Bạn đang đọc Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi – Hoàn – Chương 171: Thương Muội Muội
CHƯƠNG 25: THƯƠNG MUỘI MUỘI
Editor: Luna Huang
Thính Phong cùng Cung Tang thành thân, gia chi Cung Tang lại mang thai, thủy chung bất tiện trong viện Ám Dạ bọn họ, Thính Phong lại không biết nơi nào có thể cho Cung Tang một nhà, mặc dù Cung Tang bất tại hồ hắn hai bàn tay trắng.
Bách Lý Vân Tựu nhìn cái bụng ngày càng tăng lớn của Cung Tang, lại nhìn Thính Phong tựa hồ tổng bất tri bất giác ninh mi tâm của, tiếng ve kêu trận trận một ngày nào đó trên bàn cơm, Bách Lý Vân Tựu nói với Thính Phong: “Lưu lại đi, Liễu thành rất tốt.”
Thính Phong khiếp sợ, Ám Nguyệt còn lại là vui vẻ đến hận không thể lập tức lôi kéo Ám Dạ đi ra ngoài vì Thính Phong tìm trạch tử, Bạch Lưu Ly còn lại là cạn tiếu nói: “Trên con đường này không có trạch tử bán hay cho thuê, sát đường trái lại có một chỗ, vẫn là bán trạch tử mới, ta đã xem qua, rất tốt.”
Cung Tang cũng khiếp sợ không thôi, Thính Phong đang muốn mở miệng nói cái gì, Bách Lý Vân Tựu chính há mồm, “Vấn đề bạc ta cho ngươi mượng trước, nhớ kỹ trả là được, được rồi, ăn.”
Thính Phong lại sửng sốt, còn lại là còn lại là ở dưới bàn bắt được tay hắn, bộ dạng phục tùng cười.
Ban đêm, Cung Tang mang bao phục ra bản thân từ Phượng thành ra, phóng tới trong lòng Thính Phong, Thính Phong không có mở ra, đem bao phục một lần nữa giao về trên tay Cung Tang, Cung Tang không giải thích được, Thính Phong nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng, chôn mặt vào trong tóc nàng, nhẹ giọng lại kiên định nói: “Tiểu Cung Thỉ, cho nàng một nhà, nuôi nàng cả đời thân là tướng công của nàng phải làm, những thứ này, chính nàng giữ lại.”
“Thế nhưng…” Cung Tang liền vội vàng lắc đầu, “Chỉ là đau lòng chàng mà thôi, sợ chàng mệt mỏi.”
“Không có việc gì, vì nàng, mệt nhiều hơn nữa đều cảm thấy hài lòng.” Thính Phong áp tai vào trên bụng nhô ra thật cao của Cung Tang, song chưởng hoàn trên hông của nàng, nhu cười nói, “Vì nàng và hài tử, ta nguyện ý vất vả.”
Mùa đông năm nay tới tương đối trễ, đầu đông, Cung Tang sinh một nam oa oa, Thính Phong cao hứng không được, nói tên của nam oa oa này nhất định là Bách Lý Vân Tựu đặt, ngày ấy, bầu trời mùa đông khó có được trạm lam, gia chi Ám Nguyệt ở một bên thì thầm nói lấy một cái tên có thể cùng Tinh Thiên làm huynh đệ, vì vậy Bách Lý Vân Tựu trước mặt mong đợi của Thính Phong cùng Ám Nguyệt cử bút viết hai chữ —— Thanh Không.
Thính Phong thập phần thích tên này, dùng ngón tay đùa với tiểu nam anh trong bụng Cung Tang cười đến hài lòng, “Thanh Không, nhi tử, sau này ngươi gọi là Thanh Không rồi.”
Cung Tang cũng ôn nhu cười, Thính Phong ôm nàng, hỏi: “Có thích tên này không?”
“Thích.” Cung Tang gật đầu, cười đến hạnh phúc.
