Lam Lăng Nguyệt nghe thấy là Sở phủ thừa tướng đưa tới, không khỏi thoáng qua ngạc nhiên, Sở Lưu Ly đưa thiệp mời tới? Ha ha đúng thật là con chồn đi chúc tết.
“Đưa thiệp mời cho ta xem.” Lam Lăng Nguyệt nhận lấy thiệp mời trong tay Nguyệt Trúc, lúc mở ra nhìn thấy mấy chữ trà thoại, phản ứng đầu tiên chính là Hồng Môn yến, chỉ là bày ra một ván cờ Hồng Môn yến cũng kém cỏi làm sao.
“Nguyệt nhi, có phải là Sở thừa tướng hai ngày trước vừa đến Lam phủ đó không, nếu như có thể trả lại, thì cứ trả lại thiệp mời đi, Sở phủ tới không có ý tốt gì, con đừng nên đi dự yến.” Thu Nhược Thủy đương nhiên biết chuyện phát sinh vào hai ngày trước ở Bích Thủy uyển, không khỏi có chút lo lắng, dù sao Sở tướng phủ cũng không phải dạng tốt lành gì, bà thật sự không muốn để nữ nhi dính dáng đến.
“Mẫu thân, mẹ yên tâm con sẽ không có việc gì đâu, thiệp mời của Sở thừa tướng gia không thể trả lại được, dù sao trốn được mùng một tránh không khỏi ngày rằm, với cả Sở Lưu Ly kia sao có thể buông tha con dễ dàng được, không bằng chơi cùng với nàng ta một lúc, không ai trên thế gian này có thể bắt nạt được Nguyệt nhi.” Lam Lăng Nguyệt biết Thu Nhược Thủy quan tâm mình, nhưng nàng không thích trốn chui trốn nhủi, người khác đã dám hạ chiến thư, sao nàng lại cúi đầu dễ dàng được, huống hồ nàng đoán ngày mai Công Tôn Hạ nhất định sẽ đi, nàng cũng muốn tặng kẻ bạc bẽo kiếp trước kia một phần đại lễ.
“Ai dám khi dễ tỷ tỷ, tiểu Hạo nhi đánh hắn giùm tỷ tỷ, tỷ tỷ, Hạo nhi bảo vệ tỷ.” Tiểu Hạo nhi đang chơi với người tuyết ở bên cạnh nghe thấy cuộc nói chuyện của tỷ tỷ và mẫu thân, chạy vào giữa hai người, chững chạc che chắn trước người Lam Lăng Nguyệt rất ra giáng một tiểu đại nhân.
Hành động này của tiểu Hạo nhi tuy rằng tuổi tác không hợp với hình tượng tiểu đại nhân nhưng khiến cho lòng Lam Lăng Nguyệt ấm áp, ôm vào trong ngực, nhéo gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của tiểu Hạo nhi.
“Mẫu thân, khi nào mới ăn cơm, đắp người tuyết xong con thấy đói bụng quá, muốn ăn cao hoa quế do mẫu thân làm.” Lam Lăng Nguyệt cũng không muốn nói về thế giới người lớn ngươi lừa ta gạt trước mặt tiểu Hạo nhi, vội chuyển đề tài, lấy lý do đói bụng nhắc nhở thời gian ăn sáng.
Thu Nhược Thủy hiểu ý của Lam Lăng Nguyệt nên cũng không nhiều lời trước mặt tiểu Hạo nhi nữa, hai người vô cùng ăn ý cười nói: “Con đấy, sắp mười lăm rồi mà vẫn làm một con mèo tham ăn, con với tiểu Hạo nhi cứ chơi ở đây, mẫu thân đi tiểu trù phòng làm cho con.”
Thu Nhược Thủy nói xong liền bảo Thủy Tinh đi tiểu trù phòng cùng, trước tới nay bà chưa bao giờ từ chối yêu cầu gì của nữ nhi, Lam Lăng Nguyệt muốn ăn cao hoa quế, đương nhiên bà sẽ làm nàng hài lòng.
Sau khi Thu Nhược Thủy và Thủy Tinh rời đi, biểu tình của tiểu Hạo nhi cũng không giảm đi chút nào, vẫn bộ dạng rầu rĩ không vui, dường như vẫn đang đắm chìm trong sự căm uất khi có người muốn bắt nạt tỷ tỷ.
