Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi - Hoàn

Chương 202: Đặc Biệt Thiên Chi Uyên Dữ Lộ: Tự Cẩm Thiều Hòa 6


Bạn đang đọc Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi – Hoàn – Chương 202: Đặc Biệt Thiên Chi Uyên Dữ Lộ: Tự Cẩm Thiều Hòa 6

ĐẶC BIỆT THIÊN CHI UYÊN DỮ LỘ: TỰ CẨM THIỀU HÒA 6
Editor: Luna Huang
Tiểu điểu nhi ở khách điếm ngoan bốn ngày nhịn bốn ngày, rốt cục không nhịn nổi, thừa dịp A Uyên cùng Tinh Thiên tiễn Từ gia tiểu thư, nàng nhảy cửa sổ ra ngoài, trước lúc nhảy cửa sổ bị Mục Oanh Đồng phát hiện, Mục Oanh Đồng vốn là muốn ngăn nàng, cuối cùng bị một chuỗi lời dài của nàng biến thành đứng cùng một chí tuyến với nàng.
“Ai nha, hảo A Đồng, ta đi lập tức trở về, ta bảo chứng tuyệt đối là một hồi, bảo chứng tuyệt đối là đi bộ trên đường phụ cận khách sạn bình dân, tuyệt đối không chạy xa, thế nào?” Mục Oanh Đồng là một hảo cô nương nghe lời, luôn luôn nghe lời chánh nhi bát kinh của A Uyên, A Uyên để cho nàng hỗ trợ nhìn tiểu điểu nhi, nàng dĩ nhiên là ngoan ngoãn đáp ứng, hơn nữa nhìn lom lom tiểu điểu nhi, nhất nàng cũng hy vọng chân của tiểu điểu nhi mau tốt, nhất lời của A Uyên nàng cảm thấy rất có đạo lý, lúc này tiểu điểu nhi chỉ có thể quay Mục Oanh Đồng nhõng nhẽo, để ngừa đôi mắt nhỏ này bán nàng đi, đến lúc đó A Uyên ca ca của nàng lại giận giận liền không tốt.
Mục Oanh Đồng bị tiểu điểu nhi nói có chút dao động, có chút không yên lòng nghi ngờ nhìn chằm chằm tiểu điểu nhi, “Tiểu điểu tỷ, ngươi thực sự cũng chỉ ở phụ cận đây vui đùa một chút sao?”
“Ta phát thệ, tuyệt đối ở phụ cận.” Tiểu điểu nhi lập tức chỉ một ngón phát thệ, làm ra một bộ dáng vẻ đáng thương nói, “Ai nha A Đồng, ngươi xem ta mấy ngày nay đáng thương bao nhiêu a, mỗi ngày cũng chỉ có thể trốn trong phòng viết chữ làm nữ hồng, phố xá nhiệt nhiệt nháo nháo ngay phía dưới ta cũng không thể đi xem một mắt, ngươi cùng ca ta còn có A Tinh cũng đều là dạo qua! Ngươi lại không thể thương ta.”
Tiểu điểu nhi ngày ấy vừa định lôi kéo Mục Oanh Đồng ra đường đi dạo, mới xuống thang lầu liền đụng phải A Uyên, kết quả câu nói đầu tiên của A Uyên để cho nàng yên ba yên ba ngoan ngoãn trở về, bốn ngày này đến cũng thang cũng không xuống, rất sợ chọc A Uyên giận, này đây ngày đó đối với nàng không thể thành công xuống phố thành luẩn quẩn trong lòng.
“A Uyên đại ca là vì tiểu điểu tỷ tốt mới không cho tiểu điểu tỷ ra ngoài chơi.” Nếu để cho tiểu điểu tỷ đi ra ngoài chơi, y theo tính tình của tiểu điểu tỷ chỉ sợ thương trên đùi một tháng cũng không khỏi được.
“Ta biết các ngươi là tốt với ta, ta hiện tại cũng khỏi không sai biệt lắm a, liền có thể nhảy về phía trước rồi.” Tiểu điểu nhi vừa nói vừa duỗi chân, vẻ mặt “Không sao” Nói, “Ngươi xem, ta khỏi rồi đúng không?”
“Thế nhưng…” Mục Oanh Đồng vẫn là không yên lòng.
“Ai nha A Đồng! Ca ta cùng A Tinh một chốc sẽ không về nhanh vậy, ngươi không cần lo lắng bị ca ta cùng A Tinh phát hiện ngươi thả ta đi.” Tiểu điểu nhi quay Mục Oanh Đồng lời thề son sắt vỗ vỗ ngực, “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ về trước khi ca ta cùng A Tinh trờ về, ngươi đây yên tâm chứ?”

