Quy Túc

Chương 22


Đọc truyện Quy Túc – Chương 22

Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Khi nói chuyện xong, Tô Mạn Vân cũng đã rửa sạch trái cây đặt trên bàn, kiên quyết nhét vào trong tay Giản Ninh mấy trái nho: “Ninh Ninh, đừng khách khí, ăn nha.”

Mục Ngạn bất mãn mà xen mồm vào: “Mẹ, đừng cứ há mồm ngậm miệng đều là Ninh Ninh, làm như hai người thân nhau lắm vậy đó, dè dặt một chút có được không?”

“Con nói cái gì?!” Tô Mạn Vân mở trừng hai mắt, Mục Ngạn lập tức xoay đầu đi, làm bộ như không nghe thấy.

Giản Ninh cười tủm tỉm, chờ Tô Mạn Vân đi rồi mới nhỏ giọng chế nhạo Mục Ngạn: “Xem ra anh cùng ba anh rất giống nhau.”

Mục Ngạn cười đến ý vị thâm trường mà nhìn cậu: “Đúng vậy đấy, đàn ông của Mục gia đều rất nghe lời bà xã.”

Giản Ninh sửng sốt, lúc phản ứng kịp liền hung hăng nện y một cái: “Miệng lưỡi trơn tru!”

“Em nói tôi hay nói ba tôi a?”

“…” Giản Ninh nói không lại y, quay đầu lại ăn nho của mình, nhưng trên mặt ý cười vẫn không có giảm đi.


“Mục Ngạn, xuống lầu mua cho mẹ chai xì dầu, lại mua một chút đồ uống cho Ninh Ninh, nhanh lên!”

“Không đi, để Lâm Hân đi đi.”

Lâm Hân đang ở một bên chơi điện thoại chỉ cảm thấy một cái nồi giáng từ trên trời xuống, vốn tinh thần còn đang bị tổn thương, hiện tại còn muốn tra tấn thêm thân thể của cô?!

“Con là anh, nào có thằng anh nào để em gái đi chạy vặt! Mau mau mau, trước khi đồ ăn chuẩn bị khét! Ninh Ninh, con trước xm TV một chút a, lập tức liền có cơm ăn.” Tô Mạn Vân đối với Mục Ngạn hung thần ác sát, lại đối với Giản Ninh mặt mũi hiền lành, thân thiết đến không có chướng ngại nào.

Mục Ngạn lúc này mới không tình nguyện đứng dậy mang giày vào, trước khi xuống lầu còn không quên cảnh cáo Lâm Hân cùng Tô Mạn Vân: “Không cho hai người thừa dịp không có tôi ở đây ăn hiếp Ninh Ninh a!”

Mục Ngạn vừa đi, Lâm Hân liền ngồi trên sô pha, cách Giản Ninh rất xa, nghĩ muốn nói chuyện lại ngượng ngùng, vẻ mặt rối rắm nhìn TV. Lại không nghĩ tới Giản Ninh là người mở miệng trước: “Em là em họ của Mục Ngạn sao? Lần trước nhìn thấy Mục Ngạn mang em đi ăn cơm.”

Lâm Hân gật đầu, chớp mắt, kinh hỉ hô lên: “A! Em nhớ ra rồi! Khó trách luôn cảm thấy đã gặp qua anh ở đâu!”

Giản Ninh cười đem trái cây kéo qua một chút, đối phương lập tức cọ lại đây, tựa như một cái máy hát vừa mới khởi động: “Em có thể gọi anh là Giản Ninh ca không? Giản Ninh ca, anh cùng anh họ của em có phải là quen nhau từ hồi trung học không?”

Giản Ninh gật đầu thừa nhận, còn tưởng là cô ấy nhớ lại lần gặp mặt năm lớp 11 kia, Lâm Hân lại vỗ đùi: “Thì ra chính là anh a! Ha ha, thừa lúc không có anh họ ở đây em lén nói cho anh chuyện này, anh ấy trước kia tính tình rất kém nha, lại còn hay làm cho cậu mợ luôn tức giận, sau đó có một đoạn thời gian a, đột nhiên thay đổi ba trăm sáu mươi luôn, ân, phải nói thế nào nhỉ… Chính là tính tình bỗng nhiên chuyển biến rất tốt, còn rất hiểu chuyện! Đây là mợ nói, tóm lại người đần độn đều có thể nhìn ra được anh họ đang yêu, ai dô, mỗi ngày đều nhìn điện thoại cười ngu, một bộ rắm thối khắp thiên hạ ta là người hạnh phúc nhất!”


Giản Ninh nghe đến say xưa, cậu không biết lúc ấy tâm tình của Mục Ngạn là như vậy, hiện tại nghe từ miệng của người khác lại có chút ngại ngùng, giống như lần đầu tiên được Mục Ngạn ôm vào lồng ngực tỏ tình vậy, “Vậy sau đó thì thế nào?”

