Đọc truyện Quỷ Thoại Liên Thiên – Chương 97: Vĩ thanh
Đông chí vừa tròn một năm, tôi cầm trong tay tờ báo của ngày hôm qua và một ly cafe pha sẳn chen lên xe đến viện bảo tàng. Tôi uống hết ngụm cafe cuối, vò nát cái ly, ném vào một thùng rác công cộng. Thằng ranh Lục tử kia nói rất cần tôi làm quản lý tri thức nghiệp vụ, bảo tôi biết nhiều thứ như vậy, không đổi chác họa chăng là ngốc. Thế nên tôi liền nghiên cứu về đồ cổ thời Tống Minh. Chuyện kể ra vốn thế này… lúc ấy, khi Bạch Dực rời đi, tôi một mình về lại trường học, nhưng lại nhận ra tính tình và thói quen sinh hoạt hoàn toàn thay đổi. Điều này khiến tôi hiểu thấu được tâm tình của Bạch Dực khi ấy. Mất một thời gian dài tôi nhất nhất nhớ rõ những lời của anh, phát hiện mình trước sau không hề hận anh, thay vào đó là luôn da diết nhớ thương anh …. Giờ đây, so tay nghề thì tôi cũng không kém anh là mấy.
Khi tôi về lại nhà trọ trống rỗng, lúc đầu thật sự rất cô đơn và sợ hãi. Vài lần muốn gọi điện tìm Bạch Dực, nhưng lần nào cũng không có người nghe, sau lại thành số không có thật. Điều này làm lòng tôi lạnh buốt. Tiếp theo là người nhà đến tìm tôi, Lục tử nói dong nói dài, kể chuyện dẫn tôi đi A Ni Mã Khanh ẹ tôi nghe. Cậu ta cứ lải nhải đầy cả tai, muốn tôi về lại Thượng Hải, nói tôi ở ngoài sớm muộn gì cũng đem mạng mình ra đùa cho xong đời. Tôi vốn muốn chờ Bạch Dực trở về nên đã bỏ lỡ nhiều lần. Cuối cùng đành khóa nhà lại, viết cho anh một lá thư gởi nhờ hàng xóm của chúng tôi, sau đó liền theo Lục tử về Thượng Hải.
Lúc này, Lục tử lại thừa dịp, đề nghị tôi theo ngành đồ cổ. Tôi nói mình một đồng tiền vốn không có, mà khả năng cũng không nốt, cậu sao có thể tìm mình? Cậu ta chẳng hề quan tâm, bảo là với kiến thức hiện tại của tôi, chỉ cần cậu khua môi múa mép một chút đã có thể hù người, thổi phồng lên tận trời. Người nhà tôi vừa nghe cậu ta nói xong liền giơ hai tay hai chân đồng ý. Thế là nhờ vào mấy thứ Lục tử mang về từ Hà Bá điện, cậu ta lựa ra vài món đồ ngọc thời Tây Chu bán ột người trong giới sưu tầm. Giá cả bốc cời, kiếm được một thùng vàng, thuận đà may mắn mở một cửa hàng, làm ông chủ nhỏ. Tên này quả là thằng khốn, cậu ta quyết định không vội tung hàng, cứ lén lút qua lại với bọn địa chủ đen mà sống. Còn tôi ngoài việc thỉnh thoảng xem phong thủy, hay bàn luận về mấy tri thức thuật số, thì cũng thay ít nhất cũng cả chục ông chủ lớn lựa nhà ở mấy khu căn hộ cao cấp, có vài người còn nhờ tôi chọn giúp vài mẫu đất ở hồ Thiên Đảo. Mỗi nền cũng hơn hai vạn, chuyện giá cả thật làm lòng người đau xót quá. Sau nữa tôi giúp một tiệm ăn xem hướng đặt bếp, thỉnh thoảng tìm lão Trương bán gỗ cách vách chơi cờ, đá dế linh tinh. Công việc đều do Lục tử chạy vạy, có nhiều thời gian rảnh rỗi, tôi liền đọc đống sách của Bạch Dực để lại, từ đó đã học thêm không ít thứ.
Tôi gãi gài đầu, ra ngoài chuyến này là đến xem triển lãm một chút. Bỗng điện thoại của tôi vang lên, tôi bắt máy ừhm một tiếng, đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười của Lục tử, tôi hỏi: “Chuyện gì?”
“Người anh em, đang ở ngoài à? Còn nhớ ông chủ Trương không?”
“Vẫn nhớ, người có hàm râu dê, nhờ mình chọn giúp nhà chứ gì”
Lục tử vờ ho vài tiếng nói: “Này thì, lão ta muốn cậu giúp bà hai của mình lựa giúp một thứ, nếu được thì giữa được phong thủy trong nhà….”
Tôi không đợi cậu ta nói xong đã quát ngay vào điện thoại: “Thằng ranh kia bảo nó đi ăn sh*t, giúp một mình nó thịnh vượng vẫn chưa đủ? Còn cả ổ bà hai, bà ba, sao mình phải giúp họ tìm? Cậu không biết thằng cha đó khó nhằn đến chừng nào đâu. Con mẹ nó, cả nhà đó đều khốn kiếp như nhau mà. Không chừng vài ngày sau còn lũ lượt kéo đến bảo giúp bọn họ tìm chỗ xây mộ? Vậy thôi làm một lần xong luôn cho tiện, nói với lão già râu dê kia, khi nào gần chết hãy đến tìm mình, mình sẽ lựa giúp lão một phần âm trạch, cái khác miễn bàn!”
