Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 11: Gia Tỷ Trân Châu


Bạn đang đọc Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi – Chương 11: Gia Tỷ Trân Châu


CHƯƠNG 11: GIA TỶ TRÂN CHÂU
Editor: Luna Huang
Gió thu trận trận, cuốn hoàng diệp, hộc toàn mà rơi.

Bạch Lưu Ly đứng ở phía trước cửa sổ, khéo tay chống song một tay cầm gương đồng, ngẩng nhìn trời cao có chút hôi, ánh mắt xa xưa, sau một lát mới cúi đầu, nhìn mình trong gương đồng.

Trong gương đồng, nguyên bản vết thương da thịt vẫn bong tróc đã hoàn toàn vảy kết, có chút vết sẹo bắt đầu thoát già, Bạch Lưu Ly giơ tay lên nhẹ vỗ về mặt mình, nhãn thần lạnh lẽo, quả nhiên khôi phục rất chậm.

Bạch Lưu Ly ngồi xuống trước bàn ở bên cửa sổ, đem gương đồng cất ở trên bàn, sau đó rửa tay, bắt đầu vì vết sẹo trên mặt nàng bôi thuốc, từng điểm từng điểm, đau đớn của dược nê xuyên thấu qua da sâu tận cốt tủy, Bạch Lưu Ly đến đầu mày cũng không mặt nhăn, chỉ thần sắc nhàn nhạt thượng hoàn dược, sau đó dùng băng gạc đem nửa khuôn mặt dưới mắt tầng tầng bao lấy.

Hôm nay, là ngày Bạch Trân Châu tiếp nhận chức vụ gia chủ vị Bạch gia, như vậy, nàng liền muốn lấy thân phận đích trưởng nữ của Bạch gia một lần nữa xuất hiện ở trong mắt người, gia chủ vị, há có thể truyền tới trong tay Bạch Trân Châu.

Ở dược các tĩnh dưỡng ba ngày, mặc dù nàng không bước chân ra khỏi nhà, cũng từ lời của Sa Mộc biết được tình huống nàng muốn biết.

Ngày ấy, nàng náo loạn tân phòng của Hạ Hầu Lạc cùng Vũ Thế Nhiên, trạng nguyên phủ xuất động toàn bộ Đinh thị vệ Đinh thị vệ ở đế đô truy tầm, đối ngoại thuyết pháp là kẻ cắp náo loạn, công chúa thụ hách không cạn, nằm trên giường tĩnh dưỡng.


Ngày thứ hai, quan tài của Bạch Lưu Ly chính thức hạ táng, trạng nguyên lang Vũ Thế Nhiên tự mình đến trước mộ phần thượng hương, Bạch Trân Châu tự mình tiến cung cầu xin thái y đến vì lão thái gia Bạch Việt bắt mạch, nói là bất lực, Bạch Trân Châu thương tâm mà hôn mê.

Cùng với nha hoàn Bạch Trân Châu Lan nhi đột nhiên thất tung, khắp nơi đều tìm không được.

Thậm chí nhận được tin tức, đã nhiều ngày tuần vệ trong Tố thành tăng nhanh, bách tính đều nói có chuyện không tốt sắp xảy ra.

Bất quá cũng chi có vài việc này, căn bản vô nhân chú ý đến dược các xa xôi của Bạch phủ ban đêm sẽ sáng lên hỏa quang.

Bạch Lưu Ly lấy ngũ chỉ thuận thuận tóc ngắn của bản thân, gở xuống mũ sa treo ở một bên, khóe miệng hơi cong loan, quả thực, là có chuyện gì sắp xảy ra.

Ngay khi Bạch Lưu Ly mang mũ sa lên đầu thì, Sa Mộc vội vả chạy tới, thần sắc hoảng trương, thấy Bạch Lưu Ly thậm chí đã quên nghi, chỉ dùng lực thở phì phò khẩn trương bất an nói: “Đại tiểu thư, không xong, lão thái gia hôm nay đột nhiên tỉnh lại, vừa nghe nói Trân Châu tiểu thư muốn tiếp nhận chức vụ gia chủ vị, liền vọt tới từ đường! Nô tỳ thế nào ngăn đều ngăn không được!”
Từ đường Bạch gia, nơi cung phụng linh vị tổ tiên, đồng thời cũng là đời đời hậu nhân Bạch gia tiếp nhận chức vụ gia chủ vị, hôm nay nghi thức Bạch Trân Châu tiếp nhận chức vụ gia chủ Bạch gia, tất nhiên đã ở từ đường cử hành, mà giờ này khắc này, trong từ đường không chỉ có người Bạch gia, còn có vương công quý tộc đáp ứng lời mời tới chứng kiến tân nhậm gia chủ Bạch gia kế vị.

Bạch Việt thần chí không rõ mọi người đều biết, thật là muốn tại từ đường Bạch gia náo loạn lên, tất sẽ bôi đen Bạch gia, mọi người chế nhạo.

