Bách Diệp mặc cẩm bào trắng tinh từ trên xuống dưới, trèo tường theo thói quen ngồi chồm hỗm trên đầu tường tới thu nhận đồ đệ, còn Hắc Phong ở ngay sát sau người ông, dụi dụi bụi mới bay vào mắt, tung người nhảy lên, đáp xuống Nguyệt Thanh uyển trước Bách Diệp một bước.
“Sư đệ, chưa được đồ đệ huynh cho phép đã đáp thẳng xuống biệt uyển của bé con, hành động của đệ bất nhã, tục tằng quá.” Bách Diệp thấy sư đệ để tâm tiểu nữ oa của ông còn hơn chính mình, cho nên cố tình kiếm chuyện với ông ta.
“Thôi thôi thôi, huynh thì lịch sự tao nhã chắc, đệ ở trên mặt đất, huynh ở trên bờ tường, người sáng suốt liếc mắt một cái là biết ai nhã ai tục.” Khoảng thời gian gần đây Hắc Phong thường xuyên bị Bách Diệp cho ăn trái đắng, từ lâu đã muốn tìm cách phục thù.
Bách Diệp quay mặt đi, không nhìn Hắc Phong, ngắm bầu trời hửng sáng, cơn buồn ngủ dâng lên, ông ngày đêm đếm ngược thời gian trông ngóng tới khoảnh khắc này, trước kỳ hạn ước định một ngày liền dùng bồ câu đưa tin về Thiên Sơn tông, bảo rằng trong ngày gần nhất tự mình sẽ dẫn theo tiểu đồ đệ về Thiên Sơn tông, quà ra mắt gì đó phải càng quý giá càng tốt, quả thật ông mong chờ một ngày kia những sư đệ sư điệt ở đó đều phải nhổ ra một ngụm máu lớn*.
(Ý ổng là phải tặng món quà quý giá ấy.)
“Sư huynh, huynh nói tại sao tiểu oa nhi này còn chưa đi ra, có phải không nghe thấy tiếng huynh gào loạn không.” Hắc Phong thình lình bị Bách Diệp làm ngơ, khuông mặt vốn không phải trắng càng thêm đen, đành lấy thân mình hy sinh cố gắng tìm đề tài để Bách Diệp đáp lại mình.
“Huynh làm sư phụ còn chưa sốt ruột, đệ đứng sang một bên đi.” Bách Diệp chậm rãi xoay người, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Hắc Phong.
Ngay tại thời điểm này Lam Lăng Nguyệt một thân cẩm bào xanh nhạt, tóc cũng được chải thành tóc mai thiếu niên, cầm hai bọc lớn một bọc nhỏ từ tẩm phòng đi ra.
“Sư phụ sư thúc, trời còn chưa sáng đã làm ầm ĩ hết lên rồi, mấy người có biết hành động vậy sẽ quấy nhiễu tới người dân không hả?” Hôm nay mới là ngày đầu tiên Lam Lăng Nguyệt chính thức bái sư, hai ông lão này chẳng khác một đôi hề, suy nghĩ về sau phải sống chung một chỗ cùng bọn họ không khỏi có chút đau đầu.
“Tiểu sư điệt, tại sao con lại mặc nam trang, nữ trang thướt tha xinh đẹp bao nhiêu, nam trang trông quái gở mắc cười bấy nhiêu.” Hắc Phong chẳng chiếm được chút ích lợi gì từ Hắc Phong, nên chuyển mục tiên lên người Lam Lăng Nguyệt.
“Nói bậy, tiểu đồ đệ mặc cái gì cũng đều dễ nhìn.” Thấy tiểu đồ đệ đi ra, Bách Diệp phi thân từ đầu tường đáp xuống bên cạnh Lam Lăng Nguyệt.
“Vẫn là ánh mắt sư phụ con tốt.” Lam Lăng Nguyệt cũng không muốn làm nhân bánh quy kẹp giữa hai lão đầu, vội lui qua một bên.
“Sau này, tiểu nữ sẽ phải dựa vào hai vị cao nhân chiếu cố, đây là một ít cao điểm ta tự tay làm, tấm lòng nhỏ có chút khó coi, mong hai vị cao nhân đừng trách.” Thu Nhược Thủy đứng ở một bên đang xách hai bọc lớn, lấy ra một bọc khác đựng cao hoa quế đưa cho Bách Diệp.
Bách Diệp cũng vô cùng ưa thích mỹ thực, hương vị vừa xông vào mũi thì biết ngay tay nghề Thu Nhược Thủy cao siêu dường nào, nhanh tay tiếp nhận bọc cao điểm kia.
“Phu nhân khách khí, ta sẽ không để Nguyệt nhi chịu bất cứ ủy khuất nào, có ta nâng đỡ cho con bé, kẻ nào dám động vào con bé cũng phải suy nghĩ vài bận mấy phen.”
“Đúng thế, phu nhân quá khách khí rồi, huống hồ với tính tình này của tiểu sư điệt cũng không phải là người hiền lành.” Hắc Phong nói phụ họa theo.
