Khi Lam Lôi Ngạo nghe Lam Lăng Nguyệt nói không chết không thôi, cánh tay run rẩy siết chặt lại, ông đã khom lưng cúi đầu, vậy mà đứa nghịch nữ này vẫn không hề thu lại lời nói ngông cuồng, cơn giận dữ chặn ngang lồng ngực, vô cùng khó chịu.
“Lão gia không nên tức giận vì con tiện nhân Lam Lăng Nguyệt này, đại phu nói ngài nên nằm tĩnh dưỡng trên giường đừng nổi nóng, chuyện ở đây cứ giao cho thiếp thân, ngài cứ về nằm trước đi.” Kiều Phi Nhi vội vàng thuận khí giúp Lam Lôi Ngạo, cảm xúc bị kìm nén đã đến cực hạn, định bụng Lam Lôi Ngạo rời đi mới bùng phát, dù sao ả ta cũng không muốn Lam Lôi Ngạo nhìn thấy bộ mặt khác của ả.
“Có đứa nghịch nữ như kia, sao ta còn tâm tình mà tĩnh với dưỡng chứ, sớm muộn gì cũng bị tức chết, Lam Lăng Nguyệt, ta muốn hành hạ ngươi đến chết có cả trăm phương ngàn kế, đừng có dồn ép ta, đừng tưởng rằng ngươi có Bách Diệp làm chỗ dựa thì có thể coi trời bằng vung, nếu không phải nể mặt Thu Nhược Thủy, năm đó ngươi không sống quá năm tuổi đâu.” Lam Lôi Ngạo lửa giận công tâm, phổi sắp vỡ đến nơi, nhất thời không giữ mồm giữ miệng, nhưng vừa nói xong thì lập tức lạnh sống lưng, ông đúng là bị tức đến váng đầu rồi, dù sao thì…
“Thế à, vậy thì có phải ta nên cảm tạ ngươi đã để ta sống thêm chín năm không, hiện giờ lòng hiếu kỳ trong bản tiểu thư đang nhộn nhạo hết cả lên, năm ta năm tuổi đã xảy ra chuyện gì hả.” Lam Lăng Nguyệt không khỏi ngẩn ra, ông ta nói nếu không phải nhờ mẫu thân thì năm đó nàng đã không thể sống qua năm tuổi, ký ức của nàng trống rỗng, chẳng lẽ thật sự năm đó bị ai đó cố gắng hạ dược xóa bỏ?
“Ngươi bảo ta nói thì ta phải nói à? Ngươi dùng thân phận gì để chất vấn ta? Nữ nhi hay là độc nữ?” Lam Lôi Ngạo giống như lảng tránh khỏi đôi mắt của Lam Lăng Nguyệt, toan nói sang chuyện khác, dù sao đó cũng là một cấm kỵ.
Khóe miệng Lam Lăng Nguyệt nhếch lên một ý cười lạnh, ông ta thế này là đang khiêu chiến giới hạn của mình mà, muốn chơi ư, ta chơi cùng ngươi, xem da của ngươi dày hay là thủ đoạn của ta hay.
“Vậy chúng ta cũng chống mắt chờ coi.” Vừa nói chuyện, Lam Lăng Nguyệt ra tay rất nhanh, lộn ngược ra sau Lam Lôi Ngạo, châm độc trong tay áo cắm vào huyệt Đại Chùy của Lam Lôi Ngạo.
Bị châm độc đâm trúng huyệt Đại Chùy, Lam Lôi Ngạo chỉ cảm thấy từ đầu mình trở xuống trở nên xụi lơ, cánh tay không còn tí sức lực nào, hai đùi thì run rẩy, trong chớp mắt có chút đứng không vững, cảm giác thần kinh toàn thân mình như bị gây tê, Lam Lôi Ngạo không phục, đùi phải cố gắng nhích về trước một bước, nhưng vừa mới nhấc lên thì cả người lảo đảo ngã ầm xuống đất.
“Lam lão gia, nếu như ngươi còn ngang bướng nữa, ta sẽ dùng một cái châm khác đâm vào huyệt Bách Hội của ngươi, ngươi đoán thử xem não ngươi tê liệt trước hay là thất khiếu chảy máu trước.” Lam Lăng Nguyệt huơ huơ ngân châm đã được ngâm nước thuốc Mạn Đà La trước mắt Lam Lôi Ngạo, ý tứ rất rõ ràng rằng sức kiên nhẫn của ta có hạn, kỳ thật độc châm này chỉ là sẽ khiến người ta sinh ảo giác, gây tê liệt chức năng của cơ thể trong thời gian ngắn mà thôi, tạm thời nàng chưa muốn đùa chơi với Lam Lôi Ngạo đến chết đâu, nàng muốn ông ta phải trở thành tên phế nhân sống tới cuối cùng trong Lam gia.