Đương nhiên, Sa Mộc nghĩ không có nhiều như vậy, nàng nghĩ tới chỉ là lão thái gia cứ như vậy phóng đi, tất nhiên chịu thua thiệt, mặc dù nơi này chính là Bạch gia, mặc dù hắn là trưởng giả già nhất của Bạch gia.


Sa Mộc nói để mâu quang Bạch Lưu Ly liễm run sợ, chỉ thấy Bạch Lưu Ly sắc mặt không thay đổi đem mũ sa vững vàng đặt lên đầu, cất bước hướng các đi ra ngoài, chỉ lưu lại chi Sa Mộc một câu lạnh lùng, “Thị nữ kia, là thời gian để cho nàng hồi bên cạnh chủ nhân của nàng.


Sa Mộc kinh ngạc nhìn bóng lưng của Bạch Lưu Ly, bỗng nhiên có loại cảm giác đại tiểu thư vạn sự không hãi sợ, lấy lại tinh thần thì trong phòng từ lâu không có thân ảnh của Bạch Lưu Ly, cũng liền vội vàng chạy ra khỏi dược các, chiếu phân phó của Bạch Lưu Ly đi làm.

Giờ này khắc này từ đường, màn trướng rơi xuống đất, lễ khí chỉnh tề, nhạc sư, quan lễ tân khách, chính tân cùng với nghi trượng chờ nhập vị, đang lúc từ đường lúc này chậm rãi chảy xuôi phong cách tranh khúc cổ xưa bình tĩnh, tân khách xì xào bàn tán.

Bỗng nhiên, bên ngoài viện vang lên tiếng hô to của gia đinh hồn trầm, “Nhậm vị giả đến ——”
Một khắc kia, trong tranh khúc hỗn loạn có tiếng hơi ngừng, mọi người, không hẹn mà cùng nhìn phía phương hướng ngoài phòng, tiện đà mặt người người lộ vẻ kinh diễm, đó là đến hô hấp, tựa hồ cũng cần nhìn người tới một khắc kia ngừng lại, sợ tiếng thở của mình hủy đi một bức họa xinh đẹp trước mắt này.

Chỉ thấy Bạch Trân Châu mày như thúy vũ, da như bạch tuyết, thắt lưng như thúc tố, răng như biên bối, nhất kiện lễ phục gấm yên hà sắc tú ám văn mẫu đơn, áo khoác nhất kiện áo lụa yên la, buộc vòng quanh dáng người mạn diệu của nàng, lại không mất trang túc cần thiết của nghi lễ, đầu một châu sai tam sí, khuyên tai cảnh thái lam san hô, trang dung mộc mạc, lại làm cho người cảm thấy thật tốt, mỹ nhân thật thật khó gặp, cũng xác thực xứng với cái danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Trạch quốc này.

Chỉ thấy Bạch Trân Châu đoan trang chậm rãi mà đến, mỗi một bước tới gần từ đường, cũng sẽ để nam tân môn tim đập nhanh hơn một phần, mặc dù bọn họ tinh tường biết nàng không thuộc về mình.

“Nhiên hướng ——” Đợi Bạch Trân Châu đi tới trước linh vị tổ tiên Bạch gia, chỉ nghe ti lễ cao giọng tụng hát, Bạch Trân Châu cung kính trên bồ đoàn quỳ xuống, sau đó dập đầu ba cái trên mặt đất lạnh như băng, lại lúc ngẩng đầu, nghi trượng đem ba nén hướng được được nhiên đưa tới trước mặt nàng, Bạch Trân Châu hai tay tiếp nhận, đứng dậy, đi lên trước, quay linh vị tổ tiên khom người một cái thật sâu, đem đèn nhang vững vàng cấm vào trong lư hương.


“Tẩy lễ ——” Đốt hương hoàn tất, Bạch Trân Châu xoay người, mặt hướng tân khách, bằng phẳng rộng rãi khai song chưởng, nghi trượng Chính Tân đem cây cỏ đặt trong nước muối trong chậu nhẹ nhàng trám thượng nhất trám, tiện đà đem nước nhẹ nhàng rải trên người Bạch Trân Châu.

“Truyền nhậm ——”
Truyền nhậm vốn nên vốn nên gia chủ đời trước truyền lại gia chủ ngọc bội mặc cho tân gia chủ, thế nhưng Bạch Lưu Ly đã chết, Bạch Việt hôn mê bất tỉnh, ngọc bội gia chủ này, liền do Chính Tân làm.

Tiếp nhận chức vụ chi lễ rất đơn giản, chỉ cần trước mặt tổ tiên hoàn thành ba nghi trình là được, mà truyền nhậm còn lại là nghi trình cuối cùng quan trọng nhất, bởi vì nghi trình này một khi hoàn thành, liền biểu thị tân gia chủ chính thức sinh ra, gia tộc chính thức do tân gia chủ tiếp chưởng, nên nghi trình này, cũng là chú mục chính.