Lâm Hân dừng lại một chút, thật cẩn thận mà nhìn cậu, biểu tình lại không sáng sủa giống như lúc nãy nữa: “Sau đó… Anh họ thi vào trường đại học điểm rất tốt, vốn tất cả mọi người đều thật sự vui vẻ, thế nhưng không biết anh họ là bị cái gì đả kích, cả người đều không đúng, tựa như người điên mà chạy ra bên ngoài, cả ngày đều không gặp qua ai, qua gần một tháng, liền đem chính mình nhốt ở trong phòng cái gì cũng không có làm, động một chút liền tức giận đập đồ, nghe mẹ em nói, cậu và mợ đều mang anh ấy đi gặp bác sĩ tâm lý… Ài, em khi đó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, còn muốn kể chuyện cười cho anh ấy nghe, nhưng mà vừa nhìn thấy anh họ… Dáng dấp kia thật làm cho người khác khó chịu…”

Lâm Hân nói xong, hốc mắt đều đỏ, cô khụt khịt mũi một cái, trầm mặc trong chốc lát, lại đột nhiên nở nụ cười: “Ai nha, không nói chuyện đó nữa! Giản Ninh ca, may là các anh đã quay lại với nhau, anh quả thật y chang đấng cứu thế, mọi người đã lâu lắm rồi không thấy anh ấy vui vẻ như vậy!”

Tầm mắt Giản Ninh dại ra mà nhìn chằm chằm về phía trước, qua một hồi lâu mới miễn cưỡng cười cười, run giọng nói: “Ân… Nhà vệ sinh ở đâu? Anh muốn đi vệ sinh một chút…”

Mục Ngạn không quá mười phút liền gấp gáp trở về, vừa vào phòng liền thả đồ xuống ngồi bên cạnh Giản Ninh, một phen ôm lấy cậu hỏi: “Ninh Ninh, không bị mấy người kia ăn hiếp chứ?”

“Hừ, em đang cùng Giản Ninh ca phơi bày chuyện xấu trước kia của anh đó!” Lâm Hân cho y một cái liếc mắt xem thường, tiến đến bên cạnh Giản Ninh nhỏ giọng nói: “Đấy anh nhìn xem, anh ấy trước kia chính là bộ dáng rắm thối như thế này!”

Giản Ninh cười gật đầu, gắt gao nắm chặt tay Mục Ngạn.

Đợi cho Lâm Hân chạy đi ăn vụng này nọ, nụ cười trên mặt Mục Ngạn mới dần dần nhạt đi, cau mày bưng mặt của Giản Ninh qua: “Sao lại thế này, em khóc hả?”

“Cái này cũng bị anh nhìn ra?” Giản Ninh chớp chớp đôi mắt còn có chút hồng hồng, nhìn lông mày càng nhăn lại của Mục Ngạn, bất đắc dĩ mà lắc đầu, “Em vui còn không kịp, làm sao có thể khóc, vừa rồi em đi nhà vệ sinh hắt xì hai cái mà thôi.”


“Thật?” Mục Ngạn vẫn thật cẩn thận quan sát cậu.

Giản Ninh có chút bừng tỉnh, tiến tới cơ hồ dán lên hai má của Mục Ngạn nhỏ giọng nói: “Anh không phải thích nhất là nhìn thấy em khóc sao?”

Mục Ngạn mạnh mẽ lui về sau một cái, xoa xoa lỗ tai đỏ bừng của mình, quanh co nửa ngày, cuối cùng liền hung hăng trừng mắt Giản Ninh một cái: “Buổi tối liền chơi em đến khóc!”

Giản Ninh ở Mục gia ăn cơm trưa, lại bị Tô Mạn Vân cứng rắn lưu lại ăn cơm tối, thẳng cho đến tám giờ hơn, mới bị Mục Ngạn mạnh mẽ lôi đi.

Trước khi rời đi Tô Mạn Vân còn lén ở sau lưng Mục Ngạn đưa cho cậu một bao lì xì, Giản Ninh lắc đầu liên tục cự tuyệt.

“Ninh Ninh a, tuy rằng cháu là con trai, cũng không cần phải để ý mấy quy củ làm gì, tiền lì xì này chính là dì đưa cho cháu. Chú với dì đối với cháu cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần hai đứa có thể sống thật tốt, khi nào rảnh lại đến thăm chúng ta là được, mẹ của cháu… Nếu có thời gian rãnh, chúng ta có thể hẹn nhau ăn một bữa cơm, có được không?” Tô Mạn Vân thật sự rất thích Giản Ninh, trong lòng cảm thấy đứa nhỏ này rất hiểu chuyện lại khiến người khác đau lòng, so với tiểu tử thúi Mục Ngạn kia còn đỡ lo hơn nhiều.

Giản Ninh tiếp nhận phần tâm ý nặng nề kia, trên mũi có chút chua xót, cậu trịnh trọng mà nói với Tô Mạn Vân: “Cảm ơn dì, cháu nhất định sẽ luôn ở bên cạnh Mục Ngạn.”