“Tiểu Hạo nhi, không phải đệ muốn tỷ tỷ và đệ tạo ra tiểu Hạo nhi số ba, số bốn à, nhanh tới giúp nào, đứng ngẩn ra làm gì thế.” Lam Lăng Nguyệt nặn một quả cầu tuyết nhỏ trên tay, tính dời sự chú ý của tiểu Hạo nhi đi.
“Tỷ tỷ, tuy rằng tiểu Hạo nhi còn nhỏ, nhưng tiểu Hạo nhi cũng muốn có khả năng bảo vệ tỷ tỷ và mẫu thân không bị bắt nạt, tiểu Hạo nhi là nam tử hán, nam tử hán phải bảo vệ được người thân của mình.” Tiểu Hạo nhi dẩu môi tựa như có chút không thích tỷ tỷ giấu không nói cho mình biết chuyện gì đang xảy ra.
“Được rồi, tiểu nam tử hán, tỷ tỷ biết sai rồi, chỉ là một người đưa thiệp mời tới mời tỷ tỷ tham gia yến hội, mẫu thân sợ tỷ tỷ gặp rắc rối, cái đầu nhỏ của đệ mới sáu tuổi đã nghĩ nhiều như vậy rồi, đúng thật là bé tí mà ma mãnh, chờ đệ lớn thêm một chút tỷ tỷ sẽ dạy võ công cho đệ để đệ có thể thật sự biến thành một nam tử hán, có được không nào?” Lam Lăng Nguyệt động viên tiểu Hạo nhi, không thể không thừa nhận thằng bé này nhạy cảm thật.
Sau khi được Lam Lăng Nguyệt trấn an, cảm xúc của tiểu Hạo nhi cũng dần dần ổn định, nghe đến đoạn chờ mình lớn thêm một chút tỷ tỷ sẽ dạy võ công cho mình, đôi mắt to cuối cùng cũng phục hồi lại ánh sáng, cả người trở nên tràn đầy sức sống.
Bởi vì tuyết rơi dày đặc nên Lam Lăng Nguyệt không tới Quỷ Trung đường kiểm tra cửa hàng mà ở tại Vân Thanh uyển cùng với tiểu Hạo nhi và Thu Nhược Thủy, mặc dù bên ngoài trời đông giá rét, nhưng không cách nào ngăn cản được nhiệt độ tình thân trong phòng.
Mà bên trong nhà lao Tông Nhân phủ phía bên kia, Âu Dương Mặc Thần vừa ngắm tuyết rơi vừa uống rượu, không ai bầu bạn một mình uống, hắn cũng không nhớ mình đã uống bao nhiêu, chỉ là thật muốn có thể say, xung quanh im ắng, hắn đã quá quen mùi vị cô độc, luôn song hành cùng hắn từ nhỏ đến lớn.
Tới tối, ngày hôm đó hắn trong tình trạng nửa tỉnh nửa say, nhìn phòng giam trói buộc hắn, hắn cười nhạo vận mệnh nực cười của chính mình, căm uất sinh ra ở hoàng gia.
Một đêm đó hắn không ngừng mơ thấy ác mộng, cảnh tượng trong mộng là khoảng thời gian lúc hắn hai tuổi, thi thể đẫm máu trong mơ, tiếng kêu bất lực trong mơ khiến hắn giật mình tỉnh giấc, lúc này sắc trời đã hửng sáng, hắn không nhớ đã bao lâu không mơ thấy cơn ác mộng kia, lưng ướt đẫm mồ hôi, hôm nay đã là ngày thứ ba, đoán rằng sắp có tin tức rồi.
Sáng sớm ngày hôm đó, Hắc Ưng mang theo quần áo sạch và đồ ăn sáng cho chủ tử như thường nhật xuất hiện đúng giờ ở cửa Tông Nhân phủ, vừa vặn gặp được Dạ Phong đến kiểm tra nhà lao.
“Thi vệ của Mặc Thần đúng là được huấn luyện nghiêm chỉnh, chăm chỉ cần cù không chậm trễ, hôm nay lại mang đồ ăn ngon gì cho chủ tử nhà ngươi đây, để ta nhìn thử.” Dạ Phong nói xong liền đi đến muốn lật hộp đựng thức ăn của Hắc ưng, lúc sắp chạm được vào hộp đựng thức ăn, Hắc Ưng nhanh chóng tránh né.
