Một năm trôi qua, Lam Lăng Nguyệt chậm rãi trưởng thành, vòng một đã có một chút nảy nở. Một năm nay, ngũ quan của Lam Lăng Nguyệt cũng không có biến hóa gì lớn chỉ là khuôn mặt tái nhợt nay đã trở nên hồng nhuận hơn rất nhiều, cao hơn năm ngoái 5 cm, đôi mắt lấp lánh sao đêm nhìn chằm chằm trên cây xem sáu người bọn họ luyện tập với Bách Diệp.
“Lão đầu, người ngồi trên cây còn dám uống rượu, người không sợ một khi không cẩn thận sẽ té xuống sao? Phía dưới kia là núi cao vạn dặm đó. Có khi ngay cả người cũng không chịu nổi đâu.” Mấy tháng này, Lam Lăng Nguyệt luyện được đều là căn cơ kiếm pháp (kiếm pháp cơ bản, gốc), nàng cực kỳ không vừa ý, đã mấy lần, nàng hỏi Bách Diệp kiếm quyết, hắn nói nàng căn cơ không ổn, không chịu đi vào khuôn khổ.
“Tiểu Nguyệt Nhi, vì bí mật của ngươi, ta không thèm so đo với ngươi.” Bách Diệp nhìn năm đồ đệ đang cười trộm ở một bên, oán hận nhìn Lam Lăng Nguyệt liếc mắt một cái, nha đầu này thực sự là tiểu đồ đệ của Hắc Phong, thế nhưng học võ lại không cần đến cấp độ, căn cơ rất quan trọng, chỉ là nha đầu này tính tình hơi khiếm khuyết trầm ổn.
“Sư phụ, mấy người chúng con không nghe thấy gì hết, nếu không chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, như quy củ cũ, nếu như tiểu sư muội thắng vậy người hãy truyền thụ kiếm quyết cho muội ấy, nếu như người thắng, thì để tiểu sư muội rửa chân cho người mười ngày.” Khóe miệng của Hách Liên Vũ ra vẻ nghiền ngẫm, năm sư huynh đệ bọn họ, lòng dạ đen tối hiểm độc, mưu ma quỷ quái.
Lam Lăng Nguyệt nghe thấy đề nghị này, khuôn mặt nàng tái đi, nhớ lần trước, nàng sánh mạnh sai, khiến nàng không còn đường về, phải rửa sạch chân thối cho Bách Diệp lão đầu mười ngày, nghĩ lại vẫn còn thấy chua xót.
“ Được, cứ quyết định như vậy, Tiểu Nguyệt Nhi, lại đây, thi đấu theo nguyên tắc cũ, phân định thắng thua.” Bách Diệp bống chốc hưng trí, lần trước Tiểu Nguyệt Nhi rửa chân, ấn chân cho ông rất là thoải mái.
“Chuyện này, sư phụ, một lát nữa, con và Ngũ sư huynh định đi tìm Hắc Phong sư thúc để lấy thêm dược hoàn, hôm nay, con từ bỏ kiếm quyết.” Lam Lăng Nguyệt vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Nam Cung Dục, trong lòng lại hung hăng châm chọc lòng dạ hiểm độc của Hách Liên Vũ, một năm sống chung này, nàng đánh giá đại sư huynh chính là trầm ổn nghiêm nghị, nhị sư huynh thì lại lãnh ngạo khí phách, tam sư huynh thì yêu nghiệt rối loạn, tứ sư huynh lòng dạ hiểm độc, ngũ sư huynh thì lại là thuần lương ngốc manh.
“Đúng vậy, sư phụ, con và tiểu sư muội đi trước.” Nam Cung Dục hơi sững sờ, đờ đẫn gật gật đầu, rồi chạy đến bên cạnh Lam Lăng Nguyệt, hai người hốt hoảng trốn đi.