Đối với chuyện Cung Tang sinh, Bạch Lưu Ly vốn là muốn đích thân giúp nàng đỡ đẻ, nhiên Bách Lý Vân Tựu cũng không chuẩn, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì đối với hắn mà nói, đỡ đẻ là một loại sự tình máu dầm dề, hắn vẫn không có thể từ trong bóng ma huyết sắc từ cuối thu năm trước lúc Bạch Lưu Ly sinh tiểu điểu nhi hoàn toàn bước ra, hắn không muốn để cho Lưu Ly của hắn thừa thụ những thứ này.
Bách Lý Vân Tựu rất bướng bỉnh, Bạch Lưu Ly đành phải thôi, chỉ có thể giúp Cung Tang tìm bà đỡ.
Cung Tang vỡ nước ối chính trực giờ Tỵ, Thính Phong theo Bách Lý Vân Tựu cùng với Ám Dạ đi ra, Cung Tang trong viện một mình lấy tã cho oa oa, bởi vì được Bạch Lưu Ly dặn dò, nàng cảm giác cái bụng đau vội vàng gọi Tùng Thanh đi tìm Bạch Lưu Ly, Tùng Thanh vừa vội vội vàng vàng chạy lúc ra cửa liền gặp phải Bạch Lưu Ly cùng Ám Nguyệt vừa lúc tới chơi, Bạch Lưu Ly nhìn tình huống của Cung Tang xong để Tùng Thanh lập tức đi tìm bà đỡ, để Ám Nguyệt tìm Thính Phong trở về, hai người ứng tiếng vội vàng chạy ra.
Bởi vì Bạch Lưu Ly cùng Ám Nguyệt lúc tới dẫn theo A Uyên, tiểu điểu nhi cùng với Tinh Thiên qua đây, hay bởi vì Ám Nguyệt ly khai cùng Bạch Lưu Ly phải chiếu cố Cung Tang, A Uyên lớn chút vào lúc này biểu hiện tiểu ca ca, Bạch Lưu Ly lúc này cũng vô tâm quản ba oa oa này, chỉ vuốt đầu của A Uyên dặn dò vài câu, liền đỡ Cung Tang vào trong nhà.
Lúc này tiểu điểu nhi cùng tiểu Tinh Thiên một tuổi một tháng, chân nhỏ mập mạp biết đi lung lay lắc lư cất bước, tiểu Tinh Thiên là chín tháng biết đi, lúc này tuy rằng vẫn là lung lay lắc lắc thế nhưng đã ổn định rất nhiều, nếu là chậm rãi đi không chạy rất ít sẽ ngã sấp xuống, tiểu điểu nhi thì không, tiểu điểu nhi phải ngay sinh thần một tuổi mới biết đi, chân nho nhỏ mập mạp hoảng a hoảng, đến thân thể nho nhỏ cũng lung lay lúc lắc tùy thời cũng sẽ ngã sấp xuống, chỉ thấy mặt nàng bột phấn, rất là khả ái.
Bạch Lưu Ly đỡ Cung Tang tiến thất, tiểu Tinh Thiên đứng ở băng đá, mắt to nháy đen lúng liếng nhìn Bạch Lưu Ly nhìn nhìn lại phương hướng Ám Nguyệt ly khai, sau đó đi xung quanh bàn đá, tự chơi tự cười, tự ngu tự nhạc bất diệc nhạc hồ.
Tiểu điểu nhi còn lại là nhìn Bạch Lưu Ly đi trong phòng muốn đi theo, phe phẩy chân chỏ liền hướng liền hướng phương hướng của Bạch Lưu Ly chạy đi, tiểu gia hỏa còn chưa học đi đã muốn chạy, lập tức ngã, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nhất thời có dính bùn, tiếng khóc oa oa lập tức vang lên.
Lúc Tiểu điểu nhi ngã sấp xuống, A Uyên vươn cánh tay nhỏ bé ngắn ngủn muốn đỡ lấy nàng, thế nhưng hắn cũng vẫn chỉ là tiểu oa nhi, dù cho muốn nhanh chút, thế nhưng thân thể động tác cũng chậm rãi, đợi hắn vươn tay, tiểu điểu nhi đã té xuống đất.
“Muội muội!” A Uyên thấy tiểu điểu nhi té ngã, vội vã ngồi xổm người xuống đỡ nàng, hắn mới đỡ tiểu điểu nhi lên, tiểu điểu nhi lập tức oa oa khóc lớn.
