Đọc truyện Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi – Chương 38: Tuyệt Sắc phường
“Sự tình hôm nay không được phép truyền ra ngoài, rõ chưa?” Tuy rằng
Long Trạch Cảnh Thiên quay lưng về phía Thái y, nhưng mà lão Thái y có
thể cảm nhận rõ ràng Tĩnh vương đang kiềm chế tức giận trên người, vội
vàng nói hai tiếng “Không dám”, liền lui xuống lập tức.
“Người
đâu!” Long Trạch Cảnh Thiên kêu hai tiếng, hai hắc y nhân xuất hiện
trước mặt hắn,“Đem Mộ Dung Tâm Liên tới đây cho bổn vương!”
Lúc này, Mộ Dung Tâm Liên đang lo lắng chờ đợi kết quả. Tác dụng của dược
lẽ ra đã phát tác a! Theo lẽ thường, bọn thị vệ của Long Trạch Cảnh
Thiên nhất định sẽ tìm đến nàng vì nàng là nữ nhân duy nhất trong vương
phủ này, nhưng vì sao đợi đã lâu như vậy còn chưa có động tĩnh gì hết!
Mộ Dung Tâm Liên nghĩ đến nhập thần, ngay cả hai người xuất hiện phía
sau đều không chú ý tới. La một tiếng muộn màng, Mộ Dung Tâm Liên xụi lơ ở trong lòng Hắc y nhân.
Lý trí của Lục Dã hiện tại đã bị
thiêu đốt hết, Long Trạch Cảnh Thiên cùng Lục Nguyên hợp sức, đem Lục Dã đỡ lên trên giường, nhìn Mộ Dung Tâm Liên đang nằm trên đó, Lục Nguyên
chấn động,“Vương gia, này……”
“Đều là do tiện nhân này làm ! Để cho nàng chịu!”
Long Trạch Cảnh Thiên ngăn Lục Nguyên lại, kéo màn giường xuống, mặc kệ Mộ Dung Tâm Liên thống khổ thét chói tai ở bên trong, biểu tình của
Long Trạch Cảnh Thiên vẫn như trước không chút thay đổi. Mà Lục Dã sau
khi biết việc Mộ Dung Tâm Liên làm, ấn tượng đối với nàng cũng trực tiếp bay đi hết, thật trơ trẽn.
Một đêm, Mộ Dung Tâm Liên bị ép
buộc gần như nửa chết nửa sống, bị Long Trạch Cảnh Thiên sai người đánh
vứt trở về. Khi Mộ Dung Tâm Liên tỉnh lại, trên người cảm thấy vừa đau
đớn vừa khổ sở, cùng với dấu xanh tím này , làm cho trong lòng nàng có
chút vui mừng hả hê.
Có phải Long Trạch Cảnh Thiên đã tới?
Người đêm qua có phải là hắn hay không? Kia, nàng có thể hoài thai được
không? Mộ Dung Tâm Liên vuốt bụng, tuy rằng thân thể có chút đau , nhưng trong tâm có chút cao hứng, ít nhất nàng đã đạt được mục đích.
Nghe người ta bẩm báo lại tình huống của Mộ Dung Tâm Liên, khóe miệng Long Trạch Cảnh Thiên lộ ra một nụ cười trào phúng.
“Vương gia, ngài không ban canh tránh thai sao –” Lục Nguyên vốn có
chút lo lắng, nếu Mộ Dung Tâm Liên mang thai, vậy sẽ có ảnh hưởng không
tốt đến danh dự của Vương gia.
“Không cần.” Long Trạch Cảnh
Thiên phất tay,“Nếu đây là cái nàng muốn, không bằng thành toàn cho
nàng. Bổn vương thích nhất xem vẻ mặt của những kẻ có lòng tham vô đáy
lại chứng kiến mộng đẹp tan vỡ! Lệnh cho người hầu hạ Trắc phi thật tốt, vô luận nàng muốn gì, đều cấp cho nàng thứ tốt nhất. Bổn vương muốn
nàng thịt nát xương tan!”
Nhìn thấy khóe miệng Long Trạch Cảnh Thiên tươi cười tàn khốc, Lục Nguyên biết vị Vương gia này quyết nhẫn tâm ra tay.
