vân nhiễm nâng mắt nhìn, bắt gặp không ít người quen, Định vương Sở Dật Lâm, Định vương thấy Vân Nhiễm nhìn hắn nâng chén trà trong tay lên xem như chào hỏi, giống như chuyện hôm quan Vân Nhiễm cự tuyệt hắn chưa từng xảy ra, Vân Nhiễm cũng nhẹ gật đầu xem như chào hắn, lại nhìn những người khác, ngoài Định vương còn có thế tử phủ quốc công Tần Dục Thành, Đường Tử Khiên phủ hộ quốc tướng quân, thế tử phủ Cẩm thân vương Sở Hạo Văn, tiểu vương gia Sở Tuấn Nghiêu của phủ Tiêu Diêu vương, tất cả đều là nhân vật quyền quý trong kinh thành.
Có điều một đám nam nhân tuấn tài đứng cùng một chỗ cũng không che lấp được hào quang của một người, hắn lười biếng tựa vào ghế dựa, trong tay bưng một chén trà bạch ngọc, sương khói lượn lờ, khiến khuân mặt hắn trở nên huyền ảo, khóe môi là nụ cười ôn nhuận, ẩn trong làn khói, như một đóa thanh liên không nhiễm một hạt bụi, thanh khiết làm cho người ta không dám tới gần, sợ làm mất vẻ hoàn mỹ.
Không ít nữ nhân đều nhìn hắn, ánh mắt sáng rực, trong lòng thẹn thùng, tâm quận chúa Minh Tuệ lại nhộn nhạo như con nai chạy loạn, theo bản năng tiến về phía Yến Kỳ, muốn cùng trò chuyện với hắn, bất quá Yến Kỳ chỉ liếc mắt một cái, rồi sau không nhìn nữa, sắc mặt hắn bình thường nhưng trong lòng lại căm tức dị thường, chỉ cần nhớ tới chuyện buổi tối hôm đó, hằn liền bực mình thất thố, rõ ràng là yêu nữ kia nổi điên, cuối cùng lại là hắn chạt trối chết, hắn nên giáo huấn nữ nhân điên khùng này thật tốt mới được.
Yến Kỳ hạ quyết tâm, hôm nay có cơ hội nhất định phải dạy giỗ nữ nhân điên này, khiến nàng về sau không dám tùy tiện đụng chạm hắn.
Cách đó không xa, ánh mắt Vân Nhiễm khẽ cười, hừ lạnh, Bạch Liên hoa quả nhiên mê hoặc người, làm quận chúa Minh Tuệ chìm đắm tới mức quên cả chuyện chính, nàng cũng không có hứng lại đây làm hoa si.
“Quận chúa Minh Tuệ.”
Vân Nhiễm kêu lên, làm Phượng Quân Dao hoàn hồn, âm thầm buồn bã sao Vân Nhiễm lại gọi nàng, bất quá nàng cũng nhớ tới chuyện chính của ngày hôm nay.
Quận chúa Minh Tuệ vỗ vỗ tay, muốn thu hút sự chú ý của mọi người, ôn nhu lên tiếng.
“Ta cùng quận chúa Trường Bình đua ngựa, trước đây chúng ta có chút chuyện không vui, cho nên đây là trận thi đấu hữu nghị, nếu ai thua phải xin lỗi người kia. Quận chúa Minh Tuệ nói xong còn âm thầm liếc nhìn về phía nam tử tao nhã phảng phất trong khói trà, đáng tiếc Yến Kỳ không nhúc nhích, lười nhác thưởng trà.
Phượng Quân Dao hơi thất vọng, trong lòng suy nghĩ, khi nào thì Yến Kỳ liếc nhiền nàng một cái, không phải chỉ cần chân thành kiên trì thôi sao, nàng đã đợi ba năm, theo đuổi hắn ba năm cũng không được hắn chú ý, chẳng lẽ cả đời nàng đều không chờ được nam nhân này nhìn đến sao?
Không, nàng không cam lòng.