“Tông lệnh đại nhân thứ lỗi, chủ tử nhà ta cực kì ưa thích sạch sẽ, không thích có người đụng vào bát đũa ăn cơm của ngài.” Hắc Ưng lạnh giọng giải thích.
“Hừ, ngươi không gạt được bổn tông lệnh đâu, không phải ngươi vẫn đang dùng tay cầm ư, sao ngươi thì được mà bản tông lệnh lại không được, ta cực kỳ tò mò chủ tử nhà các ngươi ăn cái gì cũng đều thành trứng đông lạnh hết.” Dạ Phong trợn mắt, thật không hổ là chủ tứ, cách nói chuyện của Hắc Ưng cũng lộ hơi lạnh.
Hắc Ưng quyết không nhiều lời thêm nữa, chỉ chìa ra hai tay đeo găng tay bằng sắt, im lặng nói cho Dạ Phong rằng hắn có biện pháp không trực tiếp chạm tay vào.
Dạ Phong trợn tròn mắt, gã thật sự chịu thua rồi, vậy mà cũng được ư.
“Tông lệnh đại nhân, nếu như không còn chuyện gì khác xin cho đi, ta còn muốn giao đồ ăn sáng cho chủ tử, chậm trễ, nguội rồi sẽ không tốt, dạ dày chủ tử hơi yếu.” Hắc Ưng không quan tâm tới biểu tình của Dạ Phong, trong đầu chỉ có một mục tiêu chính là giao đồ ăn sáng cho chủ tử.
“Đi đi đi đi.” Dạ Phong phất tay áo, ám vệ bên người Âu Dương Mặc Thần sao ai cũng giống như cái máy vậy, chơi chẳng vui chút nào.
Hắc Ưng không khỏi tăng nhanh tốc độ, lúc tới ngoài phòng giam giam chủ tử, chỉ thấy chủ tử đưa lưng về phía phòng giam, ngẩn người nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, trong lòng Hắc Ưng tiếc hận thay chủ tử, thật sự nghĩ không ra với năng lực của chủ tử có thể xông thẳng ra ngoài, cho dù là phản lại cái lão hoàng đế kia cũng không phải đối thủ của chủ tử, hà tất phải cam nguyện bị giam ở đây đày đọa bản thân mình, cũng may là tên Vũ Kiệt thảm bại, tất cả tình thế phát triển đều nằm trong kế hoạch của chủ tử.
Hắc Ưng không làm phiền chủ tử ngây ngẩn, mà cố gắng rón rén nhẹ nhàng đặt hộp đựng thức ăn lên trên bàn.
“Tới cũng không gọi ta, ngươi theo học Thiểm Hồn học được cách bày trò sau lưng từ bao giờ thế.” Âu Dương Mặc Thần xoay người lại, thấy Hắc ưng đang cẩn trọng bày đồ ăn trong hộp lên bàn, lạnh giọng nói.
“Ha, chỉ sợ quấy rầy chủ tử thanh tu* thôi, đồ ăn sáng này là tiền bối Hắc Phong tự tay làm, còn những viên thuốc này ông ấy bảo mang cho người.” Hắc Ưng lấy ra bình sứ trắng từ trong lòng, dùng khăn tay chà lau sạch sẽ rồi mới đưa cho Âu Dương Mặc Thần.
(Thanh tu: yên tĩnh tu hành.)
Âu Dương Mặc Thần nhìn bốn món thức ăn cùng với một hũ cháo không nhịn được nắm chặt bình sứ trắng mà Hắc Ưng đưa tới, tỉ lệ lão đầu tự mình xuống bếp không nhiều, mà Âu Dương Mặc Thần cũng không phải là người nhiều lời, im lặng trực tiếp cầm đũa gắp miếng ra xanh, chỉ là sau khi nhai vài cái, chau mày, vừa nuốt xuống, tiện thể húp vài miệng cháo rồi ăn mỗi món còn lại một miếng.
