Editor: Junenar.
Vào sáng sớm hai ngày sau, Lam Lăng Nguyệt nói cho năm vị sư huynh và Bách Diệp về quyết định muốn rời khỏi Thiên Sơn tông để trở về Kim Hoa quốc của bản thân, chẳng qua vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng kiếm của ngũ sư huynh Nam Cung Dục đánh rơi trên mặt đất.
“Tiểu sư muội, muội thực sự muốn xuống núi?” Thời điểm Nam Cung Dục nghe được tin Lam Lăng Nguyệt muốn xuống núi vẻ mặt trở nên mất mát, dù sao cũng là sớm chiều chung sống với sư muội, đột nhiên nàng muốn rời khỏi trong lòng cảm giác rất khó chịu.
Lam Lăng Nguyệt gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Dục an ủi, người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình, năm năm ở phái Thiên Sơn, nàng đã coi năm vị sư huynh và mấy vị sư thúc như người nhà mà đối đãi, mặc dù quả thực biết quyết định này của mình là đường đột, nhưng lòng nàng đã quyết, trong năm năm này nàng cũng rất nhớ mong mẫu thân Thu Nhược Thủy và đệ đệ tiểu Hạo nhi vừa tròn sáu tuổi, phương thức liên lạc duy nhất giữa nàng và mấy người đó là bồ câu đưa tin, tuy rằng mỗi lần mẫu thân nàng hồi âm đều là dùng từ bình an để hình dung, nhưng dù sao khối ung nhọt tại Lam phủ chưa nhổ tận gốc, hiện tại nàng cũng coi như đủ lông đủ cánh rồi, món nợ Lam phủ nợ mẹ con bọn họ cũng đến lúc phải trả rồi.
“Khi nào chuẩn bị đi?” Bách Diệp nghiêm trang ngoài ý muốn khác hẳn vẻ điên điên khùng khùng thường ngày như hai người khác nhau, trong khoảng thời giạn ngắn ngủi có chút không quen, món đồ chơi này quen rồi thật sự đáng sợ.
“Trưa hôm nay, tối hôm qua con cũng đã thu dọn xong hành lý rồi.”
“Thời gian trước ta có cho người đúc một thanh hàn băng kiếm, vốn là đợi sinh nhật mười lăm tuổi của con sẽ tặng cho con, nếu đã muốn rời khỏi, lấy làm lễ vật chia tay tặng cho ngươi vậy, ở đây chờ ta tới hàn động lấy kiếm.” Bách Diệp không đợi Lam Lăng Nguyệt trả lời đã xoay người bay lên không, ông còn lâu mới chịu để tiểu Nguyệt nhi thấy vẻ mặt của ông lúc này.
“Bách lão đầu hôm nay có chút kì kì.” Quân Thanh Ngạo xoắn lọn tóc rủ trước ngực trên tay, cảm khái nhìn bóng lưng Bách Diệp xa khuất.
“Bách lão đầu ngày nào chẳng quái gở, đúng rồi tiểu Nguyệt nhi chốc nữa huynh sẽ đưa cho ngươi món đồ chơi mới nghiên cứu được cho muội mang đi đường, nói không chừng trên đường gặp phải một tên mắt có tật nào đó muốn cướp nhan sắc cỡ này vừa vặn có thể phát huy được công dụng.” Hách Liên Vũ rất không sợ chết tiến đến bên cạnh Lam Lăng Nguyệt.
Lam Lăng Nguyệt rất phối hợp gửi qua một cái đấm, vừa nhanh vừa chuẩn cho Hách Liên Vũ cặp mắt gấu trúc.
“Nhị sư huynh, tiểu sư muội bắt nạt đệ.” Hách Liên Vũ bị đánh vào mắt cầu xin sự giúp đỡ của Dạ Hàn ở bên cạnh.