Phượng Quân Dao thu hồi tầm mắt nhìn đám nam nhân phía sau, cao giọng nói: “Có ai tình nguyện làm trọng tài cho chúng ta không?”
Đường Tử Khiên lập tức trả lời: “Để ta đi.”
Quận chúa Minh Tuệ cũng không thích hắn, nhưng hắn đã lên tiếng nàng ta cũng không tiện từ hôi, cuối cùng gật đầu: “Được.”
Đường Tử Khiên đứng dậy nhìn mọi người: “Mọi người có hứng thú đặt cược không, chúng ta cược là quận chúa Trường Bình thắng hay là quận chúa Minh Tuệ thắng,”
Mọi người đều hào hứng, nhị công tủ phủ Nguyễn thượng thư dẫn đầu, “Hay, cược, ta cá quận chúa Minh Tuệ thắng, tiền cược là một ngàn lượng.”
Nguyễn Đình nói xong còn nhìn quận chúa cười cười, Quân Dao rất hài lòng.
Trường đua ngựa lập tức sôi động náo nhiệt, rất nhiều người đều tham gia cá cược ngay cả Lam Tiểu Lăng Hạ Tuyết Dĩnh cũng tham gia, các nàng cùng công chúa An Nhạc đều cược Vân Nhiễm thắng, ngược lai Mai Nhược Hàm cùng đám người Giang Tập Nguyệt đặt quận chúa Minh Tuệ thắng, hai bên đối chọi nhau gay gắt.
Đường Tử Khiêm nhìn Vân Nhiễm lớn tiếng: “Vân Nhiễm, ta đặt ba ngàn lượng, cược người thắng, ngươi đừng làm mất tiền của ta.”
Tần Dục Thành cũng lên tiếng: “Ta cũng đặt ba ngàn lượng cược quận chúa Trường Bình thắng.”
Quận chúa Minh Tuệ tái mặt, cắn răng, các ngươi ngại nhiều tiền, vậy cho các ngươi thua sáng mắt.
Minh Tuệ nhìn chằm chằm Vân Nhiễm: “Chúng ta đi chọn ngựa đi, sau đó đổi bộ quần áo khắc, nếu không có, chỗ của ta có.”
“Vậy làm phiền.” Thật ra hôm nay Vân Nhiễm cũng mang theo một bộ quần áo để thay đổi, nhưng đó cũng chỉ là quần áo bình thường, không phải trang phục cưỡi ngựa, cho nên chỉ có thể dùng trang phục của quận chúa.
Hai người đi theo hạ nhân tới trường đua chọn ngựa, chờ chọn được ngựa, lại đi thay đổi trang phục cưỡi ngựa.
Vân Nhiễm kiểm tra cẩn thận rồi mặc trang phục cưỡi ngựa lên người, cũng không phát hiện có điểm gì nghi vấn, nên yên tâm mặc vào, rồi cùng quận chúa Minh Tuệ đi ra. Phượng Quân Dao tuy rằng kiêu ngạo ương ngạnh nhưng dung nhan rất xuất sắc, cao gầy, diễm lệ, mặc bộ y phục màu đỏ trông tiêu sái, phiêu dật, trên đầu bỏ đi trâm cài, tóc buộc đơn giản, tư thế oai hùng hiên ngang, hấp dẫn không ít người thầm mến mộ.
Vân Nhiễm tuy rằng khuôn mặt bình thường, nhưng khí chất tao nhã thong dong, mặc một thân kỵ mã màu lục, hơi rộng một chút, vì quận chúa Minh Tuệ cao hơn so với nàng, nhưng nhìn không khó coi, ngược lại còn có vẻ phiêu dật tiêu sái, chỉ là màu da của nàng hơi tối, cùng mà xanh quần áo khiến nhan sắc trông không có tinh thần, vài người trong lòng hơi tiếc nuối, đem tầm mắt chuyển sang quận chúa Minh Tuệ.