“Mặc Thần, từ xa cũng có thể ngửi được hương thức ăn, nhiều món ăn như vậy, lại còn một bình cháo nữa, một mình ngươi chắc chắn ăn không nổi, sáng sớm ta vội vã đi cũng chưa ăn sáng, hay là cùng nhau ăn, nhìn màu sắc mấy món này đã thấy sắc hương vị đều đủ đầy, đừng nên lãng phí.” Dạ Phong tuần lao đi đến nảy ra suy nghĩ ăn chực, gã nghe nói tay nghề của đại trù ở Thần vương phủ tuyệt vời không ai sánh bằng, nhìn màu sắc bốn món trước mắt mà nuốt nước miếng.
“Muốn ăn thì vào đây, dù sao ta cũng no rồi, đống này cho ngươi đấy, phải ăn hết cho ta không được lãng phí.” Âu Dương Mặc Thần miết qua Dạ Phong, nhìn bộ dạng thấy thức ăn ngon của gã, thích ăn chực như thế, sao hắn không thuận nước giong thuyền chứ.
Dạ Phong thấy mình ăn chực thành công, phân phó người tuần tra đi cùng gã xong, liền tiến đến, từ sau lưng lấy ra một đôi đũa, nhìn tình hình là có chuẩn bị mà đến.
Chẳng qua ngay khi Dạ Phong dùng vẻ mặt như thể trên trời rớt xuống bánh có nhân bắt đầu ăn, vừa cắn được một miếng rau, nụ cười treo trên mặt kia tức thì tái đi, món này mặn quá, vừa định nhổ ra thì bắt gặp gương mặt lạnh lẽo của Âu Dương Mặc Thần, miễn cưỡng nuốt xuống miếng rau xanh mặn chết người không đền mạng kia, vội vã húp một ngụm cháo để làm dịu.
“Âu Dương Mặc Thần, ngươi cố ý hả, có phải ngươi đoán ra hôm nay ta muốn tới ăn chùa, nên sai trù tử nhà ngươi chỉnh đốn ta phải không.” Lưỡi Dạ Phong hiện giờ bị vị mặn lấp kín, đánh chết gã cũng không tin đại trù của Thần vương phủ sẽ làm ra món ăn dở tệ như này, nhất định là Âu Dương Mặc Thần cố ý chỉnh gã.
“Ai nói với ngươi đây là trù tử nhà ta làm, ngươi đã đồng ý với ta sẽ ăn hết toàn bộ chỗ thức ăn này, nhanh chút đi.” Âu Dương Mặc Thần đanh mặt lại, làm ra vẻ mặt bộ ngươi bị ngu à, hắn còn lâu mới dễ dàng tha cho Dạ Phong như thế, tự tới cửa xin chỉnh đốn, được tác thành.
“Vậy thì ai làm? Khó ăn đến vậy, có phải hắn ta nhầm đường thành muối không, hay là cô nương nào làm cho ngươi bữa sáng yêu thương, vậy ta càng ăn không ngon, sẽ phụ lòng ý tốt của cô nương nào đó mất.” Lúc này Dạ Phong chỉ có một ý niệm sót lại, nếu như bây giờ không nói thật sự sẽ phải ăn hết bốn món này.
“Sư phụ ta làm đấy, ngươi bớt nói lời vô ích đi, ăn nhanh lên, ăn xong thì mang đĩa không đến báo cáo kết quả với Hắc Phong.” Âu Dương Mặc Thần sao dễ bị lừa đến vậy, mạnh mẽ ép Dạ Phong phải ăn hết bốn món này, bốn món này không mặn thì chua, không cay thì đắng, chẳng có cái nào là không khiêu chiến giới hạn vị giác, khiến Dạ Phong không ngừng than khổ, ăn xong liền che miệng chạy ra ngoài.
Hắc Ưng đứng bên cạnh đã sớm sợ ngây người, tài nấu ăn của tiền bối Hắc Phong cũng thật không ai sánh bằng, nếu không phải Dạ Phong, hắn thật sự không thấy chủ tử có bất cứ phản ứng nào trong quá trình ăn khi nãy.
“Thu hết đĩa lại, trở về nói cho sư phụ ta biết, món ăn không tệ lắm, ta ăn hết rồi.” Âu Dương Mặc Thần lạnh giọng mở miệng, vẻ mặt vẫn ung dung như trước nhìn không ra một điểm khác biệt.