(Bạn Hữu xen vào: *đổ mồ hôi hột* bạn Hữu đã xem đến lần thứ 3, xem mình có nhầm không đấy, sự thiệt là …. Chính xác bé An (hay Xuyên Hậu) chửi như dzậy đó ạ)
Lục tử ở đầu bên kia vội vàng lên tiếng: “Này này này… đừng cúp… mình còn.”
Nhưng đã trễ rồi, tôi tắt phụt điện thoại cho rảnh tay, lòng thầm mắng chửi Lục tử. Thằng cha có hàm râu dê kia vốn là một lão sắc quỷ nam nữ đều ăn. Lúc ấy tôi giúp hắn lựa nhà, không biết đã thừa cơ sờ soạn mông tôi bao nhiêu lần. Tôi không nhịn được nữa liền tẫn cho thằng đê tiện kia một trận, xém chút đã bị nó bắt ra tòa rồi.
Tôi hít sâu một hơi cố lấy lại bình tĩnh, dù sao giờ cũng đang là người làm ăn, công việc cần ổn định, lòng tôi thầm nhắc như vậy. Đến quảng trường Nhân Dân, tôi xuống xe, bước thẳng và cánh cửa rộng lớn quen thuộc của bảo tàng, sau đó mua phiếu. Lần này đang trưng bày đồ ngọc đời Tống và vài bức tranh chữ cùng thời gì đó. Tôi mua vé vào cửa, bỏ chút tiền ra để nhìn lại quá khứ, vốn chỉ vài thứ, chẳng gì mới mẻ cả. Tôi cười khì, xem qua một lượt, cuối cùng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, sau đó có thể về nhà tìm lão Trương chơi vài ván cờ tướng.
Tiếp theo là đến khu triển lãm Thanh Đồng. Mấy thứ kia có chút đáng xem, đặc biệt là những chữ khắc trên đồ vật, chứa nhiều ghi chép về thiên văn và bói toán, rất có ý nghĩa. Tôi nán lại, xem thật kỹ cho hết thời gian, dùng bút chép lại chỗ này chút ít chỗ kia một tẹo. Bỗng tôi thấy một thứ đồ đồng có hoa văn mây và sấm chớp thời Thương. Thứ này nổi bật ở chỗ mang trong nó là ba loại văn tự bất đồng. Tôi nhìn kỹ không ngờ phát hiện có một loại chữ rất giống với khải tự của Phùng Di nhân. Nhìn nó qua lớp kính, tôi thật hận không thể với tay cầm lấy. Mũi tôi gần như dán chặt vào kính. Tôi càng xem càng nghĩ thứ này không phải triều Thương, chí ít cũng thời Hạ, rất có thể có quan hệ với Phùng Di nhân. Tôi xoa xoa gáy mình, nơi này không cho phép chụp hình, hay… mua nó về…. Nhưng ngẫm lại, thì tiệm của chúng tôi chỉ là một cửa hàng nhỏ, dù cho Lục tử có bán đi phân nửa cũng không mua nổi một quốc bảo chân chính như vậy. Không được… thật ra tôi muốn thó nó về. Thật không được mà, tôi chỉ có thể nhìn thật kỹ thôi, phải làm người tốt thôi… Tư tưởng đã thông suốt rồi, tôi càng nghĩ càng mất khống chế, cuối cùng là dán luôn mặt vào lớp kính.
Từ khi sống sót trở về từ A Ni Mã Khanh, tôi tự trở nên có chút tiến bộ, thậm chí là mạnh bạo hơn xưa. Những tính cách này, trước đây tôi đều không có. Thỉnh thoảng mẹ tôi nói trong vài chuyện tôi lộ ra sự kiêu kỳ khác xưa một cách lạ lùng. Tôi nghe vậy liền giương giương tự đắc, đâu ngờ bị mẹ giáng ngay vài cú Thiết Sa chưởng liên tiếp vào mặt. Chỉ biết vừa chảnh vừa điên, đến bà già của mày còn dám xem là cái rắm hở.
Tôi muốn lén chụp hình lại, tay vừa cho vào túi liền nghe phía sau mình có người đang nhỏ giọng nói: “Này, đừng kích động, đây là của quốc gia đấy.”
Tôi chỉ quan trọng mấy văn tự kia, đầu chưa kịp nghĩ đã nói: “Mặc tao, đó là của nhà tao.”
Lời vừa thốt ra, tôi liền thấy không hợp cho lắm. Giọng nói này sao lại quen đến thế, thật giống như trước đây có người thường hay bảo tôi luộc trứng chiên cơm. Tôi mạnh mẽ quay đầu, nhận ra ngay sau lưng mình, đang đứng đó chẳng phải ai khác, chính là Bạch Dực đã mất tăm mất tích suốt hai năm. Anh mặc áo len màu trắng, tay đang cầm một chiếc áo khoác màu vàng nhạt. Trừ việc anh không mang kính, tất cả còn lại gần như không thay đổi. Thấy tôi ngây ra nhìn mình, anh liền dùng tay giơ giơ trước mắt tôi, sau đó lắc đầu nói: “Ngốc thế? Xong rồi, bà xã tôi thành tên ngốc, nửa đời sau của tôi xong rồi.”
Tôi vẫn không phản ứng như cũ, chỉ hạ giọng hỏi: “Anh về rồi à? Bạch Dực?”
Anh xoa xoa đầu tôi, gật đầu nói: “Anh đã trở về, sẽ không đi nữa.”
Đột nhiên, tôi cảm thấy cuộc nói chuyện này vô cùng quen thuộc. Dường như vào rất nhiều rất nhiều năm trước đây, nơi đầu nguồn của Hoàng Hà cũng có cuộc nói chuyện như vậy:
“Ngươi về rồi à, Canh Thìn?”
“Ta đã trở về, sẽ không đi nữa…”
Chính truyện – Hoàn