Quận chúa Minh Tuệ thấy bốn phía đều nhìn mình, trong lòng đắc ý, Vân Nhiễm chỉ bằng ngươi muốn cùng ta đấu, rõ ràng là tìm chết, hôm nay ta sẽ khiến ngươi sụp đổ.
Vân Nhiễm cũng quận chúa Minh Tuệ, đứng ra hai đường đua rieng biệt ngựa cũng đươc dắt ra, Vân Nhiễm là con tuấn mã màu đỏ thẫm, quanh thân phát ra ánh sáng mềm mại, vó ngựa có lực vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, thỉnh thoảng cái mũi thở phì phò. Vân Nhiễm đi qua khẽ vuốt ve bờm ngựa nhìn xem có bị người động tay chân hay không, để tránh cho ngựa nổi điển, xác nhận không có mới yên lòng.
Quận chúa Minh Tuệ là một con ngựa tuyết trắng, là ngựa chuyên dụng của nàng ta, vừa nhìn đã biết là hảo mã, lúc này đang thân thiết thở phì phì về phía quận chúa.
Đường Tử Khiên đi tới quan sát hai người, thấy mọi thứ đều chuẩn bị tốt mới trầm ổn lên tiếng.
“Tốt rồi, mỗi người đứng về vị trí và đường riêng.”
Quận chúa Minh Tuệ và Vân Nhiễm gọn gàng lên ngựa, dáng người tiêu sái, đàng hoàng, hai người vừa động các nam nhân đã nhìn ra bọn họ đều là người biết cưỡi ngựa, Vân Nhiễm tuy rằng mất đi công lực, nhưng đua ngựa cũng không làm khó được nàng.
Đường Tử Khiên nhìn hai người chuẩn bị tốt, nhanh chóng hô: “Bắt đầu.”
Hai con tuấn mã đỏ trắng như cung tên bắn ra ngoài, phía sau đường biên Mai Nhược Hàm dẫn đầu hô: “Phượng tỷ tỷ cố lên,”
Mai Nhược Hàm vừa ra lên tiếng có không ít thiên kim tiểu thư cũng phụ họa theo: “Quận chúa cố lên.”
Lam Tiểu Lăng thấy vậy cũng lớn tiếng kêu: “Vân Nhiễm cố lên, Vân Nhiễm cố lên.”
Đường Tử Khiên theo sát nàng hô to: “Trường Bình cố lên, bạc của bản công tử đặt trên người ngươi, nếu ngươi thua phải đền bạc cho ta.
Đường Tử Khiên vừa dứt lời, Lam Tiểu Lăng bất mãn trừng mắt với hắn: “Đường đại nhân, thế là không công bằng, Vân Nhiễm cũng không bắt ngươi đặt nàng ấy thắng, dựa vào đâu nàng ý thua phải bồi thường cho ngài.”
Đường Tử Khiên đưa mắt nhìn Lam Tiểu Lăng đang mắt đao mày kiếm, vẻ mặt cười cười nói: “Lam tiểu thư, đây là ta đang cổ vũ nàng ta, ngươi không biết sao, ta kêu như vậy nàng ta mới có động lực?”
Hạ Tuyết Dĩnh ở đằng sau nhìn Lam Tiểu Lăng đang đấu võ mồm với Đường Tử Khiên đẩy nàng một cái: “Đường đại nhân, Vân Nhiễm sẽ không thua, nhanh cổ vũ cho nàng.”
Khắp nơi mọi người đều gia nhập cổ vũ, không ít công tử đang ngồi cũng đứng dậy đi đến đường biên trường đua để quan sát.
Đương nhiên cũng có một số người bất động, hơn nữa lan can trước mặt bọn họ cũng không có ai dám đứng, ai dám ngăn cản Yến quận vương, Định vương cùng thế tử phủ Cẩm thân vương, còn có tiểu vương gia của Tiêu vương phủ, đều là hoàng thân quốc thích.
Mọi người đang cổ vũ nhiệt tình, xa trên đường đua, ngựa của Vân Nhiễm bỗng dưng kích động giơ cao chân trước, muốn đem Vân Nhiễm hất xuống ngựa.
