“Hôm nay con đến dược đường, thân thể quá suy yếu, nên để đại phu kê đơn chút thuốc bổ khí huyết, mẫu, người không cần phải quá đề phòng, tuy Nguyệt nhi còn nhỏ tuổi, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, bất luận Nguyện nhi làm chuyện gì cũng đều hết sức cẩn thận.” Lam Lăng Nguyệt cũng không tính nói cho Trang mẫu chuyện có hàn độc bên trong cơ thể mình, có một số việc nhiều người biết chưa hẳn đã là việc tốt, ngược lại sẽ khiến người ta càng thêm đề phòng thôi, quan trọng hơn là nàng muốn cố hết sức quên đi việc xảy ra tại Phù Dung lâu hôm nay.
“Tiểu thư, như vậy rất tốt.” Trang mẫu giống như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng, nhanh chóng lấy lý do phải tới trù phòng chuẩn bị bữa tối mà rời khỏi tẩm phòng.
Mà Nguyệt Trúc thì lại đi một vòng lớn mới về tới Nguyệt Thanh uyển, theo yêu cầu của tiểu thư cầm một ít thuốc đông y cùng hạnh nhân và hạnh đào sang căn phòng của Lam Lăng Nguyệt.
“Tiểu thư, mấy thứ kia ta đã để lên bàn cho ngài.” Sau khi Nguyệt Trúc đặt xong các thứ vội lui ra khỏi gian phòng.
Ngắm thành quả ngày hôm nay, Lam Lăng Nguyệt nhìn phấn thuốc được mài nhuyễn với hạnh nhân ở trong túi, tính cách của Lam Lăng Nguyệt chính là bụng dạ hẹp hòi, từ đầu nàng không có ý định chọc tức Kiều Phi Nhi, nhưng Kiều Phi Nhi thực sự lại coi nàng là quả hồng mềm, còn tên tra nam làm nhục mẫu thân của bản thân nữa, sao nàng có thể để đứa nhỏ trong bụng Kiều Phi Nhi bình an sinh ra, sao có thể giúp nàng về sau cáo mượn oai hùm, cánh tay của nàng không thể bị quăng đi vô ích.
Nàng chưa từng nói mình là thánh nhân, thiếu nợ thì phải trả cho dù hai tay có dính đầy máu tươi, nàng vốn là kẻ lãnh tình, vô tội là như thế nào? Cái gọi là tam quan đạo đức, tại cái nơi ăn tươi nuốt sống không có chút an toàn này, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Thời gian không khi nào chịu đứng yên, trong chớp mắt Thanh Mai xin nghỉ nhiều ngày đã trở về.
“Tiểu thư, nô tỳ trở về trả phép.” Gương mặt phong trần phờ phạc của Thanh Mai lộ vẻ mỏi mệt.
“Tới chỗ Trang mẫu trả phép, mặt mũi bụi bặm, rửa sạch hẵng đến gặp ta.” Vốn Lam Lăng Nguyệt không thích Thanh Mai, thêm nữa thời điểm sau khi vừa mới xuyên tới địa phương này, nàng (Thanh Mai) còn có thể tác oai tác quái một chút, nhưng hiện tại lần thứ hai nhìn thấy cẩu nô tài đi khắp nơi vẫy đuôi mà không buồn nôn coi như nàng (Lam Lăng Nguyệt) cũng cho chút mặt mũi rồi.
“Dạ, nô tỳ đi ngay.” Lúc Thanh Mai quỳ trên mặt đất thỉnh an chẳng hiểu tại sao lại không dám nhìn thẳng vào mặt Lam Lăng Nguyệt, mới cách xa vài ngày, dường như trên người nàng tỏa ra khí thế bức người.
Thanh Mai tới phòng cho hạ nhân rửa mặt chải đầu nhìn thấy Nguyệt Trúc đang thu dọn đồ đạc, vội sán lại gần, dù sao mình mới rời Lam phủ có bốn năm ngày, tính lại gần Nguyệt Trúc thăm dò chút tin tức, xong sẽ đến chỗ Kiều di nương tranh công.
