Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 34: Tâm tư của Định vương


Đọc truyện Quỷ Y Quận Vương Phi​ – Chương 34: Tâm tư của Định vương

Lúc này rất nhiều người đã khôi phục lại tinh thần, trước hết phải kể đến quạn chúa Minh Tuệ, nàng ta tiến lên vài bước gần Yến Kỳ nhợt nhạt làm nũng: “Yên Kỳ, ngươi đã đến rồi sao, ngươi không biết ban nãy quận chúa Trường Bình có bao nhiêu ồn ào.”

Phượn Quân Dao còn chưa nói xong, Yên Kỳ đã dẫn hai gã thuộc hạ đi lên lầu hai, không thèm để ý đến nàng. Tất cả nữ tử ở lầu một đều nhìn quận chúa Minh Tuệ thấy sắc mặt nàng ta u ám, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, Yến Ktf luôn luôn như thế, nàng đã sớm quen, nếu không sao có thể chịu được đi theo hắn ba năm.

Phượng Quân Dao nhanh chóng đuổi theo, bất mãn kháng nghị, “Yến Kỳ, sao ngươi không đợi nghe hết lời ta nói đã.”

Đoàn người hướng lầu hai đi tới, trong lầu một đại sảnh thỉnh thoảng vang lên giọng bàn tán nho nhỏ, đại thể là trò hay săp bắt đầu rồi. Còn có quận chúa Minh Tuệ thực sực không biết xấu hổ, Yến quận vương không để ý nàng, nàng vẫn cố tình quấn quýt lấy,

Bán đấu giá khăn rất nhanh sẽ bắt đầu.

Chưởng quầy Tân Nguyệt lâu đứng trên đài cao tuyên bố, bán đấu giá khăn tay chính thức bắt đầu.

Chưởng quầy vừa dứt lời, trong Tân Nguyệt lâu lặng ngắt không một tiếng động, không ai dám ra giá. Các tiểu thư lúc nãy đều nhìn thấy rõ ràng, quận chúa Minh tuệ đối với chiếc khăn này rất cố chấp, nếu các nàng dám giành chỉ sợ nàng ta sẽ ăn tươi nuốt sống bọn họ.

Người ra giá đầu tiên chính là thế tử phủ Tần quốc công, Tần Dục Thành.

Hắn đã sớm nhìn Yên Kỳ không vừa mắt, có thể đả kích người này thật là vui, huống chi hắn cũng muốn giúp Vân Nhiễm.


“Năm trăm lượng.”

Tần Dục Thành vừa ra giá, trong một căn phòng khác Định vương đã lên tiếng “ Một ngàn lượng.”

Đường Tử Khiên chỉ sợ thiên hạ không loạn bồi thêm: “Một ngàn năm trăm lượng.”

Nếu có thể làm cho Yến Kỳ mất hứng, hắn cực kỳ vui vẻ.

Hắn tin tưởng cho dù bọn có nhiều ưu thế, cuối cùng Yền Kỳ nhất định cũng sẽ đạt chiếc khăn này, với cá tính của hắn, sao có thể đồ của mình rơi vào tay người khác.

Đường Tử Khiên vừa dứt lời, quận chúa Minh Tuệ âm thanh bay tới từ lầu hai: “Hai ngàn hai.h.q”

Chiếc khăn này nàng nhất định phải có được, có được khăn tay của Yến Kỳ cho dù nằm mơ nàng cũng sẽ cười, cho nên mới nhất quyết giành với Vân Nhiễm cho bằng được. Nghĩ đến Vân Nhiễm, Phượng Quân Dao lại âm trầm cắn răng: “Tiện nhân Vân Nhiễm, ta sẽ không bỏ qua.”

Vài tiểu thư khuê các cũng phụ họa theo lời nàng ta.

“Đúng vậy, quận chúa cho nàng ta mặt mũi, nàng còn không biết xấu hổ, quận chúa chính là cành vàng lá ngọc, nàng ta thì tính là gì?”

“Quận chúa trăm ngàn lần đừng vì loại người như thế mà tức giận, về sau sẽ có cơ họi thu thập nàng.”

Triệu Thanh Nghiên cũng lạnh lẽo mở miệng: “Nàng chắc vẫn còn tưởng rằng còn có tiên hoàng che chở, hiện tại không có ai bảo vệ, chờ ăn vài lần đau khổ, nàng sẽ tỉnh.”

Quận chúa Minh Tuệ nghe mấy lời nịnh nọt, cuối cùng cũng nguôi giân, nhìn chằm chằm dưới lầu bán đấu giá.

