Đọc truyện Quy Về Điền Viên – Chương 44: Hạ Mộc học võ
“Hạ Mộc cậu rất bất công, người ta nói vợ thì quên mẹ, lời này quả không sai.” Hạ Hồi Sinh oan ức nhìn Hạ Mộc.
“Cái này liên quan gì đến có vợ thì quên mẹ chứ?” Hạ Mộc mơ hồ xem Hạ Hồi Sinh.
“Cậu chính là có vợ thì quên anh em.” Hạ Hồi Sinh lên án.
Vốn dĩ Tử Tang không định để ý đến Hạ Hồi Sinh nhưng nàng rất bất ngờ khi thấy Hạ Hồi Sinh vì tức giận mà dùng đến động tác bay lên kia, lập tức nàng nghĩ đến cái gọi là khinh công. Nàng có chút ngoài ý muốn, hoá ra Hạ Hồi Sinh cũng luyện công phu. Nàng định nhìn xem Hạ Hồi Sinh thi triển thế nào, cho nên mới kêu Hạ Hồi Sinh tiến vào bằng cách nào thì đi ra ngoài bằng cách ấy. Tiếc rằng Hạ Hồi Sinh không là Hạ Mộc, với mệnh lệnh của Tử Tang nghe gì làm đó.
Mà tính tình Tử Tang lạnh lùng, lại không thích nói nhiều lời, cho nên nói thẳng ra yêu cầu của bản thân, nhưng lại không nói rõ ràng, mình cũng không hề biết điều đó. Hạ Hồi Sinh hiểu nhầm thành Tử Tang muốn đuổi người. Hắn đến nhà người anh em của mình, Tử Tang coi thường hắn đã là vô lễ lại còn muốn đuổi hắn đi, hắn cũng mặc kệ. Tử Tang không còn kiên nhẫn, trực tiếp ra tay, bức Hạ Hồi Sinh.
Hạ Mộc trở về thì nhìn thấy cảnh hai người giằng co, khẩn trương hỏi: “Hai người làm gì thế?” Hắn chỉ đi chặt mấy cành trúc trở về, sao trong lúc đó Hồi Sinh và tiểu thư đã xảy ra chuyện rồi.
“Hạ Mộc, vợ cậu đánh mình.” Hạ Hồi Sinh vội vàng cáo trạng, giọng điệu tỏ vẻ vô cùng oan ức.
Hạ Mộc kinh ngạc nhìn thoáng qua Tử Tang, biết hỏi nàng sẽ không nói, cho nên nhìn Hạ Hồi Sinh, nói: “Sao lại thế này?”
“Làm sao mình biết là có chuyện gì xảy ra, mình vừa đến đây, chào hỏi cô ta cũng không để ý, sau đó nhảy vào sân, không nghĩ tới nàng bảo mình đi ra ngoài, mình không đi, cô ta cầm cuốc đánh mình.” Hạ Hồi Sinh ủy khuất nói, hắn không rõ mình chọc tới cô ta lúc nào, bản thân mình luôn có nhân duyên tốt sao đến chỗ nàng không được chào đón gì cả.
Tối hôm qua Hạ Mộc đã nói chuyện Hạ Hồi Sinh với Tử Tang, thế mà nàng không hề phản đối, Hạ Hồi Sinh đến làm khách là không có vấn đề gì. Nếu đã đồng ý, như vậy tiểu thư nhà hắn tự nhiên đã tiếp nhận chuyện Hạ Hồi Sinh sẽ đến, nhưng vì sao tiểu thư muốn đánh người chứ?
“Tử Tang, vì sao ngài muốn đánh Hồi Sinh.” Hạ Mộc nghĩ mãi không ra lý do, tràn đầy hi vọng nhìn về phía Tử Tang, hi vọng nàng có thể giải đáp nghi ngờ của hắn.
Lúc có người Hạ Mộc miễn cưỡng có thể gọi tên Tử Tang nhưng đôi lúc cách xưng hô “Ngài” vẫn không tự giác được dùng tới. Tử Tang cũng không sửa lại, nhưng ở bên cạnh Hạ Hồi Sinh rất mẫn cảm, bỗng chốc đã nhận ra là ngài mà không phải là em, nhưng hắn bất động thanh sắc làm như không nghe thấy, trong lòng lại vòng vo trăm mối.