“Muội tử Nguyệt Trúc, mấy ngày nay không gặp, càng lúc càng xinh đẹp.” Vẻ mặt Thanh Mai lúc này tựa như không giống với cái người đã từng lạnh lùng chế giễu châm chọc sau lưng Nguyệt Trúc.
“Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây mất, con chồn cũng biết nịnh hót, Thanh Mai tỷ tỷ, có lời nhanh nói, chúng ta còn phải đi hầu hạ tiểu thư.” Nguyệt Trúc ngứa mắt nhất chính là dáng vẻ trở mặt còn nhanh hơn lật sách của Thanh Mai.
“Muội muội nói gì vậy, ta không ở đây năm ngày, tại Nguyệt Thanh uyển muội muội có thể chính là người đáng tin bên cạnh tiểu thư, ta thấy gần đây khí sắc tiểu thư có chút không tốt, chẳng lẽ Kiều di nương lại tới tìm tiểu thư chúng ta gây chuyện?” Bản lĩnh nói dối không chớp mắt của Thanh Mai không phải là cái nắp*, công phu xúi giục người khác thật đúng là đã đạt tới mức hoàn mỹ.
(Ở đây ý là đồ trang trí, che đậy.)
“Tiểu thư như thế làm sao có thể bị bắt nạt được? Ngươi cũng quá đề cao Kiều di nương, ta nói này Thanh Mai tỷ tỷ, ngươi cứ đông một câu Kiều di nương, tây một câu Kiều di nương, cứ nhắc tới bà ta, muốn làm chó săn cho bà ta như vậy thì tới Mặc uyển đi.” Nguyệt Trúc trừng mắt Thanh Mai, tiểu thư là chủ tử của nàng, nàng không cho phép bất cứ kẻ nào sắp đặt sau lưng nàng.
“Ngươi, cũng không thể nói như vậy, ta là người của Nguyệt Thanh uyển, sao có thể muốn đến Mặc uyển.” Lúc nghe đến ba chữ chó săn*, rõ ràng sắc mặt của Thanh Mai tối sầm lại.
(Chó săn: cẩu thối tử.)
“Tốt nhất đừng nghĩ, mặc kệ ngươi.” Nguyệt Trúc liếc Thanh Mai rồi rời khỏi căn phòng, căn phòng trống không chỉ còn mỗi Thanh Mai ở lại.
Bên trong Nguyệt Thanh uyển, Lam Lăng Nguyệt ngồi phơi nắng ở ngoại viện, Nguyệt Trúc vừa mới pha xong bích loa xuân đi tới.
“Tiểu thư, mời dùng trà.” Trong lòng Nguyệt Trúc vừa mới bình tĩnh lại, có lẽ do lúc nãy đi quá nhanh, có chút thở gấp lúc nói chuyện.
“Làm sao vậy, có chuyện trong lòng sao?” Lam Lăng Nguyệt quan sát Nguyệt Trúc mấy ngày nay, phát hiện đứa bé này chính là một trang giấy trắng, sử dụng tốt sẽ giúp đỡ mình, trong trường hợp tệ nhất không đạt được yêu cầu đơn giản của nàng sẽ cho nàng (Nguyệt Trúc) một khoản tiền trợ cấp.
“Thật ra cũng không có chuyện gì, chính là Thanh Mai kia sau khi trở về như biến thành người khác, lôi kéo nô tỳ làm quen, còn muốn nghe ngóng tình hình của người.” Nguyệt Trúc căn bản là người không giấu được chuyện, trút hết toàn bộ tâm tình giấu trong lòng ra.
“Vừa về đã bắt đầu kính nghiệp* sao?” Lam Lăng Nguyệt nghe Nguyệt Trúc kể, âm thầm suy nghĩ có vẻ thật sự Kiều di nương không chịu buông tha bất kỳ cơ hội giám sát nàng.
(Kính nghiệp: yêu nghề, tôn trọng nghề nghiệp.)
