Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 126: Băng Hàn Dạ Sinh Tử Của Vân Tựu


Bạn đang đọc Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi – Chương 126: Băng Hàn Dạ Sinh Tử Của Vân Tựu


CHƯƠNG 126: BĂNG HÀN DẠ, SINH TỬ CỦA VÂN TỰU
Editor: Luna Huang
Trong gió rét cây đuốc chợt sáng chợt tắt, Bạch Lưu Ly nín hơi nghe thanh âm phốc phốc như quạt gió trong bóng tối trên đỉnh đầu, cũng chưa hề đụng tới.

Bỗng nhiên, chỉ thấy một mảnh bóng đen to lớn trong ánh lửa minh diệt đổ xuống đầu Bạch Lưu Ly, Bạch Lưu Ly lật ngược cổ tay, để tuyệt tình châm trong tay lập tức xuất hiện ở đầu ngón tay của mình, ngón cái đã nửa ấn cái nút dưới đáy đồng quản nhỏ, nhiên đối mặt với bóng đen đổ xuống đầu, Bạch Lưu Ly cuối cùng không có đè vào cái nút đó, mà là mặc bóng đen kia thẳng tắp lao xuống nàng.

Chỉ vì, nàng biết bóng đen kia là cái gì.

Bạch Lưu Ly không tránh không né, bất kinh bất cụ, liền lấy nhãn thần trầm tĩnh như thế nhìn bóng đen kia, bỗng nhiên chỉ nghe Hắc Vũ lệ kêu một tiếng, móng vuốt sắc nhọn rất mạnh xẹt qua sợi tóc đỉnh đầu của Bạch Lưu Ly, phong mãnh liệt bỗng nhiên kia để cây đuốc trong tay nàng suýt nữa tắt.

Chỉ thấy bóng đen kia bay qua đỉnh đầu của Bạch Lưu Ly lại bay về sau đó chuyển quanh, không hề bất kỳ ý đối địch gì, hỏa quang suýt nữa tắt bởi vì bóng đen dời đi thoáng khôi phục một chút, trong ánh lửa hoàng ám, bóng đen dần dần rõ ràng, đúng là ái ưng của Bách Lý Vân Tựu, Hắc Vũ!
Chỉ thấy Hắc Vũ tập kích xong Bạch Lưu Ly lại một mực lòng vòng trên đầu nàng, nàng không đi, nó cũng tựa hồ không dự định bay đi, Bạch Lưu Ly cảm giác mình đã miễn cưỡng tĩnh táo lại thẳng thắn nhảy dựng lên, chỉ thấy nàng ngẩng đầu nhìn Hắc Vũ không ngừng vẫy cánh, trong con ngươi lãnh trầm trầm toát ra kích động khó có thể điều khiển, đến liên thanh cũng đều có chút hơi có chút hơi, “Hắc Vũ, ngươi biết chủ nhân của ngươi ở nơi nào có đúng hay không?”
Hắc Vũ ở đỉnh đầu của Bạch Lưu Ly đánh một vòng tròn xong, giáng xuống bay lên, trong mâu quang hoảng động không ngớt của Bạch Lưu Ly, vừa lên một chút vỗ cánh trên trán Bạch Lưu Ly nhẹ nhàng đập ba cái, như là nghe hiểu lời của nàng đang trả lời nàng vậy, trong mắt Bạch Lưu Ly run càng thêm lợi hại, chỉ nghe nàng lại hỏi: “Ngươi có thể mang ta đến bên cạnh hắn không?”
Lần này, Hắc Vũ vỗ không dùng cánh lần thứ hai khinh phác cái trán của Bạch Lưu Ly, mà là lại lần nữa bay lên cao, vẫy cánh trên đỉnh đầu nàng, nhưng không có ly khai, như đang suy tư cái gì, vừa giống như cố kỵ cái gì.

“Ta sẽ không hại hắn.


” Bạch Lưu Ly nhìn Hắc Vũ bay lên cao rồi lại không dự định bay đi, thần sắc kiên định nói, “Ta chỉ muốn gặp hắn, cứu hắn.


Nàng không biết tình huống bây giờ của hắn thế nào, là sống, hay là….

Chỉ cần vừa nghĩ tới chủy thủ đâm vào tâm khẩu của Bách Lý Vân Tựu, Bạch Lưu Ly khó có thể điều khiển lòng mình, lần đầu tiên trong nhân sinh của nàng cảm thấy nàng cũng có sự tình không dám nghĩ, lần đầu tiên cảm thấy nàng cũng có sự tình để mình sợ.