Tử Tang nhíu mày, cuối cùng nói: “Anh bảo hắn làm mẫu một chút vào sân như thế nào.”
Hạ Mộc sửng sốt, nhìn về phía Hạ Hồi Sinh. Người nọ có cảm giác mạc danh kỳ diệu, do dự một hồi, hắn triển khai khinh công, ra sân, sau đó cứ như vậy lại triển khai khinh công lần nữa tiến vào sân, rồi nhìn về phía Hạ Mộc, “Mình cứ thế nhảy vào, sau đó vợ cậu bảo mình tiến vào thế nào thì đi ra thế đó, cậu nói có chọc tức người khác hay không?”
Hạ Mộc linh quang chợt lóe, nhìn về phía Tử Tang, “Tử Tang, có phải ngài hiếu kì về khinh công của Hồi Sinh, cho nên ngài muốn cậu ấy thi triển khinh công để ngài nhìn kĩ một lần, có phải không?”
Với việc Hạ Mộc có thể nhìn ra suy nghĩ của nàng, Tử Tang không hề bất ngờ. Từ lúc ở chung tới nay, có rất nhiều việc nàng không nói Hạ Mộc cũng có thể đoán được, hoặc nhìn ra gì đó. Ở phương diện này, nàng có thể lược bớt rất nhiều phiền toái.
Xem vẻ mặt Tử Tang, Hạ Mộc biết ngay chính mình nói đúng rồi, trên mặt lộ ra một chút bất đắc dĩ. Tiểu thư nhà hắn bình thường ít nói nhất, có đôi lúc biểu đạt không rõ ràng nhưng mình vẫn có thể hiểu được. Tuy rằng không hiểu tại sao lại thế, nhưng ít ra cũng là chuyện tốt, bằng không hắn sẽ rất khó khi giao tiếp với tiểu thư.
Nhưng người khác đâu có hiểu. Cho nên hắn vẫn thích tiểu thư nhà mình có thể nói nhiều hơn một chút, dù hắn cũng biết nguyện vọng này rất khó thực hiện.
Nhưng hiện tại Hạ Mộc còn không biết, sau này nguyện vọng này của hắn sẽ thực hiện được một nửa. Đương nhiên đây là nói sau này nhé!
“Hồi Sinh, Tử Tang không phải cô ấy muốn đuổi cậu, chỉ là tò mò về khinh công của cậu thôi, cậu đừng để ý.” Hạ Mộc nói với Hạ Hồi Sinh nói.
Trong lòng Hạ Hồi Sinh nguyên bản còn đang khiếp sợ sự ăn ý như lúc này của Hạ Mộc và Tử Tang, lập tức nhìn ra suy nghĩ của cô ta. Hắn nghe thấy giọng nói của Hạ Mộc mới hoàn hồn, lại nhìn Tử Tang đi vào phòng, bất mãn kêu lên: “Nè, cô cứ đi như thế hả, phải xin lỗi tôi một tiếng chứ, tuyệt không biết tôn trọng người làm anh này.”
Hạ Mộc vội vàng kéo Hạ Hồi Sinh, lắc đầu với hắn. Hạ Hồi Sinh trừng mắt với Tử Tang một cái, sau đó nhìn về phía Hạ Mộc, hừ lạnh một tiếng, “Cậu quản vợ mình đi, không thể vô pháp vô thiên vậy được.”
“Không sao mà.” Hạ Mộc cười ngây ngô vài tiếng, “Hồi Sinh, vợ mình không có ác ý, chỉ là không quá thích nói chuyện mà thôi.”
“Hạ Mộc cậu nói nhẹ nhàng nhỉ, cô ta không phải là không quá thích nói chuyện, mà là quá coi thường mình, không nể mặt mình. Hơn nữa biết rõ mình là anh em tốt của cậu, còn như vậy, cũng là không nể mặt cậu.” Hạ Hồi Sinh trừng mắt với Hạ Mộc nói.
“Vậy cậu cho mình ít mặt mũi, đừng tức giận. Vợ mình mặt lạnh thiện tâm.” Hạ Mộc cười ngây ngô.
“Hạ Mộc cậu rất bất công, người ta nói vợ thì quên mẹ, lời này quả không sai.” Hạ Hồi Sinh oan ức nhìn Hạ Mộc.
“Cái này liên quan gì đến có vợ thì quên mẹ chứ?” Hạ Mộc mơ hồ xem Hạ Hồi Sinh.