“Hai thằng nhóc các ngươi không có việc lại đến chỗ Hắc Phong lão đầu, chạy đi như vậy thật là khó chịu.” Giọng nói của Bách Diệp ngày càng lớn, ở phía trước, hai người trốn đi càng nhanh.
“Xem ra hôm nay không có trò hay để xem, ta không được chơi chút nào, đi thôi, chúng ta đi Tây Lương đình uống trà đi.” Hách Liên Vũ nhún vai, tiểu hồ ly cũng đã chạy, sẽ không được chơi nữa rồi.
Mà tóm lại theo sát Phiêu Miểu phong lần trước, lúc Hắc Phong lão đầu đang thu thập tàn cục ở phòng luyện đan, tóc cực kỳ giống ổ chim, y sam rách nát, trên mặt chỗ đen chỗ hồng, thật là tức cười, miệng lẩm bẩm, Hách Liên Vũ, ngươi dám đem ta thanh tâm đan của ta biến thành mao dược hoàn. (Cú nổ)
Trong lúc Lam Lăng Nguyệt và Nam Cung Dục đi tới Phiêu Miểu phong, đúng lúc ấy thì nhìn thấy cảnh này, cố nén ý cười, đi vào.
“Hắc lão đầu, người đang luyện dược gì vậy, phản ứng này cũng quá kinh thiên địa khóc quỷ thần.” Lam Lăng Nguyệt nhìn tạo hình mới của Hắc Phong không nhịn được, cười ra tiếng.
“Đi hỏi tứ sư huynh của ngươi đi, biến ta thành bộ dạng này.” Hắc Phong lên án chỉ vào đầu tóc của mình.
“Sư muội, hay là chúng ta còn đi thôi, nếu để Hắc Phong sư thúc biết được sẽ nhổ sạch lông của ta một cái cũng không còn đó, vậy hôm nay, muội muốn đi cũng không được rồi.” Nam Cung Dục hạ giọng nói nhỏ ở bên tai của Lam Lăng Nguyệt.
Lam Lăng Nguyệt cho hắn một ánh mắt an tâm, rồi ngồi xổm người xuống thu thập tàn cục với Hắc Phong, nàng biết trình độ y độc dược của Hắc Phong sư thúc đã lên đến tầng cao nhất, mà nàng kiếp trước lại là thiên tài Đông y của gia tộc, đối với y thuật, cũng được coi như uyên bác, một năm nay cũng đã sớm tìm cơ hội lén đến thỉnh giáo sư thúc.
“ Có phải con tìm sư thúc có việc hay không, đột nhiên biết điều giúp ta thu dọn như vậy, ta có chút không quen, có chuyện gì thì nói thẳng đi.” Hắc Phong là không quen với việc tiểu hồ ly kiêu ngạo này giúp mình thu dọn tàn cục, nhìn sắc mặt của nàng, nhất định là phi gian tức đạo tặc. (Nhìn như trộm)
“Ha ha, sư thúc nói sai rồi, người ra ngoài uống trà trước đi, con và Ngũ sư huynh giúp ngươi thu dọn xong rồi chúng ta hãy nói, không vội không vội.” Lam Lăng Nguyệt cười híp mắt nhìn Hắc Phong, ý bảo ông đi ra ngoài uống trà trước.
Nam Cung Dục cũng không rõ tiểu sư muội này lại đang đánh chủ ý quái quỷ gì lên đầu hắn, nhưng người hắn thương yêu nhất chính là Lam Lăng Nguyệt, Lam Lăng Nguyệt bảo hắn làm cái gì thì dù thế nào hắn cũng không cự tuyệt.
“Quên đi, tiểu hồ ly, có lời thì nói thẳng đi, sợ nhất nhìn thấy ngươi có bộ dáng cười híp mắt.” Hắc Phong cảm giác xung quanh âm âm u u, lông tơ sắp dựng thẳng lên rồi.