“Sư thúc, dung mạo ta đối với người giống kẻ xấu lắm sao?” Lam Lăng Nguyệt ra sức nháy mắt với Hắc Phong, ý tứ rất rõ ràng, dáng vẻ ta yếu đuối mỏng manh, có chỗ nào hung thần ác sát.
“Không, ý ta là…” Hắc Phong bị Lam Lăng Nguyệt điều khiển suy nghĩ, sau khi bật thốt lên lời ấy, mặt bỗng biến sắc.
Nhìn canh giờ, đã nán lại một lúc lâu, Bách Diệp liền đàn áp Hắc Phong cầm bọc lớn bọc nhỏ của Lam Lăng Nguyệt đặt lên xe ngựa đang đỗ bên ngoài, còn Lam Lăng Nguyệt tạm biệt Thu Nhược Thủy, Trang mẫu và Nguyệt Trúc đi theo tiễn đưa.
“Nguyệt nhi, nhớ kỹ lời dặn dò của mẫu thân, con tới đó nhất định phải nghe lời!” Đêm qua Thu Nhược Thủy không ngừng vỗ yên tâm tình của mình, tự nói bản thân sẽ cười tiễn đưa tiểu Nguyệt nhi của nàng đi, nhưng đến thời khắc cuối cùng, làm thế nào nước mắt của bà cũng không nén nổi nữa.
“Mẫu thân, lời người nói sao Nguyệt nhi dám không nghe theo, mẫu thân khóc lên trông xấu lắm, không được khóc nữa, phải thật xinh đẹp chờ Nguyệt nhi trở về.” Lam Lăng Nguyệt lấy ra khăn lụa nhẹ nhàng lau lệ nơi khóe mắt cho Thu Nhược Thủy, trong lòng chua xót.
“Không khóc nữa, con nhanh lên xe đi, đừng để sư phụ và sư thúc con đợi lâu.” Thu Nhược Thủy bình phục lại tâm tình, ý bảo Lam Lăng Nguyệt nhanh chóng lên xe ngựa.
“Dạ, mẫu, chiếu cố tốt mẫu thân giúp con, con đi đây.” Lam Lăng Nguyệt gật đầu, xoay người lên xe ngựa.
Bách Diệp ra hiệu phu xe đánh xe, Lam Lăng Nguyệt ngồi trong xe chưa từng xốc lên mành che nhìn mẫu thân một cái, cúi đầu, từng giọt lệ nóng từ trong đôi mắt chảy ra, rơi lên cẩm bào màu trắng.
“Nếu lúc này con không nhìn các nàng có lẽ phải chờ mấy năm sau mới có thể gặp lại đó.” Bách Diệp ở bên cạnh Lam Lăng Nguyệt, nhẹ giọng an ủi nàng, cho dù tiểu đồ đề này cư xử quá kiêu ngạo chung quy vẫn chỉ là một tiểu hài tử, không ngăn nổi thất tình lục dục.
“Không cần, con không muốn mấy người ấy nhìn thấy bộ dạng lúc này của con, chỉ cần mấy người họ nhớ được nụ cười của Nguyệt nhi là tốt rồi.” Lam Lăng Nguyệt lắc đầu liên tục như trống bỏi, ngoái nhìn lại cũng không thay đổi được điều gì, chỉ càng làm bầu không khí ly biệt thêm đau thương mà thôi.
“Nếu muốn khóc thì khóc thành tiếng, như vậy sẽ dễ chịu hơn.” Bản thân Hắc Phong chính là một lão già tính con nít nên ở phương diện dỗ dàng vô cùng kém cỏi, lúc nhìn thấy Lam Lăng Nguyệt thấp giọng khóc thì tay chân luống cuống, không biết phải an ủi như thế nào.
“Ai nói con khóc, Hắc lão đầu, mắt của người thật sự có vấn đề.” Lam Lăng Nguyệt dùng tay áo lén lau khóe mắt, sau đó chợt ngẩng đầu trừng Hắc Phong một cái, nàng rất không thích bị người khác chỉ ra mặt yếu mềm của mình, dù cho chuyện này có là sự thật đi chăng nữa.
“Lại thêm một đứa kiêu ngạo.” Hắc Phong nhỏ giọng thì thào, đột nhiên phát hiện tiểu Nguyệt nhi thực sự có chút hợp với đồ đệ mặt băng lãnh kia của ông, đến chết vẫn sĩ diện.
“Đồ đệ của huynh chính là sóng to gió lớn nào chưa từng thấy, còn cần đệ chỉ tay năm ngón sao, đệ có tinh lực như thế vẫn nên đặt phần lớn lên thuốc giải độc cho đồ đệ của đệ đi.” Bản lĩnh gió chiều nào che chiều ấy của Bách Diệp có thể nào là có một không hai, sau khi thuận tiện quở trách Hắc Phong một trận, lấy ra một cao hoa quế đưa cho Lam Lăng Nguyệt.