Bạch Trân Châu quỳ gối, hai bàn tay giơ qua đầu, vì khẩn trương, hai tay của nàng có chút run rẩy.

Ngọc bội gia chủ Bạch gia chỉ kém một tấc liền sắp đặt trong lòng bàn tay của Bạch Trân Châu thì, ngoài phòng truyền đến tiếng huyên náo.

“Lão phu còn chưa có chết! Lưu Ly của lão phu vẫn chưa chết! Ai nói muốn đem gia chủ vị truyền cho người khác?” Táo bạo rống giận có tiếng vang vọng toàn bộ từ đường, kèm theo lão nhân râu tóc xám trắng tán loạn tiến nhập mi mắt mọi người, ngoại mở rộng, trên chân chỉ có một chiếc hài, thần sắc hung ác xông vào từ đường, từ đường vốn nên trang nghiêm bị hủy đi, mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, tiện đà có người cười vang có người xì xào bàn tán.

Không phải nói lão gia tử Bạch gia ngày đó ác nữ Bạch Lưu Ly chết không chịu nổi hôn mê bất tỉnh sao? Thế nào lại xuất hiện?
Một luồng thâm độc hiện lên trong con ngươi xinh đẹp của Bạch Trân Châu, dưới tình huống ai cũng không có phát giác cấp tốc tiêu thất, chỉ thấy nàng cấp tốc đứng lên, vẻ mặt lo lắng cùng ngạc nhiên hướng Bạch Việt đi đến, “Gia gia, người rốt cuộc tỉnh, Trân Châu rất vui, người không biết, đã nhiều ngày Trân Châu lo lắng bao nhiêu.

.

.



Bạch Trân Châu nói thương tâm, nước mắt tức khắc mạn viền mắt, dáng dấp vừa cảm động vừa thương tâm có thể nói thích thích, thấy mọi người thay nàng đau lòng, nàng nói liền muốn ôm cánh tay của Bạch Việt, ai biết tay nàng còn chưa đụng tới Bạch Việt liền bị Bạch Việt dùng sức hất ra, hai mắt xích hồng quát: “Gia chủ Bạch gia là Lưu Ly của lão phu! Ai dám nói hắn đã chết? Chết chính là các ngươi mới đúng!”
(Luna: Vì Bạch Việt luôn xem Bạch Lưu Ly là nam nên dùng từ ‘hắn’ nha mọi người)
Bạch Việt vung tay lên, hảo xảo bất xảo đem Bạch Trân Châu hất ra sau vài bước, Bạch Trân Châu tè ngã xuống đất, cái trán dập đầu vào trên góc của lễ án, tiên huyết tức khắc ồ ồ ra.

Mọi người lần thứ hai hống, từ đường trang cẩn nghiêm túc nhất thời hống loạn, chặt đứt trình trình truyền nhậm quan trọng nhất, đại quản sự Bạch Lựcở một bên nhìn thấy, nhãn thần trầm xuống, lập tức tiến lên rống to hơn: “Lão thái gia hôm nay thần trí mơ hồ đả thương người, người mau tới đem lão thái gia tiễn về phòng trước!”
“Ai dám động lão phu! Lão phu sẽ liều mạng với kẻ đó! Lão phu chính là muốn đánh chết các ngươi đám người này chỉ biết đánh chủ ý lên người của Lưu Ly!” Bạch Việt rống giận, nộ phát tận trời, hung thần ác sát lấy tay vi đao hướng Bạch Trân Châu bổ tới.

Phải biết rằng, Bạch gia thế đại vi tướng, Bạch Việt lúc còn trẻ mặc dù không tính là tướng quân số một số hai Trạch quốc, một thân vũ lực nhưng cũng đủ để kiêng kỵ ba phần, dù cho hắn hôm nay tuổi già, nhưng chiêu thức dao chặt ấy, bổ trên người mềm mại của Bạch Trân Châu, tất không chết cũng tàn phế.

“Tiễn lão thái gia trở về phòng, thỉnh đại phu!” Mọi người kinh, Bạch Lực cũng chấn ngạc, một mình cản trước mặt Bạch Trân Châu, thay Bạch Trân Châu đỡ một chưởng của Bạch Việt, ngay ngực, nhất thời một ngụm máu tươi thản ra trên ngực, lập tức đến vết máu khóe miệng cũng không kịp lau hướng gia đinh chung quanh cả tiếng ra lệnh, trong giọng nói mang theo vị đạo kẻ khác không dám chống lại.

Cùng lúc đó, năm gia đinh lên một lượt tiến, nhưng lúc liền muốn Bạch Việt thì đồng thời ầm ầm ngã xuống đất.

“Các ngươi ai dám chạm hắn thử xem?” Ngoài phòng, một đạo thanh âm trầm thấp âm lãnh truyền vào trong tai mỗi một người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.