Đọc truyện Quy Về Điền Viên – Chương 7: Rời khỏi Tức Mặc phủ
Edit: Mộc Lan
Beta: Lenivy
Trong sân có hai bà vú lớn tuổi đứng hầu. Nhị gia và Âu thị đưa Lão thái quân ra về. Sau khi Nhị lão gia phân phó, Hạ Mộc vốn đang sững sờ được mời đến ở tạm tại phòng nghỉ của khách quý. Những người còn lại dù là chủ tử hay hạ nhân đều bị đưa đến phòng khách đợi ở đó, không được đi lung tung, đây cũng là cách để tránh lời đồn truyền ra ngoài.
***
Trở lại viện của Lão thái quân, những người trước đó vẫn ngồi đợi, đôi phu phụ kia có lẽ cũng lờ mờ đoán được chuyện xảy ra, sắc mặt không còn vẻ vui mừng hân hoan của không khí tân hôn nữa, trầm lặng đứng giữa đám đông.
“Tứ đệ, Tứ đệ muội, hai người dẫn mọi người qua phòng khách bên kia, lát nữa ta sẽ qua.” Vì Nhị lão gia lên tiếng, mọi người cũng biết ý đứng dậy rời đi.
Nhị gia nháy mắt bảo bọn hạ nhân lưu lại, hắn và Âu thị đỡ Lão thái quân vào phòng trong.
“Nương, chuyện này…” Nhị gia nhìn vẻ mặt của Lão thái quân vừa mệt mỏi vừa đau lòng, muốn an ủi vài câu, chỉ là chưa kịp thốt ra lời, thì bỗng nhiên bà đau đớn phẫn nộ hét to: “Cút, các ngươi cút ra ngoài cho ta.”
“Nương, sao người lại như vậy?” Nhị lão gia bất đắc dĩ nói.
“Đừng cho là ta đã già nên tai mù mắt điếc hết rồi, ngươi khiến ta vô cùng thất vọng. Tử Tang là huyết mạch duy nhất mà đại ca ngươi lưu lại, vì sao các ngươi không thể để yên cho một cô nương như con bé?” Lão thái quân tức giận gầm lên, nghẹn ngào, “Ngươi làm cho một bà lão như ta sau khi chết, còn mặt mũi nào đi gặp con ta nữa. Còn ngươi cũng sẽ chẳng còn mặt mũi nào để tạ tội với đại ca ngươi đâu.”
“Con…” Nhị lão gia cứng ngắc nghiêm mặt, không biện bạch được gì, bởi hắn quá hiểu rõ ý tứ của mẫu thân.
“Nương, chuyện này…” Âu thị muốn đỡ lời cho trượng phu.
“Im miệng.” Nhị lão gia cả giận nói, “Ngươi về viện đi, không có sự cho phép của ta thì không được ra ngoài nửa bước.”
Âu thị ủy khuất, trừng mắt nhìn Nhị lão gia một cái, giận dỗi bỏ đi.
Nhị lão gia biết bản thân đã mất hết mặt mũi, giờ nói gì mẫu thân cũng không nghe lọt tai, hơn nữa còn một đống chuyện phải xử lý, nên cũng biết thân biết phận thi lễ lui ra ngoài, phân phó hạ nhân chiếu cố cho tốt, rồi đến thư phòng. Phải giải thích với khách khứa cho tốt, chuyện này mà truyền ra ngoài, ảnh hưởng rất lớn đến danh dự Tức Mặc phủ, bởi vì Tức Mặc Tử Tang là trưởng nữ của gia tộc.
***
Màn đêm buông xuống, Nhị lão gia với vẻ mặt mệt mỏi về tới viện của mình.
Âu thị cho hạ nhân lui hết, quyết định tự mình hầu hạ trượng phu. Hai người là phu thê, không thể vì chuyện của nha đầu kia mà phá hỏng cảm tình, như vậy không được.
“Lão gia đã mệt mỏi, thiếp pha sẵn cho chàng bình trà sâm, chàng uống một chút, rồi dùng cơm tối.” Âu thị ân cần.
Nhị lão gia nghe được thanh âm của Âu thị, trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi chán ghét vô cùng, lửa giận không kìm chế được, tát ả ta một cái, tiếng bốp vang to.
Âu thị kinh ngạc ôm mặt, không thể tin nổi nhìn về phía Nhị lão gia, chàng dám đánh mình?