Bất quá, cũng do nàng ta gieo gió gặt bão. Đệ đệ của mình, Lục Dã bây
giờ còn nằm bất tỉnh nhân sự trên giường, Thái y nói dược kia hạ quá
nặng, Lục Dã bị thương thân mình, cần phải điều dưỡng thật tốt, mà hết
thảy đều do Mộ Dung Tâm Liên ban tặng!
Một tháng, Mộ Dung Tâm
Liên có được sự chiếu cố tốt nhất, mọi người trong vương phủ đem nàng
thành nữ chủ nhân chính thất mà đối đãi, làm cho hư vinh trong long Mộ
Dung Tâm Liên tràn đầy thỏa mãn.
Ngoại trừ việc Long Trạch Cảnh Thiên không hề cho nàng đi vào thư phòng, cũng không đến chỗ ở của
nàng, còn các chuyện khác đều khiến cho Mộ Dung Tâm Liên phi thường vừa
lòng.
Về Long Trạch Cảnh Thiên, Mộ Dung Tâm Liên thừa nhận vì
mình dùng thủ đoạn nên mới khiến hắn tức giận, nhưng mà Mộ Dung Tâm Liên chắc chắc hắn có cảm tình với mình, nếu không sẽ không để cho người ta
đối đãi mình tốt như vậy.
Hơn nữa, trong tay Mộ Dung Tâm Liên
đã có bùa hộ mệnh, nguyệt sự của nàng tháng này không có tới, nếu trời
phù hộ cho nàng có đứa nhỏ, có lẽ nàng có thể lợi dụng đứa nhỏ làm chỗ
dựa, đến lúc đó mình sẽ từng bước tới gần vị trí Vương phi.
Rốt cục, đến tháng chín, Bắc Chu quốc Nam Lân vương Phượng Thương đã trải qua lộ trình dài nửa tháng để đi tới kinh thành.
“Vương, mọi việc đều an bài tốt lắm, tháng chín này, Long Trạch Vũ sẽ
tổ chức cung yến, đến lúc đó ngài có thể nhìn thấy Vương phi .” Như Ý
hầu hạ Phượng Thương mặc quần áo, Cát Tường tiến lên chải tóc cho hắn.
Rửa mặt xong, Phượng Thương uống thuốc, mở miệng hỏi chuyện tình thứ
nhất chính là cung yến,“ Lễ phục đưa cho Vương phi có chuẩn bị tốt
không?”
Nhịn đã gần hai tháng, Phượng Thương kiềm chế nội tâm
xúc động muốn đi xem Mộ Dung Thất Thất, vẫn im lặng ở biệt uyển lý mà
điều dưỡng. Cái gọi là Bắc Chu sử đoàn, bất quá là cũng vật ngụy trang,
không người nào biết kỳ thật hắn đã sớm đến Tây Kì quốc.
“Chuẩn bị tốt ạ!”
Cát Tường vỗ tay, lập tức mười thị nữ tiến lên, trong tay mỗi người là
một bộ lễ phục để cho Phượng Thương chọn lựa. Chính là liếc mắt một cái, Phượng Thương liền nhíu mi.
“Vứt!”
Chỉ một cái ánh mắt, Cát Tường liền biết chủ tử nhà mình thực không hài lòng, lập tức để cho người ta mang quần áo lui xuống.
“Đây là lễ phục ngươi chọn lựa?” âm thanh Phượng Thương rất nhẹ nhàng,
lại làm cho Cát Tường rùng mình một cái, lập tức quỳ xuống,“Vương gia
bớt giận, nô tỳ biết sai!”
Phượng Thương gắp một viên mứt táo
bỏ vô miệng ngậm, tinh tế nhấm nháp, cũng không có ra lệnh cho Cát Tường đứng dậy, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn ,“Nghe nói Tây Lương thành mới mở một tiệm ‘Tuyệt Sắc phường’, chúng ta đi xem thử, biết đâu lại
có thứ hợp ý –”
“Dạ!” Như Ý đứng ở một bên, không dám vì tỷ tỷ
song sinh mà cầu tình, chỉ có thể bất đắc dĩ liếc nhìn Cát Tường một
cái, theo hầu Phượng Thương rời đi.