Buổi tối Giản Ninh đặc biệt kích động, gần như là vừa vào cửa liền nhào vào Mục Ngạn.

Mục Ngạn ôm lấy cậu nghiêng ngả hướng tới phòng ngủ, thuận theo cậu ở trên mặt của chính mình liếm cắn, tuy rằng trong lòng cao hứng, lại có chút lo lắng: “Ninh Ninh, buổi tối có phải em uống rượu không?”

“Không uống rượu sẽ không thể hôn anh?” Giản Ninh cả người đều đè trên người Mục Ngạn, không cho y đứng dậy, hai tay sờ soạng cởi bỏ quần, không đợi cho đối phương ngăn cản đã trượt xuống phía dưới.

“Ninh Ninh?!” Mục Ngạn cả kinh, nháy mắt liền tỉnh táo lại, muốn đem Giản Ninh kéo lên, lại bị Giản Ninh giành trước một bước mà hàm trụ hạ thân, nhất thời phía dưới tê rần, khó khăn hít một hơi.


“Ninh Ninh, em đừng… A…”

Giản Ninh không ngừng dùng đầu lưỡi kích thích phía dưới của Mục Ngạn, không lâu sau côn th*t ở trong miệng liền hoàn toàn cứng rắn, thẳng tắp đứng lên ở trong yếu hầu cậu. Cậu phun ra nuốt vào nước miếng, môi mím chặt lại bao lấy vật kia, thật cẩn thận mà hướng vào trong cổ họng mình di chuyển.

“Ninh Ninh, em không cần miễn cưỡng!” Mục Ngạn cảm nhận được yết hầu của Giản Ninh nôn khan, lại nghĩ tới cái của mình, bị Giản Ninh mạnh mẽ hút chặt lấy, bắp đùi thích thú co rút từng hồi, cuối cùng đành phải nửa đau lòng, nửa bất đắc dĩ chạm tới mái đầu xù kia, nhẹ nhàng vuốt ve.

Giản Ninh dùng miệng quấn lấy Mục Ngạn làm thật lâu, chờ Mục Ngạn sắp không chịu được nữa, mới ngồi chồm hỗm trên người y, lấy bôi trơn tự khuếch trương cho bản thân. Mục Ngạn ánh mắt đều đỏ lừ, hung hăng mà quan sát cậu, bàn tay phía dưới lại cẩn thận ôn nhu cùng cậu khuếch trương.

“Mục Ngạn…” Giản Ninh không kịp làm xong khuếch trương, liền khẩn cấp cầm lấy dương v*t của Mục Ngạn đưa vào trong cơ thể của chính mình, cap thấp lên xuống đến khi bắt nó nuốt xuống toàn bộ.

“… Chậm một chút!” Mục Ngạn bị cậu xằng bậy như vậy bất ngờ không kịp đề phòng, liên tục cắn răng khắc chế, “Ninh Ninh, em đêm nay… Sao lại thế này? A!”

Giản Ninh rốt cuộc ngồi xuống hoàn toàn, vặn vẹo eo lưng ma sát trước sau, ôm lấy cổ của Mục Ngạn hôn y: “Mục Ngạn, em yêu anh…”

Mục Ngạn ngẩn ra, cả người đều run lên một chút, khoái cảm từng đợt vọt vào toàn thân, y chưa từng chật vật qua như vậy, thậm chí có chút hổn hển, cắn môi Giản Ninh gầm nhẹ: “Em… Đừng nói!”

“Tại sao lại không cho em nói… ” Giản Ninh vươn đầu lưỡi ra câu lộng, dẫn tới Mục Ngạn không khống chế được hôn đáp lại, ấn mông của cậu xuống khiến cho phía dưới của hai người càng thêm chặt chẽ dính lấy cùng một chỗ. Giản Ninh lại ngại chưa đủ, thừa dịp tách ra lại ở bên tai của Mục Ngạn từng chữ từng chữ lặp lại “Em yêu anh”, thậm chí co rút lại hậu huyệt lại nâng hông chuyển động.

Mục Ngạn liền kêu rên một tiếng, sau khi bắn xong biểu tình còn có chút dữ tợn, đè lại thắt lưng của Giản Ninh không cậu động nữa, thở hổn hển một hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Giản Ninh, ánh mắt ướt át, bên trong tràn đầy tình yêu. Y đột nhiên xoay người đặt Giản Ninh dưới thân, một nửa tính khí còn đang chôn trong thịt huyệt ấm áp lần nữa liều mạng càn quấy, khàn khàn giọng làm nũng: “Học xấu, phạm quy.”

Giản Ninh nhắm mắt lại, nghiêng đầu cắn lên cổ y, trên mặt lưu đầy nước mắt: “Mục Ngạn, em sẽ không bao giờ… Rời bỏ anh lần nữa.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.