“Kính nghiệp là cái gì, tiểu thư, nô tỳ không hiểu lắm.” Nguyệt Trúc nghe cái hiểu cái không.
“Không có gì, trong mắt bản tiểu thư không tha cho một hạt cát, nàng ta cũng vậy, đi gọi Thanh Mai đến.” Lam Lăng Nguyệt đã thả mặc Thanh Mai đủ lâu.
“Dạ.” Nguyệt Trúc xoay người đi tìm Thanh Mai.
Thanh Mai vừa đổi y phục mới xong, nghe Nguyệt Trúc nói Lam Lăng Nguyệt gọi mình, vội sửa sang lại đầu tóc đi theo Nguyệt Trúc.
“Tiểu thư, người gọi nô tỳ.” Thanh Mai đến bên cạnh Lam Lăng Nguyệt, nhẹ nói.
“Ngươi còn nhớ chuyện sau khi ta rơi xuống nước từng kêu ngươi mời Vương Khánh đã cứu ta.” Lam Lăng Nguyệt híp mắt ngồi trên ghế mây lười biếng nói.
“Vẫn nhớ, bởi vì tiểu thư ngày hôm đó.” Vừa nghe tên Vương Khánh, Thanh Mai trợn tròn mắt, quả thật hôm đó nàng mời Vương Khánh tới, chỉ là lúc vào bên trong uyển hỏi thì biết được tiểu thư té ngã khóc lóc chạy tới Vân Thanh uyển, liền đuổi Vương Khánh đi, nàng cho rằng tiểu thư tính cách trẻ con sẽ không nhớ rõ việc này, không ngờ nàng vừa trở về đã nhắc tới.
“Ngày đó bởi vì cái gì? Ngươi vừa rời đi Kiều di nương đã tới, Thanh Mai ngươi cảm thấy tất cả chuyện này có phải hơi trùng hợp quá mức rồi không, hay là ngươi cảm thấy bản tiểu thư trẻ người non dạ là có thể coi như đứa ngốc mà hầu hạ, ngoài mặt một kiểu trong bụng một kiểu sao?” Bên trong giọng nói non nớt của Lam Lăng Nguyệt tản mát ra sự tức giận không kém cạnh so với Kiều di nương.
“Oan uổng cho nô tỳ quá, khi đó thực sự đi tìm Vương Khánh, nô tỳ không dám cãi lại tiểu thư, càng không có bằng mặt không bằng lòng, nô tỳ hầu hạ tiểu thư hơn ba năm, nô tỳ là người như thế nào, tiểu thư ngài rõ nhất.” Sắc mặt Thanh Mai trở nên tái nhợt, cứ như phải chịu oan ức to lớn lắm.
“Vậy ta hỏi ngươi, ngươi cần bao lâu để tới chỗ Vương Khánh, uyển chúng ta cách chuồng ngựa cả đi lẫn về cùng lắm hơn canh giờ một chút, ngươi lại đi hơn khoảng chừng nửa khắc chuông, phải không?” Lam Lăng Nguyệt thấy con vịt chết mỏ vẫn cứng, rõ ràng là Bạch Liên Hoa còn giả vờ oan Đậu Nga chẳng phải buồn cười sao, diễn trò, thật sự đáng đánh đòn.
(Oan Đậu Nga: câu chuyện oan xưa kể về Tả Đậu Nga bị kẻ xấu vu oán giá họa, lại bị quan phủ phán quyết lầm trảm hình.)
Lập tức Thanh Mai không biết phải làm sao, đầu lưỡi di chuyển, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì, tất cả chuyện này đến quá nhanh, nàng có nằm mơ cũng không ngờ bản thân sẽ bị Lam Lăng Nguyệt từng bị nàng gọi là phế vật vạch trần.
“Tiểu thư, người để lão nô dạy dỗ nàng, lão nô bảo đảm thời gian một ly trà sẽ khiến nàng ta hoàn toàn nhận tội.” Chẳng biết từ lúc nào Trang mẫu đã tới bên cạnh Lam Lăng Nguyệt, Thanh Mai kia quả là một cái gai độc, cần nhổ ra.