“Thường ngày, những chuyện hồ đồ của nàng, ta mắt nhắm mặt mở cho qua. Nhưng sao nàng có thể làm ra chuyện tày đình như thế, đường đường một Đại tiểu thư giờ phải lưu lạc cùng một gã sai vặt. Nàng làm thế, thể diện của Tức Mặc gia tộc biết đặt ở đâu. Giờ ta sao dám nhìn mặt đại ca đại tẩu nơi chín suối nữa.” Hai mắt Nhị lão gia như bốc hỏa, nhìn chằm chằm Âu thị.
“Không phải thiếp vì nữ nhi của chúng ta sao, vậy mà chàng dám đánh thiếp. Nếu không nhờ thiếp, chàng có thể an ổn làm gia chủ Tức Mặc gia tộc tới tận bây giờ không, có bản lĩnh chàng nói thử xem!” Hai tay Âu thị ôm mặt, giận dữ nói, khí thế kia không kém Nhị gia là mấy.
“Nàng…” Nhị lão gia giận dữ trừng Âu thị, không muốn nhìn thấy mặt nữ nhân đáng ghê tởm này nữa. Hắn phất tay áo bỏ đi, trong lòng càng bực bản thân nhiều hơn. Thế nhưng, hắn không thể nói rõ sự thật. Thôi thôi, đành phải bất đắc dĩ hy sinh nữ nhi duy nhất của đại ca, để bảo toàn thể diện cho đương gia phu nhân Tức Mặc phủ, chắc ả ta cũng đoán được ý định của mình, cho nên càng ngày càng kiêu ngạo.
***
Hôn lễ của Tức Mặc Tử Tang và Hạ Mộc được tổ chức một cách âm thầm và nhanh chóng, vụng trộm bái đường ngay trong phủ.
Ngồi ở chủ vị đương nhiên là Lão thái quân, những người tham dự là các thúc thúc thẩm thẩm trên danh nghĩa của nàng.
Sau khi hoàn lễ, mọi người liền thương lượng chuyện Tức Mặc Tử Tang theo Hạ Mộc về quê hương ở phía Nam, thôn Hạ Hà, vùng Nam châu.
Hạ Mộc chỉ ngồi nghe, còn Tức Mặc Tử Tang từ chối nhận sản nghiệp của gia tộc, cũng không cần an bài hạ nhân đi cùng, đơn giản chỉ cần một chiếc xe ngựa.
Trừ Lão thái quân không đồng ý, thì nhưng kẻ khác vẫn giả bộ khuyên nhủ dăm ba câu. Tức Mặc Tử Tang rời đi đối với bọn họ mà nói chỉ có lợi, nếu nàng ta không cần gì thì tự chịu thiệt cho mình mà thôi.
Tức Mặc Tử Tang rất kiên quyết. Lão thái quân không thể thuyết phục nàng, bà cũng không dám cưỡng ép quá, sợ khiến nàng bực bội. Cuối cùng bất đắc dĩ dẫn Tử Tang vào phòng, lấy ra một hộp nhỏ trong ngăn kéo, nói: “Tổ mẫu vô dụng, không giúp gì được cho cháu. Đây là của hồi môn của tổ mẫu, cháu cầm lấy, về sau có chuyện cấp bách thì dùng.”
“Tổ mẫu, cháu không thể nhận.” Tức Mặc Tử Tang lạnh nhạt đẩy lại.
“Mau cầm đi, bằng không tổ mẫu không thể yên tâm nổi..” Giọng Lão thái quân nghẹn ngào, khóc nức nở.
Tức Mặc Tử Tang im lặng, rồi nhận lấy. Tiếp theo, Lão thái quân tháo một khối ngọc bội đeo ở thắt lưng xuống, nói: “Đây là di vật tổ phụ cháu lưu lại, hãy cất kĩ nó. Về sau có chuyện gì khó khăn, cần giúp đỡ, cứ việc tìm đến sản nghiệp dưới danh nghĩa Tức Mặc gia tộc, bọn họ nhìn thấy ngọc bội sẽ giúp cháu. Đừng từ chối, tổ mẫu tuổi đã cao, sống chẳng được bao lâu nữa, cháu là người duy nhất ta không an lòng bỏ lại. Nay cháu rơi vào cảnh này đều do tổ mẫu vô dụng…”
Nước mắt của Lão thái quân không nhịn được lã chã, bà vội lấy khăn tay lau.