“Cái này…” Mục Oanh Đồng còn đang do dự, cũng liền thừa dịp nàng do dự, tiểu điểu nhi hai tay chống song linh, không nói hai lời xoay người l nhảy ra ngoài cửa sổ, Mục Oanh Đồng cả kinh, lập tức nằm úp sấp đến bên cửa sổ.
Chỉ thấy người dưới lầu dưới lầu đều nhìn về phía tiểu điểu nhi đột nhiên từ không trung nhảy xuống, nàng ngẩng đầu hướng về phía Mục Oanh Đồng cười híp mắt phất phất tay, hưng phấn nói: “Ta rất nhanh thì trở về! A Đồng yên tâm a! Nếu là ca ta khi trở về ta còn chưa có về, ngươi nhớ kỹ phải giúp ta cản trước a!”
Lòng của Mục Oanh Đồng đột nhiên vừa nhảy, vội vã ly khai cửa sổ mở cửa phóng xuống lầu, nhiên đợi đến nàng vội vã lao ra khách sạn bình dân, nhai thật dài đi đâu thấy cái bóng của tiểu điểu nhi.
Mục Oanh Đồng có chút khóc không ra nước mắt, tiểu điểu tỷ, nàng vừa ở trong phòng không phải nói với ta như vậy a! Ngươi nói ngươi nhất định sẽ về trước khi A Uyên đại ca bọn họ trở về!
Tiểu điểu nhi xen lẫn trong đám người náo nhiệt lúc này tựa như chim xổ lồng, hài lòng vô cùng, đâu còn nhớ rõ cam đoan lúc nãy với Mục Oanh Đồng, vui vẻ đến nhất thời cũng đã quên mấy ngày trước đây A Uyên vì nàng chạy loạn mà giận.
Tiểu điểu nhi kéo chân chưa khỏi hẳn của mình tung hoành trên nhai đạo, một hồi nhìn chằm chằm đồ trang sức trên quầy lề đường, hầu như mỗi thứ nàng đều sờ qua vuối cùng đều không mua, nói một tiếng “Tiểu ca buôn bán tốt” rồi chạy đi, chọc cho tiểu ca bán hàng rong đối mặt nàng một cô nương hoạt bát động nhân như thế muốn giận cũng không giận được.
Một hồi lại đến sạp bán mặt nạ động vật, mỗi cái đều đeo thử một lần, cuối cùng chọn mặt nạ diều hâu, móc túi, phát hiện nàng còn chút tiền, đưa cho người bán rồi đeo mặt nạ nhảy đi.
Hì hì, mặt nạ nàng đưa cho cha, ân… Mua mặt nạ cho cha, mua cho nương cái gì? Mua cái gì cho ca? Lại mua cái gì cho A Vụ tiểu tử kia?
Ân, nhìn nhìn lại nhìn nhìn lại, đồ ở đây so với Liễu thành rất nhiều rất nhiều rất nhiều, nhất định có thể chọn được đồ thích hợp!
Vì vậy vi hi trong tia nắng ban mai, phố xá Thương Minh thành sinh ra thân ảnh sắc luôn có thể hấp dẫn người chú ý.

Trước mắt tiểu điểu nhi nhất thời không biết nên chọn ngọc đẹp thế nào mới tốt, đi tới đi tới, nàng cảm thấy nàng đói bụng, mua một xâu mứt quả, ăn xong phát hiện đói hơn, cân nhắc tiền trong tay, nàng nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Cứ mấy đồng tiền như vậy, hình như cũng không đủ mua đồ cho nương bọn họ?” Tiểu điểu nhi nhíu đôi mi thanh tú lại, trong miệng ngậm xiên mứt quả, vẻ mặt “Làm khó”, cuối cùng như hạ quyết tâm lớn gì rút xiên ra, nhãn thần kiên định ném xuống bên chân, “Phản chính mấy đồng cũng không mua được gì, ta đi ăn một bữa trước mới nói!”
Đợi đi trở về kéo ca đến mua, ân, cứ làm như vậy!
Trong lòng nghĩ như vậy, tiểu điểu nhi lập tức thư mi tâm, vui tươi hớn hở tìm đồ nàng muốn ăn.
Cuối cùng nàng đi tới một con phố nhỏ yên lặng.
Người đi trên đường cũng không nhiều, tường hôi phác phác, hai bên đường phố cũng không có tửu quán trà tứ, chỉ có lão nhân hoặc phụ nhân trông cửa hàng của mình, không có quá nhiều tiếng rao hàng cùng thanh thét to, chỉ là lẳng lặng ngồi ở đó, nhưng nếu là có khách tới, trong nụ cười của bọn họ không có chút vị đạo giảo hoạt nào.
Bọn họ, đều là bình dân đàng hoàng.
Tiểu điểu nhi cũng không biết nàng đi như thế nào lại đến đây, bất quá so với nhai đạo mới vừa rồi đi qua, nàng càng thích nơi này, bởi vì này để cho nàng cảm thấy có vị đạo Liễu thành.
Tiểu điểu nhi vốn là vui sướng bước chân thả chậm tốc độ, nàng ở trước một sạp của một lão đại nương chọn lược, lão đại nương cười ha hả nói cho nàng biết, đây là lão đầu tử nhà nàng tự khắc, hình thức cũ kỹ chút, cô nương như nàng nên đến con phố phía trước mua lược mới mẻ độc đáo chút mới hợp với nàng, tiểu điểu nhi chỉ là cười híp mắt thanh toán tiền, nói nàng chính là thích lược này, lão đại nương cười đến nếp may trên mặt sắp nở hoa.