“Cậu chính là có vợ thì quên anh em.” Hạ Hồi Sinh lên án.
“Ách.”
…
Sau khi Hạ Hồi Sinh rời đi, Hạ Mộc thấy Tử Tang xuống lầu, đánh tiếp đón, “Tiểu thư.”
“Học võ với Hạ Hồi Sinh.” Tử Tang nói, nàng vốn định huấn luyện Hạ Mộc có năng lực tự bảo vệ mình. Nhưng một là không muốn mình tự tay dạy, hai là không muốn để lộ mình biết võ công. Không ngờ Hạ Hồi Sinh này lại xuất hiện, vừa khéo, nghĩ tiếp, Hạ Hồi Sinh này cũng không chướng mắt lắm.
Hạ Mộc ngạc nhiên, vội hỏi: “Tiểu thư, vì sao muốn tôi học võ?”
“Bảo anh học anh cứ học đi.” Tử Tang nhàn nhạt nói.
“Vâng.” Hạ Mộc đồng ý, không hỏi nhiều. Đúng như tiểu thư nhà hắn nói, bảo hắn học hắn sẽ đi học, không vì cái gì khác. Huống hồ biết võ công, về sau hắn có thể bảo vệ tiểu thư.
“Anh nói trực tiếp với Hạ Hồi Sinh, chủ yếu anh học chiêu thức võ công là được, cái khác tuỳ anh.” Bản thân Hạ Mộc còn có sức cực khoẻ, học chiêu thức võ công cũng sẽ tự có năng lực bảo vệ mình không quá kém.
“Được, tiểu thư, tôi sẽ cố hết sức.” Hạ Mộc nghiêm cẩn hứa hẹn.
Hôm sau, Hạ Mộc nói thẳng với Hạ Hồi Sinh: “Hồi Sinh, cậu dạy mình học võ đi!”
Hạ Hồi Sinh kinh ngạc, “Giờ cậu mười bảy mười tám tuổi tuy rằng học võ thì hơi muộn, nhưng cũng có thể đuổi kịp. Chỉ là tại sao cậu lại đột nhiên muốn học võ?”
“Mình nghĩ muốn tự bảo vệ mình, còn có bảo vệ vợ mình.” Hạ Mộc cũng không nói ra là Tử Tang muốn hắn học.
“Bản thân cậu có cự lực, học mấy chiêu thức võ công và kinh nghiệm đấm đá cũng không sai. Đối với cậu mà nói cũng dễ dàng hơn, nhưng nếu cậu muốn luyện ra nội lực thì sẽ rất vất vả.” Hạ Hồi Sinh nói.
“Mình cũng muốn học khinh công.” Hạ Mộc nói.
Mắt Hạ Hồi Sinh híp lại, thoáng qua một chút đăm chiêu, cười nói: “Được, cậu đã nói thế, mình sẽ dạy cậu. Từ hôm nay trở đi, cậu là đồ đệ của mình, mau làm lễ bái sư đi.”
Muốn học gì đó đều phải bái sư, mà sư phụ sẽ không luận tuổi tác lớn nhỏ. Hạ Mộc nghĩ thế, vội đồng ý, đang định quỳ xuống dập đầu, đã bị Hạ Hồi Sinh kéo lên, giận dữ nói: “Tên ngốc này, mình chỉ nói đùa thôi. Sao lúc bảo gọi mình là anh cậu không nghe lời như vậy.”
Hạ Mộc sửng sốt, rất là nghiêm cẩn nói: “Sư phụ chẳng phân biệt được tuổi tác, bối phận rành rành ra đó. Nhưng nếu gọi anh thì phải là tuổi lớn hơn mới gọi, cậu rõ ràng nhỏ hơn tôi. Gọi cậu là anh chẳng phải là rối loạn bối phận.”
“Tên ngốc quả nhiên chính là tên ngốc, nói đùa cũng không biết.” Hạ Hồi Sinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vuốt vuốt trán mình, sau đó nói: “Mình cũng chỉ dạy cậu công phu thôi, cậu đừng gọi mình là sư phụ. Nhưng công phu mình học là võ công của sư công, cậu phải đến thắp hương trước sư công, còn phải bái cha mình là sư phụ. Chỉ có nhập môn, mới có thể học võ công bổn môn, đây là quy củ.”
Hạ Mộc tự nhiên không có ý kiến.