Tức Mặc Tử Tang im lặng một hồi, nói: “Tổ mẫu, cháu sẽ sống thật tốt. Có một chuyện, cháu muốn thỉnh tổ mẫu giúp đỡ. “
“Cháu cứ nói đi.” Lão thái quân vội hỏi, chỉ hy vọng có thể đền bù một chút cho cháu gái mình.
“Sản nghiệp mẫu thân lưu lại cho cháu, cháu không còn tâm trí để ý nữa. Trước đây, trên danh nghĩa những tài sản đó do nhị thẩm quản lý, bởi vì mấy cửa hàng này không có lợi tức gì lớn, cháu đã xử lý trước một phần, số còn lại người có thể hỏi xem nhị thẩm có muốn mua lại hay không?” Tức Mặc Tử Tang nói.
“Được được, tổ mẫu sẽ làm chủ cho cháu, đảm bảo nhị thẩm sẽ mua lại hết.” Lão thái quân vội cam đoan.
“Cám ơn tổ mẫu.” Tức Mặc Tử Tang cảm tạ, rồi nói: “Cháu hơi mệt, muốn trở về nghỉ ngơi.”
Lão thái quân gật đầu, dẫn Tức Mặc Tử Tang ra ngoài, để nàng cùng Hạ Mộc rời đi, sau đó lưu lại Nhị lão gia và Âu thị.
“Âu thị, ta nhớ trong số sản nghiệp mẫu thân của Tử Tang, còn lại năm nơi trong kinh thành, đều là nhà ba. Ngoài ra còn ba thôn trang cũng đều rất phát triển, trước kia do con quản lý hộ, giờ con tiếp tục quản đi.” Lão thái quân nhàn nhạt nói.
(nhà ba: một dạng kiến trúc cổ của Trung Quốc. Nhà ba nghĩa là ngôi nhà có ba hàng, mỗi hàng là một dãy nhà ba gian thường được gọi là cánh. Vì nhà 3 – 3 nên có hai hàng hiên, một sân nhỏ. Nguồn: zhidao.baidu.com )
Nhị lão gia có chút khác thường, nét mặt Nhị phu nhân Âu thị vô cùng hớn hở, chợt lại nghe thấy Lão thái quân nói: “Tính ra hơn mười vạn lượng bạc, như vậy đi, con trả con bé tròn mười vạn lượng là được.”
“Cái gì?” Âu thị kinh ngạc kêu lên. Tuy mấy sản nghiệp này khá giá trị, nhưng nhiều nhất chỉ tầm sáu bảy vạn lượng, mấy năm nay giá đất tăng lên nhiều nhất thêm được một vạn nữa. Nhưng, mấy năm nay vì mình quản lý, rất nhiều chỗ đều lén thay bằng đồ rẻ tiền, tính ra hiện tại chỉ đáng hơn hai vạn lượng bạc. Điều này quyết không thể để lộ!
“Sao, có gì không ổn?” Lão thái quân lạnh lùng nhìn Âu thị. Đương nhiên bà biết mấy sản nghiệp này đã bị hủy hoại gần nửa, mấy năm nay chắc chắn ả ta đã nuốt được rất nhiều bạc từ việc kinh doanh chúng, ả ta còn làm hại Tử Tang bị như vậy. Tính ra mười vạn lượng là quá nhượng bộ.
“Nương, được ạ.” Nhị lão gia vội vàng đáp ứng. Hắn biết mẫu thân muốn Âu thị nhổ ra số bạc đã tham ô, nên vội vàng đáp ứng. Chuyện này không lớn, hắn không muốn mẫu thân thêm chán ghét mình, hơn nữa, coi như đền bù cho Tử Tang, lương tâm hắn cũng được thanh thản hơn.
Lão thái quân không cảm kích, mệt nhọc nói: “Mai đưa qua đây luôn, các con trở về đi! Ta mệt rồi.”
Âu thị không cam lòng, nhưng Lão thái quân không để ý sự phản đối của ả ta. Nhị lão gia cũng cản lại, vội vàng dẫn ả ta rời đi. Bên ngoài có mặt hạ nhân, Âu thị không dám nói bừa, nhưng vừa về đến viện liền phát hoả với Nhị lão gia, “Thiếp nói cho chàng, mười vạn kia thiếp sẽ không bỏ ra.”