Tuyệt Sắc phường, là một
trong số những sản nghiệp của Quang Hoa công tử, nguyên bản đã mở ở Nam
Phượng quốc, nay tại Tây Kì kinh thành ở Tây Lương lại mở thêm một chi
nhánh. Mới vừa mới tung cờ hiệu, đã có rất nhiều người tới vây xem, chưa có khai trương cũng đã làm oanh động một vùng.
Ai cũng đều
biết, Thông bảo trai của Quang Hoa công tử chuyên môn chế tạo ra châu
báu trang sức, mà lăng la tơ lụa của Tuyệt Sắc phường, quần áo may ra
nổi tiếng khắp thiên hạ.
Nghe đồn Nam Phượng quốc Hoàng quý phi Hạ Lan Mẫn cực yêu thích quần áo của Tuyệt Sắc phường, từ khi có Tuyệt
Sắc phường, Hạ Lan Mẫn không bao giờ mặc quần áo tú công cung đình chế
tạo nữa, chỉ mặc mỗi y phục của Tuyệt Sắc phường. Cũng bởi vì có vị
Hoàng quý phi tôn sùng nó, mới đưa danh khí của Tuyệt Sắc phường tới một độ cao không thể với tới.
“Công tử, cửa hàng của chúng ta tới
tháng giữa chín mới khai trương!” chưởng quầy Tuyệt Sắc phường ở Tây
Lương thành, Phương Đồng có một đôi mắt xanh lục dài, hai khóe mắt nhếch lên, nhìn qua đã thấy hắn là một kẻ khôn khéo, tài giỏi, còn có chút
điểm giả dối gian xảo.
Nhìn thấy Phượng Thương một thân bạch y, đội mũ che, Phương Đồng nhiệt tình sai người dáng trà,“Ngài có thể vào
nhìn xem trước, nếu có món nào nhìn vừa mắt, hôm nay có thể đặt tiền cọc trước.”
“Tốt.” Phượng Thương mở miệng, Phương Đồng sửng sốt,
đi sau tươi cười như hoa cúc,“Ngài cứ tự nhiên, có gì cần thì trực tiếp
kêu người bán hàng, bọn họ sẽ hết sức giúp ngài giải đáp.”
“Người bán hàng?” Từ này quả thực mới mẻ……
Phượng Thương đánh giá bên trong cửa hàng, không thể không nói, Tuyệt
Sắc phường là một cửa hàng phi thường không giống với thông thường,
không nói tới quần áo xinh đẹp hoa lệ này, chỉ riêng những người mẫu đủ
kiểu làm từ gỗ đứng trưng bày, khiến cho mọi người trong lòng phải bội
phục ý nghĩ của Quang Hoa công tử.
Quần áo để một chỗ, như chết đi, nhưng mặc ở trên người mẫu, liền sống. Còn có “Người bán hàng” mặt
đầy tươi cười này, phục sức trên người bọn họ cũng phi thường tinh xảo,
mặc dù quần áo giống nhau, nhưng trên cổ áo tay áo có chút khác biệt rất nhỏ đủ để người ta phân biệt bọn họ với nhau.
Phương Đồng vội
vàng trở về hậu viện, đẩy cửa lớn ra, đi vào giữa, khi nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất đang ở bên trong, Phương Đồng cung kính gối quỳ hướng nàng
hành lễ.
“Đứng lên!” Mộ Dung Thất Thất nhàn nhã nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Tô Mi cùng Tố Nguyệt đứng ở một bên.
“Tiểu thư, vị khách quý ở trên gian hàng, tựa hồ là cô gia tương lai.”
Phương Đồng thật cẩn thận nhìn Mộ Dung Thất Thất, hắn được người đời
phong cho danh hiệu Ma Vực đệ nhất nhĩ lực*, phàm là âm thanh hắn từng
nghe qua liền không bao giờ quên nữa. Hồi trước, Phương Đồng từng gặp
qua Phượng Thương ở Bắc Chu, cho nên vừa rồi chỉ nghe Phượng Thương mở
miệng một lần, nói một từ “tốt”, Phương Đồng liền nhận ra thân phận của
hắn. (*TC: cái này là ta phong cho hay…^^)