Kiều Phi Nhi không ngờ Lam Lôi Ngạo sẽ hất tay, bà trở tay không kịp dẫn đến rơi khỏi giường, bụng đập mạnh xuống đất, một dòng nước nóng thấm ra ngoài áo lót, nhìn thấy áo lót bị nhuộm đỏ, sắc mặt Kiều Phi Nhi tái mét, hài tử của bà không thể giữ nổi, thai hư hoàn toàn.
Không chịu được đả kích bất ngờ xảy đến, thể lực Kiều Phi Nhi chống đỡ hết nổi ngất đi.
Còn Lam Lôi Ngạo lúc này mới sững sờ, nhìn Kiều Phi Nhi hôn mê trong vũng máu, không màng tới người bà đầy máu, ôm bà đặt tại giường.
“Đào Hồng, nhanh mời Lưu đại phu, nhanh lên.” Lam Lôi Ngạo hối hận nhìn vết máu trên tay bị Kiều Phi Nhi cào vì đau đớn, nếu lúc đó mình không dùng lực hất ra, thì cốt nhục của hắn đã không đến mức cứ như vậy mà mất đi, cuối cùng hắn vạn lần không ngờ tới, cốt nhục thân sinh của hắn lại bị hắn giết chết, nhìn vũng máu trên mặt đất kia, lần đầu tiên Lam Lôi Ngạo kiêu căng không biết sai ở đâu, có lẽ trên thế giới này thật sự có cái gọi là báo ứng.
Đào Hồng không hề nghĩ ngợi buông khay đựng thuốc trong tay ra, lập tức xuất phủ, mời Lưu đại phu qua.
Lưu đại phu mới trở về dược đường liền bị Đào Hồng dẫn về lại Lam phủ.
Lam Ngữ Yên vừa đi chơi ở bên ngoài trở về trông thấy một đám người vây quanh mẫu thân mình, bỗng nhiên trong lòng khó chịu, nhất định đã xảy ra chuyện, vội chen lên trước, nhìn y phục mẫu thân nhuốm máu đỏ, bụng hơi nhô trở nên bằng phẳng.
“Lam lão gia, lão phu đã cố hết sức, sảy thai là sự thật không thể chối cãi, mặc dù giữ được mạng, nhưng di nương bị mất máu quá nhiều, hơn nữa dạ non trong cơ thể bị hàn khí xâm nhập, e rằng sau này không thể có thai được nữa.” Giọng Lưu đại phu có chút thương tiếc, tự mình báo lại tình trạng Kiều Phi Nhi cho Lam Lôi Ngạo sau khi bắt mạch.
“Ông nói cái gì? Sau này mẫu thân ta không thể sinh đệ đệ? Ông nói bậy, ông là đồ lang băm, phụ thân, chuyện này không phải là thật đúng không? Thân thể mẫu thân sẽ chữa trị khỏi phải không?” Lam Ngữ Yên tức giận trừng mắt Lưu đại phu, nước mắt ngập tràn rúc vào lòng Lam Lôi Ngạo, nếu như mẫu thân biết sau này mình không thể mang thai, sẽ bị đả kích nặng nề cỡ nào, thật vất vả chăm sóc hài tử vậy mà sảy thai, nghĩ tới những chuyện này, Lam Ngữ Yên khóc càng lớn hơn.
“Nhị tiểu thư, tâm tình ngài lão phu có thể hiểu được, chỉ là người bôi nhọ lão phu là lang băm, vậy hãy cho mời cao mình khác tới chữa trị cho thân thể Kiều di nương.” Lưu đại phu vốn là danh y Kim hoa quốc đức cao vọng trọng sao lại để một con nhóc nói như vậy.
“Lưu đại phu, ngài đừng nên tức giận, lời nói con trẻ không kiêng kỵ kính xin khoan dung, Lam Ngữ yên, con trở về phòng cho ta, đừng ở chỗ này làm loạn.” Lam Lôi Ngạo tươi cười với Lưu đại phu, nhưng lại quát mắng Lam Ngữ Yên không hiểu chuyện, đủ loại hỗn tạp trộn lẫn.