Lược này, nàng mang về tặng nương, nương chính là thích loại đồ trắng trong thuần khiết này, nương nhất định sẽ thích.
Phố nhỏ rất ngắn, rất nhanh liền đi tới ngõ cụt, nơi này có tiểu lão đầu, tiểu điểu nhi dừng bước.
Tiểu lão đầu lớn lên gầy teo thấp thấp, tóc hoa râm, mặc một bộ xiêm y đoạn khâm tẩy đến trắng, nhiên tinh thần cũng rất là khỏe mạnh, lúc này trong tay đang nắn tay tiểu cô nương tay nâng hoa sen, trông rất sống động, để tiểu điểu nhi thấy mắt lượng lượng.
Tiểu lão đầu thấy tiểu điểu nhi đến, liền ngẩng đầu lên cười híp mắt hỏi: “Tiểu cô nương, muốn nặn hình người a?”
“Ân!” Tiểu điểu nhi lập tức gật đầu, như trước hai mắt lượng lượng nhìn chằm chằm người tiểu lão đầu đang nắn trong tay, tò mò hỏi: “Lão đại gia, thứ này gọi là tượng người?”
Tiểu lão đầu ngẩn người, sau đó cười ha ha một tiếng, “Nghe khẩu âm của tiểu cô nương liền biết là người địa phương, tiểu cô nương trước đây chưa từng thấy quá nắn mặt người?”
“Chỗ nhà của ta không có cái này, ta chưa thấy qua.” Tiểu điểu nhi thành thật.
“Nga? Tiểu cô nương kia có muốn nặn một cái? Thủ nghệ của lão đầu nhi ta vẫn có một ít.” Tiểu lão đầu cười nhìn tiểu điểu nhi.
“Muốn nắn muốn nắn!” Tiểu điểu nhi liền vội vàng gật đầu, gật đầu xong liền đếm tiền trong lòng bàn tay nàng, đếm xong khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xụ xuống, “Nắn một cái đại khái báo nhiêu tiền a? Ta. . .tiền của ta không đủ. . .”
“Tiểu cô nương nếu là thích, nắn một cái cho tiểu cô nương cũng không sao.” Tiểu lão đầu cười đến rất là hòa khí.
“Thật vậy chăng?” Tiểu điểu nhi mắt lượng lượng, sau đó lắc đầu, “Không nên không nên, như vậy chẳng phải là phá quy củ làm ăn của các người sao? Vậy, ta đây liền đưa hết tiền cho ngươi có được hay không?”
Tiểu điểu nhi nói xong, lập tức đặt hết tiền trong tay lên sạp nhỏ, tiểu lão đầu cũng không khước từ, chỉ cười đến nếp nhăn khóe mắt sâu hơn, “Hảo hảo hảo, tiểu cô nương hiểu chuyện, tiểu cô nương kia nói cho lão đầu nhi, muốn nắn người bộ dáng gì?”

“Ta muốn nắn ca ta!” Tiểu điểu nhi cao hứng nhẹ nhàng vỗ tay một cái.
“Tiểu cô nương kia nói cho lão đầu nhi ca ngươi dáng dấp gì, lão đầu nhi nắn thay tiểu cô nương.” Tiểu lão đầu thả tay “Liên hoa cô nương” xuống, bắt đầu kéo bùn.
Tiểu điểu nhi hưng phấn mà ngồi xổm bên người tiểu lão đầu, bắt đầu miêu tả vóc người dung mạo của A Uyên, sau đó liền nhìn chằm chằm vào tay của lão đầu nhi, A Uyên thu nhỏ bắt đầu chậm rãi linh hoạt tạo thành trong tay lão đầu nhi.
Không bao lâu, một mặt người A Uyên liền giao cho tiểu điểu nhi, “Cho ngươi, tiểu cô nương, nắn xong rồi.”
Tiểu điểu nhi cao hứng tiếp nhận tiểu mặt người, giơ cao nhìn trên nhìn dưới, cao hứng không thôi, “Lão đại gia, ngươi nắn rất giống rất giống! Tiểu mặt người này y hệt ca ta!”
“Ha ha, tiểu cô nương thích là tốt rồi.” Tiểu lão đầu được tiểu điểu nhi khen đến cười ha ha một tiếng.
Ngay khi tiểu điểu nhi cầm tiểu mặt người A Uyên nhìn, phía sau nàng truyền đến một đạo thanh âm trầm ổn lại ôn nhuận, “Lão đại gia, mặt người ta muốn nắn đã nắn xong chưa?”
“Xong rồi xong rồi, sớm nắn xong rồi, chậm chạp không thấy ngươi đến, lão đầu nhi còn tưởng rằng người quên.” Tiểu lão đầu nói, từ trong trúc khuông kấy ra một tiểu mặt người, đưa cho người đến.
Tiểu điểu nhi thấy nữ tử trong tay tiểu lão đầu, có chút kinh ngạc nói: “Lão đại gia, mặt người ngươi nắn này rất giống nương ta!”
—— đề lời nói ngoài ——
Thúc thi xong thử, quá quan, ha ha, sở dĩ thúc lai đổi mới!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.