“Huynh không phải thuốc mỡ tiêu sưng, đệ vẫn nên để tiểu sư muội đánh tiếp đi, chờ muội ấy đánh thoải mái sẽ cho đệ thuốc tiêu sưng.” Dạ Hàn nhún vai thờ ơ nhìn hai người đang đấu đá, nhảy sang một bên.
Hách Liên Vũ xin giúp đỡ không có kết quả, hạ quyết tâm, liền ngồi dưới đất trực tiếp bắt đầu trình diễn màn khóc lóc om sòm cho mọi người mở rộng tầm mắt, ai có thể nghĩ một tuấn mỹ thiếu nên mười sáu tuổi có thể làm ra những chuyện như vậy.
Lập tức Lam Lăng Nguyệt mất hứng thú, khinh bỉ ném thuốc tiêu sưng cho Hách Liên Vũ, mọi người không thèm để tâm đến Hách Liên Vũ cùng nhau rời khỏi nơi luyện võ.
****
Lam Lăng Nguyệt vừa mới trở lại Mặc Vân các, còn chưa kịp ngồi vào ghế, năm sư huynh đã gõ cửa đi tới, mỗi người đều đưa tặng lễ vật của mình, Túc Diệp là nhân sâm ngàn năm chế thành đại bổ hoàn, Dạ Hàn thì lại tặng cho huyền băng* ngân châm tinh xảo nhẹ nhàng, yêu nghiệt biến thái Quân Thanh Ngạo thì là một ít dưỡng da tuyệt phẩm, Hách Liên Vũ khá là lỉnh kỉnh rất hào phòng khi tặng cho cả một bọc to đựng gần hết chỉnh cổ dược hoàn được tính là thành công do chính bản thân thí nghiệm, còn Nam Cung Dục lại đưa toàn dược liệu tuyệt phẩm mà bản thân nhặt nhạnh được trên Thiên Sơn phong tông đựng trong một chiếc hòm thuận tiện cho Lam Lăng Nguyệt bảo quản, dùng khi khẩn cấp.
(Huyền băng: băng màu đen.)
Nhìn đủ loại lễ vật bày trong phòng, trong lòng Lam Lăng Nguyệt trào dâng niềm ấm áp, chua xót.
“Lúc rảnh rỗi nhất định phải tới Kim Hoa quốc thăm muội nhé.” Lam Lăng Nguyệt kìm nén tâm tình của mình, cố kéo lên một nụ cười tươi.
“Còn phải nói, không muốn cười thì đừng cười, cười xấu như vậy, nếu không có ai thèm lấy thì làm sao.” Quân Thanh Ngạo cực kỳ khinh miệt nụ cười gượng của Lam Lăng Nguyệt.
“Ai cần huynh lo, xú yêu nghiệt.” Lam Lăng Nguyệt tức giận trừng mắt Quân Thanh Ngạo.
Bách Diệp mất tích từ buổi trưa, thẳng đến trước khi Lam Lăng Nguyệt rời khỏi một khắc đồng hồ mới trở về, vô cùng mệt mỏi cầm hàn băng kiếm trong tay đưa cho Lam Lăng Nguyệt.
Lam Lăng Nguyệt kéo mở vỏ kiếm sắc đỏ, thử kiếm, thân kiếm sắc bén vô cùng, sáng loáng trong suốt là một thượng phẩm hiếm thấy, đặc biệt vỏ kiếm màu đỏ yêu mị càng làm tôn lên khí chất bản thân.
“Sư phụ, cám ơn nhiều, lễ vật này con rất hài lòng.” Lam Lăng Nguyệt hiếm khi dùng hai chữ sư phụ để gọi Bách Diệp.
“Kiếm này rất hợp với con, xú nha đầu, đi nhanh đi, cứ kéo dài thời gian sẽ trễ đó, Hắc Phong sư thúc của con ở Huyên Vương phủ tại Kim Hoa quốc, nếu như con gặp khó khăn gì có thể trực tiếp tìm ông ta.” Bách Diệp không chịu nổi cảnh ly biệt, tiểu nha đầu thường ngày gây họa của ông đã trưởng thành đại nha đầu đủ lông đủ cánh muốn bay đi rồi, trong lòng ông trải qua ngũ vị.