Trên lầu hai, trong một gian phòng khác, Vân Nhiễm đang ngồi uống trà cùng Định vương, cả hai vừa uống vừa trò chuyện. Sở Dật Lâm nhìn chằm chằm nữ tử này. Tuy dung mạo bình thường, nhưng khí độ xuất sắc, hắn thân là Định vương cưới thê tự nhiên sẽ không quan tâm đến dung mạo, nếu muốn mỹ nữ có thể nạp thiếp. Định vương phi phải là nữ tử có khí chất tốt, gia thế tốt, năng lực bản thân không tồi. Vân Nhiễm hội tủ đủ các yếu tố đó, cho nên hắn nhận định nàng là Định vương phi. Tuy rằng nàng bị từ hôn, hắn cưới nàng sẽ bị người chê cười, nhưng hắn không để ý đến mấy chuyện đó.

“Trường Bình, nàng vì cái gì muốn bán đấu giá khăn tay.”


Định vương híp mắt nhìn Vân Nhiễm ở phía đối diện tràm ổn hỏi, trong long fthaamf đoán suy nghĩ của Vân Nhiễm, chẳng lẽ nàng thật sự muốn gây chú ý cho Yến Kỳ.

Vân Nhiễm cười trong suốt nhìn Định vương, đánh giá cẩn thận, nam nhân nhan này là minh quân sao? Nhìn theo hiện tại thì không thấy có khả năng. Vân Nhiễm nhẹ nhàng hỏi ngược lại: “Không phải Định vương cũng cho rằng ta làm vậy là muốn lạt mềm buộc chặt Yến Kỳ.”

Sở Dật Lâm nhìn nữ tử đang thong dong bình tĩnh kia, đôi mắt rạng rỡ, cơ trí, làm cho người ta bị thu hút, đồng thời cũng phủ nhận lúc trước mình nhìn người nông cạn, khóe môi nở nụ cười, thanh âm ôn nhu trả lời: “ Trường Bình muốn giáo huấn Yến Kỳ sao?”

Vân Nhiễm cười càng sâu, vươn vai vỗ nhẹ hai cái: “Định vương quả thật thông minh, Vân Nhiễm bội phục.”

Sở Dật Lâm thở dài nhẹ nhõm, Vân Nhiễm không thích Yến Kỳ là tốt rồi, chuyện sắp tới cũng dễ làm hơn, sắc mặt hắn phát ra ấm áp: “Nếu Trường Bình muốn chơi, ta sẽ thay nàng diễn trò.”

Hắn vừa dứt lời liền ra giá: “Năm ngàn lượng”

Cả sảnh đều ồ lên, không ít người kinh hô nhìn về phía lầu hai, Định vương làm vậy là có ý gì, trực tiếp ra giá năm ngàn lượng không phải làm khó quận chúa Minh Tuệ sao?”

Quận chúa Minh Tuệ nghe thấy Định vương ra giá, khuôn mặt den tại ngón latay bấu chặt lòng bàn tay, toát ra lửa giận: “Nhị biểu ca có ý gì đây, ra giá năm ngàn, hắn muốn làm khó ta sao.”

Triệu Thanh Nghiên dịu dàng mở miệng: “Quận chúa còn chưa nhìn rõ sao, Định vương nhìn trúng nữ nhân kia, muốn làm cho nàng vui vẻ.”

“Biểu ca nhìn trúng tiện nhân kia, sao có thể như vậy?” Quận cúa Minh Tuệ có chút hó tin, mong tay đều đã đâm vào thịt, nếu biểu ca thực sự thích nữ nhân kia, muốn cươi nàng làm Định vương phi, về sau nàng còn phải tiện nhân kia một tiếng biểu tẩu, điều này sao có thể.


Quận chúa Minh Tuệ nghĩ đến thất thần, Triệu Thanh Nghiễn nhắc nhở: “Quận chúa, ngươi còn muốn chiếc khăn kia nữa không, nếu không ra giá, phía dưới đã có thể gõ bàn.”

Quận chúa vừa nghe, liền vội kêu: “Sáu ngàn lượng.”

Tần Dục Thành bồi: “Bảy ngàn lượng.”

Mặt Phượng Quân Dao đều tái rồi, Tần Dục Thành khốn khiếp, hắn một đại nam nhân muốn nháo cái gì đây,

“Bảy ngàn năm trăm lượng,” Tuy rằng Phượng Quân dao muố chếc khăn này, nhưng giá cao quá, làm cho nàng hơi quá sức, phủ trưởng công chúa không thể so với các phủ khác, phụ thân nàng sớm mất, mẫu thân lại không có nguồn thu nào tốt, chỉ dựa vào một ít thôn trang cùng cửa hàng, giá này đã là cực hạn của nàng.

Trong phòng Vân Nhiễm, Định vương lại mở miệng: “Tám ngàn lượng.”

Vân Nhiễm nghe xong không nhịn được cười: “Vương ra ngươi diễn đến đây là đủ rôi, cảm tạ, cảm tạ.”

“Không cần khách khí,” Sở Dật Lâm nhìn Vân Nhiễm dịu dàng, biết tiến biết lui, nên mạnh mẽ thì mạnh mẽ, nhưng lúc ở chung lại khiến người ta cảm thấy thoải mái, nười như vậy càng khiến hắn động tâm, muốn cưới nàng làm thê tử.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.