“Là thế này, Nguyệt nhi rất thích y độc thuật, mặc dù trình độ dịch kinh bói toán thuật của Bách lão đầu rất thâm sâu, võ thuật cũng là cấp bậc hạng nhất, thế nhưng Nguyệt nhi không có hứng thú với dịch kinh bói toán, con cảm thấy y độc thuật mới chính là vô song, có thể truyền thụ cho con được không?.” Lam Lăng Nguyệt tâng bốc Hắc Phong, đồng thời cũng sử dụng kĩ năng làm nũng.
“Nhưng độc, y thuật của ta chỉ truyền thụ cho đệ thử thân truyền, nếu để cho sư phụ của ngươi biết, chắc sẽ cho nổ Phiêu Miểu phong của ta.” Hắc Phong híp mắt suy tư, kỳ thực mấy đồ đệ kia, không ai có thể kế thừa trình độ y độc thuật của ông, tiểu đồ đệ lại là độc thể, tiểu Nguyệt nhi thật có thiên phú có thể kế thừa y độc song tuyệt, có lẽ còn có thể giúp đỡ ông nhah chóng tìm được cách giải độc cho Âu Dương Mặc Thần.
“Có được hay không vậy, người không nói con không nói, tiểu sư huynh cũng sẽ không nói, cứ quyết định như vậy, mỗi ngày con sẽ dành thời gian tới đây để thỉnh giáo người.” Lam Lăng Nguyệt thấy sắc mặt của Hắc Phong hơi buông lỏng thì đã biết thành công, nàng không cầu trình độ võ công của mình mạnh bao nhiêu, chỉ cần có thể nắm giữ y độc song tuyệt, sau này nàng xuất môn thì có thể chân chính liếc nhìn thiên hạ.
Hắc Phong nhìn Lam Lăng Nguyệt, rồi nhìn vẻ mặt ngốc của Nam Cung Dục, cuối cùng đồng ý, sau này mỗi ngày sẽ dùng ba canh giờ để tự mình chỉ cho Lam Lăng Nguyệt.
Lam Lăng Nguyệt được rèn luyện lại y, độc dược cũng có bảo đảm, tâm tình cũng tự nhiên thông thuận rất nhiều, mỗi buổi sáng, nàng luyện tập kiếm pháp và khinh công cơ bản, buổi chiều lại bỏ ra thời gian học y thuật với Hắc Phong. Trong quá trình chỉ dạy Lam Lăng Nguyệt học, Hắc Phong thu hoạch nhiều hơn, rất hài lòng Lam Lăng Nguyệt, vốn cho rằng nàng chỉ là một trang giấy trắng, nhưng không ngờ nói y thuật tầm trung cũng không phải là lý luận suông, ông nghe được nhiều điều giống như xối nước lên đầu, nói rất nhiều điều mới mẻ độc đáo về phương pháp cứu người, mổ bụng phá bụng, đầu thủ vật đẳng, chưa bao giờ nghe thấy, trong khoảng thời gian ngắn, ông cảm thấy như mình nhặt được bảo vật, cảm thấy có người kế tục, đồng thời càng hiếu kỳ đầu nhỏ của Lam Lăng Nguyệt sao lại có nhiều y học thuật như vậy, mà mỗi lần dò hỏi chuyện này, tiểu hồ ly luôn luôn lừa gạt quá khứ.
Bởi vì Lam Lăng Nguyệt là nữ nhân, Bách Diệp không hi vọng sau này nàng sẽ sống tại Tinh Phong Huyết Vũ, nên đã âm thầm, chỉ truyền thụ cho nàng chí thượng khinh công và hư ảnh kiếm thuật. Hư ảnh kiếm thuật này thì lại là kiếm pháp hạng trung, không thích hợp luyện thành, nhưng Lam Lăng Nguyệt lại mừng rỡ, luyện kiếm pháp, dựa vào sách thuốc song tuyệt mà Hắc Phong lão đầu cho nàng để chế thuốc độc gây tai họa cho Bách Diệp lão đầu, chỉnh năm sư huynh một chút, trái lại, thu được không ít lợi ích.