“Phụ thân, Ngữ Yên biết sai rồi.” Lam Ngữ Yên nhìn nét mặt Lam Lôi Ngạo, hiểu bản thân nếu như lại càn quấy sẽ làm hắn phiền chán* mình, đành phải nuốt xuống ủy khuất, ra sau Mặc uyển, trong lòng càng nghĩ càng bất bình, mẫu thân từ trong uyển Lam Lăng Nguyệt ra mới gặp chuyện không may, nàng muốn báo thù cho mẫu thân.
(Phiền chán: vì phiền phức mà chán ghét.)
Bên trong Nguyệt Thanh uyển lúc này, Lam Lăng Nguyệt mới uống xong thuốc do Nguyệt Trúc sắc, lấy ra ngân châm mua ở dược đường ngày nọ, châm cứu trên chính huyệt vị của bản thân, chỉ dựa vào uống thuốc công hiệu sẽ chậm, cộng thêm châm cứu bí truyền của nàng sẽ nhanh loại bỏ hàn khí trong cơ thể hơn, tính toán canh giờ, hiện tại di nương bên trong Mặc uyển kia dù cho thai nhi không mất, cũng sẽ làm cho bà ta đau bụng không chịu nổi.
“Tiểu thư, ngài bỏ thuốc gì vào trong bình sắc thuốc của Đào Hồng vậy?” Sau khi Nguyệt Trúc về uyển, hồn vía lúc nào cũng như trên mây tựa hồ xảy ra việc lớn.
“Chỉ là một chút bột cây cỏ tính hàn, không lấy mạng của bà ta.” Lam Lăng Nguyệt muốn giữ lại cái mạng của bà ta, dù sao ngày tháng còn dài, nàng muốn bà ta đau đớn không sống nổi.
“Lam Lăng Nguyệt ngươi ra đây cho ta, nếu không ra ta phá cửa.” Lam Ngữ Yên một bụng tức giận xông tới bên ngoài tẩm phòng Lam Lăng Nguyệt, vừa thấy cửa khóa, vừa dùng chân đá cửa, vừa kêu la tên Lam Lăng Nguyệt.
Con mắt Lam Lăng Nguyệt híp thành khe, giọng này không thể quen thuộc hơn, chính là Lam Ngữ Yên cừu nhân lớn nhất tại kiếp này của nàng, nghe cách nàng ta la mắng mang theo tức giận, xem ra Kiều di nương sẩy thai.
Mặc dù sớm hơn nhiều so với dự tính, nhưng mà nghe thấy tin tức này, trái lại tâm trạng Lam Lăng Nguyệt vui vẻ hẳn, Lam Ngữ Yên tự đưa mình đến trước cửa, nếu như không vui đùa cùng nàng một chút chẳng phải có lỗi người ta đã nhớ mình như thế.
Lam Lăng Nguyệt thu lại ngân châm, rót cho mình ly trà, thổi thổi, sai Nguyệt Trúc mở cửa cho Lam Lăng Nguyệt.
Nguyệt Trúc vừa mở cửa, Lam Ngữ Yên xông vào, không thèm nhìn Lam Lăng Nguyệt lấy một cái đã mắng mỏ liên tục.
“Lam Lăng Nguyệt, ngươi có phải làm hại mẫu thân ta sảy thai, sợ ta tìm ngươi tính sổ nên mới khóa cửa lại, trốn đi làm con rùa đen rụt đầu.” Lam Ngữ Yên chống eo, mắt hạnh trừng to.
“Ha ha, nói xong chưa?” Lam Lăng Nguyệt nhìn Lam Ngữ Yên đứng trước mình, một thân hồng nhạt quần lụa mỏng cùng trâm thủy tinh màu lam trên đầu làm nổi bật ngũ quan Lam Ngữ Yên vô cùng nhu hòa, toàn thân tản ra khí chất danh môn khuê tú, chẳng qua một cái miệng kia đã lộ nguyên hình.
“Ngươi bị dọa sợ rồi đúng không?” Lam Ngữ Yên dụi dụi mắt, nhìn Lam Lăng Nguyệt đối diện không sợ hãi như trong tưởng tượng, mà là hờ hững cười với nàng, chậm rãi thổi trà, dường như không mảy may chịu ảnh hưởng gì.
“Nói xong rồi mau cút đi.” Lam Lăng Nguyệt đặt trà xuống, vẻ mặt tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, không né tránh ánh mắt phóng đến từ Lam Ngữ Yên, môi đỏ mọng khẽ mở từng chữ từng chữ đập vào tai Lam Ngữ Yên.