Biến cố đến quá nhanh , người khác còn chưa kịp phải ứng, bên ngoài trường đua đã có một đạo thân ảnh lắc mình đứng lên, bay lên lưng ngựa lao thẳng vào đường thua.
Mọi người ở bên ngoài quan sát tình hình, lại bàn tán.
“Sao lại thế này? Ngựa của quận chúa Trường Bình hình như nổi điên.”
“Đúng vậy.”
“Người lên ngựa đi cứu là Định vương điện hạ thì phải.”
Lúc trước người nhanh như chớp lao ra đúng là Định vương Sở Dật Lâm.
Ngoài Sở Dật Lâm người khác đều bất động, Định vương muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân ai dám nhúng tay vào.
Cách đó không xa nam tử kia vẫn nhàn nhã uống trà dáng vẻ hóng gió thưởng trăng, ngoại trừ thủ hạ thân tín Trực Nhật cùng Phá Nguyệt, không ai để ý thấy bàn tay hắn khẽ nắm lại.
Hai người bọn họ liếc chủ tử, đoán chủ tử vừa rồi có chút buồn bực lo lắng, đây là có chuyện gì vậy?
Cẩn thận xem xét lại, cũng không thấy có chỗ nào bất ổn, chủ tử nhà mình vẫn ung dung thanh nhã, trên khuôn mặt tinh xảo như liên là nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt quan sát chuyện tình phát sinh trên đường đua, trong ánh mắt hiện lên vẻ hơi lo lắng.
Trên đường đua, Vân Nhiễm xảy ra sự cố bất ngờ, mà quận chúa Minh Tuệ lại không có việc gì, chạy nhanh về phía trước, nàng ta cười đắc ý, trong lòng hừ lạnh, Vân Nhiễm ngươi cũng có ngày hôm nay.
Vân Nhiễm cũng biết con ngựa này bị hạ độc, rõ ràng nàng đã kiểm tra kỹ càng không phát hiện có dấu vết bị động chân động tay, sao giờ lại phát cuồng.
Lúc này mắt ngựa đõ ngầu càng điên cuồng hơn lúc nãy, không ngừng tung vó nâng thẳng hai chân trước lên, Vân Nhiễm suýt bị nó hất bay ra ngoài. Mắt thấy sắp bị rơi xuống, không chết cũng bị thương, nàng gắt gao nắm chặt dây cương, thân mình ép sát xuống lưng ngựa. Vân Nhiễm bất chấp nguy hiểm xuất ra tú hoa châm đâm vào mấy huyệt đạo lớn trến người con ngựa, nó lại càng điên cuồng hơn trước, nhưng kỳ lạ một lát sau lại nghe lời tung vó chạy thẳng về phía trước.
Lúc này Định vương đã thúc ngựa chạy như điên tới, vốn định trình diễn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, không ngờ Vân Nhiễm đã không chế được con ngựa đang chạy thẳng về phía trước, vượt qua mặt hắn, Sở Dật Lâm đứng im tại chỗ nhìn thân ánh vừa vụt qua trong nháy mắt? Sao lại không có chuyện gì? Hắn rõ ràng đã chỉ điểm Minh Tuệ bôi thuốc mỡ lên móng ngựa, như vậy sẽ không có ai phát hiện ra, bởi vì thuốc này không màu không mùi, ngựa cũng không có nổi điên ngay khi bôi thuốc, chỉ khi ngựa chạy, dược tính xâm nhập vào trong máu mới khiến độc phát tác.
Hôm nay hắn muốn thiết kế màn anh hùng cứu mỹ nhân, cứu Vân Nhiễm trước mặt mọi người, hai người cưỡi chung một ngựa, tạo thành một đôi, cho dù Vân Nhiễm có muốn cự tuyệt cũng không được.
Không ngờ anh hùng không có cơ hội cứu mỹ nhân, ánh mắt Định vương trở nên thâm thúy lạnh lẽo.