Lúc Lam Lăng Nguyệt lấy ra ngân châm, Kiều Phi Nhi ở bên cạnh Lam Lôi Ngạo chợt xông đến tính đoạt ngân châm, Lam Lăng Nguyệt nhanh chóng né nhanh về đằng sau, Kiều Phi Nhi không cam lòng vồ hụt vừa tiếp tục nhào về phía Lam Lăng Nguyệt vừa kêu la sai nô tỳ và gia nô Mặc uyển cùng tiến lên, hét lên phải giao Lam Lăng Nguyệt cho quan phủ, ý đồ hạ độc sát hại thân sinh phụ thân, trời khó dung tha.
Bọn gia nô và nô tỳ thấy Kiều Phi Nhi quát lớn thì ùa lên, tính dùng nhiều người để làm ưu thế bắt Lam Lăng Nguyệt, nhìn đám đông đánh về phía mình cùng một lúc, Lam Lăng Nguyệt bình thản vận động chân tay, nhún người nhảy lên, dùng liên hoàn cước đá toàn bộ gia nô và nô tỳ vây quanh mình nằm bò lăn bò kềnh, còn Kiều Phi Nương lại đứng ở sau lưng Lam Lăng Nguyệt lấy cây trâm từ trên đầu xuống đâm về phía Lam Lăng Nguyệt, nàng sẽ báo thù cho con gái mình.
Lam Lăng Nguyệt khinh miệt một tiếng xoay tay chế trụ lại tay phải đang cầm cây trâm của Kiều Phi Nhi, đoạt lây cây trâm rồi đá vào bụng ả một cái.
“Kiều di nương vẫn thích bắn tên trộm sau lưng vậy sao, năm năm qua bà chẳng tiến bộ tí nào cả, năm năm trước dùng dao nhỏ, bây giờ dùng cây trâm, xem ra ta phải khiến bà nhớ lâu một chút rồi.” Đôi mắt lạnh lẽo của Lam Lăng Nguyệt xẹt qua một tia ác độc, lật lòng bàn tay của Kiều Phi Nhi trong tay lên, nhanh chóng và tàn nhẫn đâm xuống gan bàn tay ở giữa ngón cái và ngón trỏ bằng cây trâm đã đoạt được trước đó, tiếng máu nhỏ giọt từ lỗ thủng bị cây trâm đâm trên gan bàn tay, mặt mày Kiều Phi Nhi rúm ró, ré lên âm thanh đau đớn, cố gắng dùng hết sức mình cậy ma chưởng của Lam Lăng Nguyệt ra, tình cảnh máu tanh như vậy khiến tất cả mọi người sợ hãi liên tục lùi về sau, trong mắt mấy người đó Đại tiểu thư hiện giờ chính là ma quỷ đến từ Địa ngục, toàn thân phả ra hơi thở chết chóc, tựa như bọn họ chỉ cần tiến lên một bước sẽ bị vặn gẫy cổ.
Lam Lăng Nguyệt ghét bỏ quẳng bàn tay phải bị cây trâm chọc thủng của Kiều Phi Nhi, mặc dù nàng thích sắc màu của máu tươi, nhưng là tùy người, máu của Kiều Phi Nhi chỉ khiến nàng cảm thấy bẩn thỉu.
“Cái này gọi là tự làm bậy thì không thể sống đấy, Kiều Phi Nhi, ta nhớ lúc ta mới quay trở về có nói ngươi đừng mơ tưởng sẽ đả thương ta được lần nữa, đây chính là kết quả của việc ngươi không chịu nhớ kỹ.” Lam Lăng Nguyệt thưởng thức tiếng gào khóc của Kiều Phi Nhi, mất kiên nhẫn ngoáy lỗ tai, đúng là ầm ĩ muốn chết.
Lam Lôi Ngạo nằm bò trên mặt đất nhìn nữ nhi của mình mặt sưng tấy, thiếp thất của mình thì lại đau đến không muốn sống, còn Lam Lăng Nguyệt thì lại kiêu ngạo ngang bướng gây hấn với mình, chín năm trước nếu như mình độc ác hơn một chút, không ủy mị thì sẽ không lưu cho đứa nữ nhi này một con đường sống, hôm nay cũng sẽ không bị con nhóc hành hạ không còn chút sức để đánh trả, tự ăn quả đắng.
“Mới vậy đã đau đớn à? Thế ngươi có biết mẫu thân ta mấy năm nay sống như nào không? Ta khuyên ngươi thức thời thì mau nói ra sự tình của chín năm trước ra đi.” Lam Lăng Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn qua Lam Lôi Ngạo, thật đúng là giỏi làm ra vẻ đáng thương tội nghiệp.
“Ha ha thức thời? Cái gì ta cũng không nói, ngươi trực tiếp giết ta đi, cho ta một cái thống khoái.” Lam Lôi Ngạo quay mặt đi nhắm chặt mắt lại, nếu như ông ta nói ra Lam gia sẽ giữ không nổi, dùng một mạng của ông để đổi lấy mạng của toàn Lam gia là đủ rồi.
“Ngươi tình nguyệt dù chết cũng không chịu nói?” Đột nhiên Lam Lăng Nguyệt biến sắc, trên người tản ra hơi thở tàn khốc.
“Đúng thế.” Lam Lôi Ngạo lấy thái độ thấy chết không sờn để phản pháo lại Lam Lăng Nguyệt.