Hắc Vũ lại đang đánh một vòng trên đỉnh đầu của Bạch Lưu Ly, như đang suy tư lời của Bạch Lưu Ly có đáng tin tưởng hay không, sau đó mới như vừa rồi, bay xuống, dùng cánh khinh phác cái trán của nàng ba cái, sau đó lần thứ hai bay cao, phương hướng bay đi phương hướng bay đi chỗ sâu trong cánh rừng.

Tim của Bạch Lưu Ly đập bịch bịch, không hề lưu lại lâu, nắm chặt cây đuốc đuổi theo phương hướng Hắc Vũ bay.

Đêm đông rất lạnh, đêm đông của mãng hoang chi lâm rất đen, Bạch Lưu Ly không biết bản thân đi theo phía sau Hắc Vũ bao lâu, cây đuốc trong tay nàng đã cháy hết rồi đốt lại, tay của nàng nắm cây đuốc đã bị gió lạnh cóng đến hồng không có bao nhiêu tri giác, hai gò má của nàng vốn là trơn truột như vải mịn, gió lạnh quát đến vết rạn giăng khắp nơi, theo Hắc Vũ đi ở chỗ sâu trong mãng hoang chi lâm, lòng của nàng càng chặt một phần.

Chỉ vì, ở chỗ sâu trong mãng hoang chi lâm, cổ mộc che trời, tán cây rậm rạp, che khuất bầu trời, đoạn mộc ngang dọc, cỏ hoang cao như người, khô đằng như võng, không có chim muông côn trùng kêu vang, chỉ có hàn ý tận xương, không biết bao nhiêu năm không người đặt chân qua cái chỗ này, chỉ có yên lặng như chết cùng nguy hiểm không biết ngủ đông ở nơi nào.

Rõ ràng chỉ là từ đoạn nhai đến đáy vực, Bạch Lưu Ly dưới sự dẫn đường của Hắc Vũ đi suốt cả đêm, thẳng đến luồng nhật quang thứ nhất xuyên tán cây chằng chịt chiếu xuống trong rừng, Bạch Lưu Ly mới tựa hồ có thể nghe được thanh âm của phi bộc khuynh táp, loáng thoáng, tựa hồ còn có cách ở rất xa, nhưng nàng có thể xác định, đích thật là phi bộc trên đoạn nhai thượng khuynh táp phát ra thanh âm.

Bạch Lưu Ly mơ hồ nghe được tiếng thác nước, một đêm chưa từng ngừng hai chân bỗng nhiên định trụ, hơi mở to hai mắt nhìn chằm chằm phương hướng phi bộc thanh truyền tới, sau đó ném cây đuốc đã cháy hết trong tay, cước bộ hoảng loạn lại có chút lảo đảo nhắm phương hướng phi bộc phát ra âm thanh chạy đi.


Nàng chay quá nhanh, đến nỗi nàng lại một lần nữa bị khô đằng dưới chân làm sẫy, chỉ là lần này nàng rất nhanh liền bò dậy, không nghĩ nhiều tiếp tục chạy về phía trước.

Huyền băng kiếm sau lưng nàng vì nàng chạy mà nảy nảy trên lưng nàng, một chút một chút đánh vào lưng của nàng, hình như tùy thời cũng có thể áp nàng ngã xuống đất.

Hắc Vũ thấy Bạch Lưu Ly không hề theo nó dẫn mà là tự khai một đường chạy như điên về phía trước, vội vàng bay theo phương hướng của nàng, dùng hai cánh che ở trước mặt nàng, ngăn nàng không cho nàng tiếp tục đi phía trước, chỉ nghe nơi cổ họng của Hắc Vũ phát sinh thanh âm lẩm bẩm, coi như nói với nàng đi sai đường rồi vậy.

Nhưng lúc này Bạch Lưu Ly nhất tâm chỉ muốn phải nhanh lên một chút tìm được Bách Lý Vân Tựu, nhanh lên một chút đến bên cạnh hắn, đâu còn suy tính ý tứ trong cử động của Hắc Vũ, chỉ khẩn túc mi tâm giơ tay lên nhẹ nhàng đẩy nhanh lên một chút sang một bên, thanh âm khẩn trương mà run rẩy nói: “Hắc Vũ chủ nhân của ngươi thì ở phía trước rồi!”
Hắc Vũ bị Bạch Lưu Ly đẩy ra, cánh nhất thời đã quên vỗ, phảng phất giật mình ngây ngẩn cả người, sau đó vẫy cánh lần thứ hai cản trước mặt Bạch Lưu Ly, lại như cũ lại một lần nữa bị Bạch Lưu Ly đẩy ra.