Tiểu điểu nhi cọ khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn để A Uyên luống cuống, vội vã ôm lấy nàng, một bên học cha nương vỗ nhẹ lưng động tác nhẹ nhàng, thanh âm non nớt lại nhỏ như người lỡn dụ dỗ nói: “Muội muội ngoan, muội muội không khóc không khóc a, A Uyên ca ca ở chỗ này, ngoan a ngoan.”
Từ sau khi A Uyên vào ở trạch tử của Bách Lý Vân Tựu cùng Bạch Lưu Ly, hắn đặc biệt thích muội muội thích cầm đầu ngón tay hắn hướng hắn cười, hắn cảm thấy muội muội phấn béo mập nộn vô cùng khả ái, hắn thích sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của muội muội, thích trảo tay nhỏ bé nộn nộn mềm mềm của muội muội, hắn thích muội muội hướng hắn cười, này đây hắn không thích muội muội khóc, muội muội khóc mặt hồng hồng, cũng không đẹp, chủ yếu nhất là mỗi lúc muội muội khóc hắn đều cảm giác mình thật là khó chịu, thật là sợ muội muội khóc khóc không bao giờ cười với hắn.
Còn có a, muội muội hiện tại khóc mặt thật là đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn còn bị sướt, còn chảy máu, khẳng định rất đau, hắn thật là muốn giúp muội muội đau, muội muội như vậy cũng sẽ không khóc.
“Ô ô ô. . .” Tiểu điểu nhi ngồi dưới đất thân thể rút rút, tiểu Tinh Thiên đình chỉ xoay quanh, đi tới bên người tiểu điểu nhi, nháy con mắt nhìn tiểu điểu nhi khóc không ngừng, sau đó vươn ngón tay ngắn ngủn mập mập lau khóe mắt tràn đầy nước mắt của tiểu điểu nhi, sau đó đưa ngón tay bỏ vào trong miệng mút mút, tiện đà cau mày.
Tiểu điểu nhi khóc lợi hại hơn.
” Muội muội ngoan a, muội muội đừng khóc có được hay không?” A Uyên lại cảm thấy thân thể của chính mình buồn buồn, muội muội khóc hắn cảm thấy bản thân thật là khó chịu a, thế nhưng, thế nào mới có thể làm cho muội muội không khóc? A Uyên vỗ lưng của tiểu điểu nhi vô ích, hắn cắn cắn môi dưới của mình xong, dùng tay nhỏ bé phủng mặt của tiểu điểu nhi, dùng tay nhỏ bé của mình lau nước mắt cho tiểu điểu nhi.
Tay nhỏ bé của A Uyên có chút lạnh lẽo, đụng tới gò má nóng hổi của tiểu điểu nhi, chăm chú lạnh lẽo để tiểu điểu nhi ngừng tiếng khóc, chớp chớp mắt to đen như mực chín phần giống Bách Lý Vân Tựu chính chính chăm chú A Uyên giúp nàng lau nước mắt, A Uyên thay tiểu điểu nhi lau xong nước mắt, thấy địa phương sướt trên gương mặt nàng còn thấm chút máu, hỏi: “Mặt của muội muội có đau hay không?”
Cũng không biết tiểu điểu nhi nghe hiểu hay không hiểu, chỉ thấy nàng chớp chớp con mắt, mặt của A Uyên bỗng nhiên để sát vào mặt của nàng, sau đó đem môi thật mỏng nho nhỏ dán lên địa phương sướt trên gương mặt tiểu điểu nhi, dán lại ly khai, ly khai chỉ chốc lát lại dán lên, như vậy nhiều lần, nhìn nước trong mắt tiểu điểu nhi không chảy ra nữa, mới cười nói: “Như vậy cũng sẽ không đau, muội muội không đau đúng hay không?”
Có một lần hắn nghe được cha nói mắt đau, hắn thấy nương chính là như vậy giúp cha trị đau mắt, sau này muội muội nếu như có chỗ đau, hắn cũng như vậy giúp muội muội trị, hình như, rất hữu dụng, muội muội ngừng khóc rồi!