“Dạ.” Lam Lăng Nguyệt cũng không phải người lập dị, gật gật đầu, sau đó được mấy vị sư huynh hộ tống xuống núi.
“Các sư huynh trở về đi, tự muội đi được rồi.” Sau khi Lam Lăng Nguyệt tới dưới chân núi ý bảo năm vị sư huynh đi đưa tiễn rời đi, còn bản thân phân phó người đánh xe đi vòng qua Hỏa Linh quốc, tiện cho bản thân lén lút tới Quỷ Trung đường làm ít chuyện.
Tại Huyên vương phủ Kim hoa quốc bên kia
Âu Dương Mặc Thần mặc một bộ hắc bào luyện kiếm ở hậu viện Huyên vương phủ, con ngươi lạnh lẽo đưa mắt liếc ra phía sau, kiếm sắc bén phóng thẳng tắp cắm chặt vào sư tử đá của hậu viện.
“Đi ra.” Âu Dương Mặc Thần vốn tính khí lạnh lùng càng thêm trở nên quỷ dị, từng trận gió lạnh, trong con ngươi đen sẫm nhìn không thấy đáy, vết sẹo trên cổ tay kia giống như một con nhện ma quái càng khiến hắn tăng thêm mấy phần quỷ khí.
Trong năm năm qua hắn làm mưa làm gió trên chiến trường, chiến công đầy rẫy, tay cầm quyền lực binh mã Kim Hoa quốc, nhưng lời đồn hắn thủ đoạn tàn độc, trong người là kỳ độc khát máu như mạng, mười lăm tháng giêng hằng năm đều phải uống máu âm nữ*, vì lẽ đó dân gian Kim Hoa quốc gọi hắn là quỷ vương, hơn nữa có người vào dịp tết Trung Nguyên còn dùng bức họa hắn để trừ tà, đối với những lời đồn đại này Âu Dương Mặc Thần không thèm để ý, ngược lại còn không bài xích cách gọi này, cuộc sống hiện tại của hắn chính là như vậy, mỗi năm đều phải chịu sự hành hạ giày vò đến tận chết đi sống lại khi độc phát tác cũng chẳng khác quỷ là bao.
(Âm nữ: nữ sinh vào năm âm. Năm âm là những năm có số cuối là số lẻ.)
“Đồ đệ, là ta.” Hắc Phong vỗ vỗ trái tim nhỏ còn đang hoảng loạn, từ bên cạnh con sư tử đá ló cái đầu ra.
“Có việc nhanh nói.” Vẻ mặt Âu Dương Mặc Thần lạnh lùng không có dịu đi chút nào.
“Là vầy, hiện tại đã vào đông, thêm một tháng nữa chính là ngày độc phát, vi sư nghe nói buổi đấu giá ở Hỏa Linh quốc sẽ bán đấu giá một con báo mắt đỏ, con báo này là vật phi phàm, máu nó chính là linh dược thánh phẩm, tuy rằng không thể hoàn toàn giải hết kỳ độc bên trong người con, nhưng dùng máu nó làm thuốc dẫn có thể làm ít mà hiệu quá lớn, bảy ngày sau buổi đấu giá sẽ được tiến hành, nếu như hiện tại chúng ta lên đường đi nhanh nhất có thể có lẽ sẽ tới kịp.” Hắc Phong càng nói càng kích động, nếu có thể lấy được con mắt đỏ của báo kia thì việc giải trừ thất sắc độc trên người tiểu đồ đệ sẽ không phải ưu sầu nữa.
“Có thể.” Âu Dương Mặc Thần lại không kích động được như Hắc Phong, đối với hắn mà nói chỉ là thử thêm một vị thuốc mà thôi.