Hắc Vũ ngăn không được Bạch Lưu Ly, chỉ có thể vẫy cánh bay ở sau lưng nàng, ánh mắt lợi hại thường thường nhìn về phía cánh rừng tràn đầy khô đằng đoạn mộc, như là làm hết phận sự của một hộ hoa sứ giả vậy.

Trong lòng Bạch Lưu Ly quá khẩn trương quá hoảng loạn, đến nỗi nàng không có phát hiện cũng không có nhận thấy được, sau khô đằng đoạn mộc lớn kia, đang có một đôi mắt u lam đang ngó chừng nàng, theo sự di động của nàng mà chậm rãi di động tới di động tới.

Khi thanh ùng ùng của phi bộc khuynh táp càng ngày càng rõ ràng càng ngày càng gần, lòng kinh hoàng của Bạch Lưu Ly hầu như nhắc tới cổ họng, khi nhìn đến phi bộc một khắc kia, nàng cũng không khống chế được nội tâm hoảng loạn cùng khẩn trương nữa, quay cánh rừng tĩnh không người hô to một tiếng, “Bách Lý Vân Tựu!”
Không người lên tiếng trả lời, trả lời của nàng chỉ có thanh phi bộc chưa hề ngừng.


Hắc Vũ bay qua dòng nước gần năm trượng, bay nhanh đi cánh rừng bờ bên kia của dòng nước.

Bạch Lưu Ly không chút nghĩ ngợi nhảy vào nước sâu có thể chưa quá đỉnh đầu của nàng, mặc hàn ý tận xương cũng không thèm để ý, chỉ vội vàng bơi đến bờ bên kia, nước lạnh như băng để đôi môi đã bị hàn phòng gió thổi khô nứt của nàng đông lạnh thành thâm tử sắc, chỉ thấy nàng lên bờ bên kia vẫn chưa dừng lại, vội vàng đuổi theo phương hướng Hắc Vũ bay đi.

Hắc Vũ trong rừng rậm cách vách đá ba trượng không lại tiếp tục đi vào trong, mà là ở chổ đó thấp thấp bay, tựa hồ đang đợi Bạch Lưu Ly tới, nói cho nàng biết ở nơi này, thời gian Bạch Lưu Ly xuất hiện ở trong tầm mắt của nó, nó liền thu hai cánh không hề bay, mà là rơi xuống trên mặt đất.

Hai chân của Bạch Lưu Ly vốn chưa từng ngừng khi nhìn đến Hắc Vũ rơi xuống đất chợt thả chậm tốc độ, tiền nhất khắc hai chân còn có thể nhẹ nhàng như bay lúc này lại như nghìn cân tảng đá lớn, đúng là đi thật chậm thật chậm, bất quá một đoạn cự ly đoạn ngắn, nàng nàng đi cực kỳ gian nan, hình như nàng đang cố kỵ cái gì, vừa giống như đang sợ hãi cái gì.

Chỉ có chính nàng biết, khi nàng nàng nhìn thấy Bách Lý Vân Tựu nhắm chặt hai mắt nằm trên khô đằng dày, tim đập suýt nữa đình chỉ, chỉ có chính nàng biết, khi nàng nhìn thấy cánh mũi của Bách Lý Vân Tựu nhẹ nhàng vỗ, nàng đúng là có một loại xung động muốn khóc.

Trên người của Bách Lý Vân Tựu rơi xuống rất nhiều lá cây, hầu như che chắn lại thân thể của hắn, các nhánh cây trên đỉnh đầu hắn của hắn rõ ràng có vết tích bị vật nặng nện xuống.

Nhãn thần của Bạch Lưu Ly hoảng chiến nhìn thoáng qua trên đỉnh cổ mộc xong cụp mắt, giơ tay lên thay Bách Lý Vân Tựu nhẹ nhàng phủi lá cây rơi xuống trên người của hắn, tay khẽ run.