Tiểu điểu nhi tự nhiên không có trả lời vấn đề của A Uyên, chỉ nha nha hai tiếng, sau đó nhào tới trong lòng A Uyên, A Uyên bị va chạm nho nhỏ đột nhiên này ngã ngồi trên mặt đất, lại sợ nàng trên người hắn lăn xuống vội vã vươn ôm lấy nàng, tiểu điểu nhi ghé vào trên người A Uyên có thể cảm thấy tân kỳ, bì bõm nàng không khóc, A Uyên cười: “Muội muội A Uyên A Uyên ca ca đứng lên có được hay không? Trên mặt đất lạnh quá.”
Tiểu điểu nhi đương nhiên không biết A Uyên đang nói cái gì, chỉ nháy con mắt theo dõi hắn môi thật mỏng của hắn, sau đó bò bò lên, thoáng cái há mồm cắn môi của A Uyên, dùng có chừng hai cái răng lại cắn mút, tám phần mười xem môi của A Uyên là thức ăn ngon.
“Muội, muội muội. . .” A Uyên bị tiểu điểu nhi cắn đau, muốn đẩy tiểu điểu nhi ra khỏi người mình lại sợ làm nàng khóc, hắn không muốn muội muội khóc, nếu như đẩy muội muội ra sẽ làm muội muội khóc, hắn tình nguyện để muội muội cắn, bản thân mặc dù rất đau.
Tiểu điểu nhi khẳng đang muốn dùng sức mạnh, bỗng nhiên tóc trên đầu bị người túm, đây thành công để tiểu điểu nhi bỏ qua A Uyên.
Tiểu điểu nhi ngẩng đầu, thấy tiểu Tinh Thiên đang ở kéo tóc của nàng hết sức chuyên chú chơi, hình như tóc của nàng là đồ chơi rất vui, tiểu Tinh Thiên chơi được bất diệc nhạc hồ.
Tiểu điểu nhi giận, đánh một cái lên tay của tiểu Tinh Thiên, tiểu Tinh Thiên bị đau, đối mặt ánh mắt của tiểu điểu nhi.
Sau đó, hai tiểu gia hỏa cùng nhau nhào tới, đánh nhau!
Tiểu điểu nhi cắn mu bàn tay của tiểu Tinh Thiên, tiểu Tinh Thiên kéo tóc của nàng, A Uyên ở một bên vội vã tách tay của tiểu Tinh Thiên ra khỏi tóc tiểu điểu nhi, sau đó cố sức đẩy tiểu Tinh Thiên ra, tiểu Tinh Thiên dù sao vừa biết đi không lau, tự nhiên không nhịn được A Uyên đẩy, té trên mặt đất.
Tiểu Tinh Thiên ngẩn người, bộc phát ra khóc lớn oa oa.
A Uyên chưa phản ứng hắn, chỉ xoay người vội vã nhìn tóc tiểu điểu nhi được hắn hộ ở sau người, đưa tay một chút một chút vuốt đầu của nàng, một bên xoa một bên dụ dỗ nói: “Muội muội ngoan, muội muội không có đau hay không, A Uyên ca ca sẽ bảo vệ ngươi.”
(Luna: Đột nhiên thấy tội tiểu Tinh Thiên quá, bị tg hắc hủi T_T)
Kỳ quái, tiểu điểu nhi rõ ràng bị tiểu Tinh Thiên rất cố sức túm, lại đúng là không khóc, chỉ là bình tĩnh nhìn A Uyên vuốt đầu nàng.
Bạch Lưu Ly vào lúc này từ trong nhà đi ra, thấy tiểu Tinh Thiên oa oa khóc lớn, liếc mắt nhìn A Uyên, tiến lên nâng tiểu Tinh Thiên dậy dỗ hắn đừng khóc, chìm mặt nhìn về phía A Uyên, thần tình nghiêm túc nói: “A Uyên, ngươi cùng nương qua đây.”
—— đề lời nói ngoài ——
Thúc ba ngày nay một mực bàn sơn đường cái thượng phao, vô số s hình đột nhiên thay đổi đoạn đường, đêm nay 7 điểm mới đến gia, cản ở cuối cùng này của điểm đổi mới, mí mắt cần dính ở cùng một chỗ.