Mười vạn lượng bạc với rất nhiều nhà giàu có mà nói cũng là con số trên trời, nhưng với bà ta, không thể nói là nhiều nhưng tuyệt không ít. Đột nhiên cần đến còn có chút khó khăn, ả ta càng xót của.
“Nếu nàng không bỏ ra, ta sẽ nói mọi chuyện của Tử Tang cho nhạc phụ biết. Từ nay về sau, nàng cứ bo bo giữ lấy vị trí Nhị phu nhân của mình, tình cảm vợ chồng chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.” Nhị lão gia lạnh lùng nói một câu rồi bỏ đi.
Âu thị tức giận rống to, nổi điên ném hết những thứ xung quanh, nha đầu đáng chết này, dám lén lút đâm sau lưng mình…
Những nha hoàn đang đứng hầu bên ngoài đều lo lắng bị chủ tử giận cá chém thớt, sợ tới mức vội vã tránh xa.
***
Sáng sớm hôm sau, trải qua một đêm cân nhắc, Âu thị vẫn sai người mang 10 vạn ngân phiếu qua chỗ Lão thái quân, nếu tự đi chắc chắn sẽ bị mỉa mai, đời nào ả ta tự mang qua đó.
Số tiền này mình nhẫn nhịn bỏ ra. Nha đầu chết tiệt kia tốt nhất chết quách ở ngoài, vĩnh viễn không quay về Tức Mặc phủ, bằng không, nó sẽ đẹp mặt.
Lão thái quân nhận được ngân phiếu, lập tức đưa đến chỗ Tức Mặc Tử Tang, mong làm tâm tình nàng tốt hơn. Nhưng lúc Tức Mặc Tử Tang thu được ngân phiếu, chỉ nhẹ nhàng tạ ơn Lão thái quân, rồi im lặng ngồi một chỗ.
Lão thái quân nhìn vẻ mặt dửng dưng của Tức Mặc Tử Tang, thở dài. Chuyện này gây tổn thương quá lớn cho con bé, đến giờ còn chưa hết đau lòng. Chợt nghe thấy Tức Mặc Tử Tang nói: “Tổ mẫu, mong người chuẩn bị giúp cháu một chiếc xe ngựa đơn giản, cháu muốn đi ngay.”
“Sao chúng ta không bàn thêm…” Lão thái quân vội hỏi.
Tức Mặc Tử Tang ngắt lời của Lão thái quân, “Tổ mẫu, nếu cứ còn ở đây, cháu sẽ nhớ tới những chuyện thương tâm, cháu sợ mình không chịu nổi. Cháu từng đáp ứng mẫu thân, sẽ sống tốt, ở Tức Mặc phủ này, cháu sợ bản thân mình không thực hiện được lời hứa ấy. Nhanh chóng rời đi là điều tốt nhất cho cháu, tổ mẫu, nếu người thương cháu, hãy để cháu đi đi!”
Đôi mắt Lão thái quân rớm nước mắt, gật gật đầu, lúc này bà như già thêm mấy tuổi.
***
Cửa sau Tức Mặc phủ.
Tức Mặc Tử Tang đột nhiên rời đi, trừ Lão thái quân đến tiễn đưa, không còn ai khác, huống hồ nhiều người dù biết cũng chẳng đến tiễn.
Thoạt nhìn bên ngoài là một chiếc xe tầm thường, nhưng bên trong lại rất tinh xảo, Hạ Mộc và nha hoàn cất hành lý lên xe, tuy gọn nhẹ nhưng vẫn đầy đủ, nhiều người nên nhanh chóng xong việc.
“… Tử Tang, bảo trọng, có thời gian viết thư báo cho tổ mẫu, tổ mẫu chỉ cần biết cháu bình an là tốt rồi.” Lão thái quân dặn dò đủ thứ, rất lâu sau mới xong.
“Tổ mẫu, cháu sẽ viết thư, người hãy bảo trọng.” Tức Mặc Tử Tang nói một câu, dứt khoát lên xe ngựa, không quay đầu lại, nói với Hạ Mộc đang cầm dây cương: “Đi thôi!”
Nhìn xe ngựa dần đi xa, nước mắt Lão thái quân không ngừng chảy xuống…