Nàng có phải may mắn hay không, nơi này là mãng hoang chi lâm, nàng có phải may mắn hay không, nói này cổ mộc nhiều, nàng có phải may mắn hay không, ở đây quanh năm không người đặt chân đến nỗi cành khô lá cây mục chất đống dày, mới để cho hắn từ đoạn nhai thật cao ngã xuống kinh qua một đêm lạnh hôm nay vẫn xem là ổn.

Hắc Vũ đứng ở bên người của Bách Lý Vân Tựu, nơi cổ họng vẫn phát sinh thanh âm lẩm bẩm, cùng sử dụng mỏ nhẹ nhàng mà mổ tay của Bách Lý Vân Tựu, mổ mổ xong lại ngẩng đầu nhìn mặt hắn, tựa hồ đang chờ đợi hắn giống lúc trước giơ tay lên khẽ vuốt lông chim của nó, thế nhưng hôm nay bất luận nó nổ tay hắn thế nào, cũng không thấy đầu ngón tay của hắn động một phần.

Ánh mắt lợi hại của Hắc Vũ tích lưu lưu chuyển, từ tay của Bách Lý Vân Tựu đến gò má của hắn, đúng là cúi đầuchạm vào mặt của Bách Lý Vân Tựu, phảng phất như vậy Bách Lý Vân Tựu sẽ tỉnh lại, nhưng mà, Bách Lý Vân Tựu vẫn như cũ là nhắm chặt hai mắt.

“Cô…” Hắc Vũ thầm thì hai tiếng, tựa hồ không có thể hiểu được chủ nhân của nó vì sao còn không có mở mắt.


Bạch Lưu Ly thay Bách Lý Vân Tựu lấy lá cây rơi xuống trán của hắn, nhìn chăm chú vào hai mắt nhắm chặt kia một lúc lâu, mới đưa mắt chuyển qua chủy thủ trên tâm khẩu của hắn, đồng thời hỏi nâng cổ tay của hắn.

Một lúc lâu, Bạch Lưu Ly mới buông tay hắn xuống, tiện đà xé mở y sam trên ngực hắn, thay hắn kiểm tra thương trên ngực, mâu quang tuy rằng vẫn là lạnh lùng, cũng không có khẩn trương cùng hoảng loạn như trước.

Nội thương mặc dù nặng, lại không thể trị, chủy thủ tuy nhập ngực, lại không bị thương tâm mạch trí mạng, chủy thủ không độc, sẽ không thủ mệnh, lúc này, cần lấy chủy thủ trên ngực hắn ra trước, bị thương nặng trong tay nàng bất quá chỉ là việc nhỏ, chỉ cần không phải người chết, dù cho hắn chỉ treo một khẩu khí, nàng cũng có thể làm cho hắn lần thứ hai tỉnh lại, thời gian dài ngắn mà thôi.

Nhiên, ngay khi Bạch Lưu Ly từ trong lòng móc ra một cái khăn cùng bình nhỏ màu xanh nhạt, Hắc Vũ vốn là an tĩnh đứng ở bên người Bách Lý Vân Tựu đột nhiên vẫy hai cánh bay đến giữa không trung, đột nhiên mà lệ kêu vang vọng khắp cánh rừng.

Hai mắt của Bạch Lưu Ly chợt híp lại, xoay người nhìn về phía phương hướng Hắc Vũ kêu vang.

Một đôi mắt u lam, chậm rãi từ trong bụi cỏ chậm rãi hiển hiện ra.

Phía sau đôi mắt u lam kia, còn hơn mười đôi mắt hoàng lục!
Nhãn thần của Bạch Lưu Ly chợt lãnh, đưa lưng về phía Bách Lý Vân Tựu, như trên đoạn nhai hắn hộ nàng vậy, hộ hắn ở sau người chậm rãi đứng lên.

Nhưng ở lúc nàng khó khăn lắm nửa đứng lên, một bàn tay to dày rộng lại lạnh như băng cầm tay nàng!
—— đề lời nói ngoài ——
Thúc ngày hôm nay vẫn còn Vũ Hán, buổi tối 10 giờ rưỡi lăn đi Tây Tạng, hai ngày lưỡng dạ của xe lửa, nói thúc mua một liên điện thoại di động lam nha bàn phím, gạt lệ, chỉ vì liễu lữ hành trên đường cũng có thể gõ chữ, bất năng xin lỗi chờ văn của cô lạnh môn a!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.