Quý Thiếp - Đông Thi Nương

Chương 27: Vậy thì cứ thử chờ xem ngọn núi này sẽ chứa con hổ nào


Đọc truyện Quý Thiếp – Đông Thi Nương – Chương 27: Vậy thì cứ thử chờ xem ngọn núi này sẽ chứa con hổ nào

Biên tập: B3

Sương Sương muốn đi, Ổ Tương Đình cũng không ngăn cản, chẳng qua Sương Sương đi đến cửa, nàng đập cửa rất lâu, còn lên tiếng gọi người, nhưng bên ngoài không có bất kỳ ai đáp lại.

Sương Sương không thể làm gì, đành nghiêng đầu nhìn Ổ Tương Đình, hắn vẫn còn đứng nguyên ở chỗ cũ, chỉ là ánh mắt vẫn luôn dán chặt lên người nàng.

Sương Sương trừng mắt nhìn Ổ Tương Đình rồi đi về phía giường, nàng mệt lắm rồi.

Đây không phải là lần đầu tiên Sương Sương ở chung một phòng với Ổ Tương Đình, thậm chí đối phương còn từng nhìn qua dáng vẻ không mặc gì của nàng nữa, nhưng dù sao thì Ổ Tương Đình cũng vừa mới làm mấy chuyện hạ lưu với nàng, Sương Sương suy nghĩ một chút, cuối cùng ngay cả áo ngoài cũng không cởi, cứ thế nằm lên giường.

Có lẽ vừa mới khóc hai lần, một lần ở trước mặt Lão phu nhân, một lần là do bị Ổ Tương Đình khi dễ, buổi sáng hôm nay còn bị kinh sợ, lại đánh người, Sương Sương vừa nằm liền ngủ mất.

***

Mãi đến khi được nha hoàn đánh thức nàng mới tỉnh dậy.

“Như phu nhân, thức dậy thôi.”

Sương Sương mơ màng mở mắt ra, phát hiện là một nha hoàn lạ mặt, đầu óc của nàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, còn tưởng rằng vẫn đang ở phòng mình, nên khi nhìn thấy nha hoàn lạ mặt thì hỏi: “Bích Lăng với Đan Thu đâu?”

“Thưa Như phu nhân, các nàng ở Tư Thận Viện.” Nha hoàn cười khẽ một tiếng: “Nhị thiếu gia đã ra ngoài, phu nhân nên thức dậy dùng điểm tâm rồi.”

Sương Sương nghe được câu này thì rốt cuộc cũng tỉnh ngủ. Nàng ngồi dậy mới nhận ra áo ngoài của nàng đã bị cởi, còn được xếp ngay ngắn ở cái ghế bên cạnh. Chẳng lẽ tối hôm qua nàng tự cởi ra?

Sương Sương không nhớ gì liền không nghĩ đến nữa, chẳng qua lúc dùng điểm tâm thì thấy hơi mất mặt, Ổ Tương Đình đi lúc nào nàng cũng không biết mà cứ nằm ở trên giường ngủ khò khò, không chừng nha hoàn gọi nàng dậy hôm nay cũng đang thầm cười nhạo nàng.

Dùng điểm tâm xong, Sương Sương liền gọi Liên Đại vào.

“Liên Đại, ta giao cho ngươi một nhiệm vụ, ngươi đến Tương Tư Các theo dõi vị Tưởng cô nương kia cho ta, nàng làm bất cứ cái gì ngươi đều phải về bẩm báo lại với ta.”

Liên Đại tuân lệnh rồi rời khỏi, chỉ là không bao lâu sau Liên Đại đã quay về.

“Sương Sương tỷ tỷ, ở bên ngoài Tương Tư Các có người canh gác, muội không vào được.” Liên Đại sợ hãi nói.


Sương Sương lập tức hiểu rõ, nhất định là do Ổ Tương Đình phái người đến, hắn phái người tới canh gác Tương Tư Các, chẳng phải chính là để đề phòng nàng hay sao? Nghĩ đến đây, Sương Sương không khỏi mắng thầm Ổ Tương Đình, ngay cả ngọc trai và mắt cá cũng không biết phân biệt.

Sương Sương đứng dậy: “Vậy ta sẽ tự mình đi.”

Nàng gọi Bích Lăng mang theo trái cây giải khát, dẫn hai nha hoàn Bích Lăng và Đan Thu cùng đến Tương Tư Các.

***

Trước cửa Tương Tư Các, quả nhiên Sương Sương nhìn thấy người đứng canh gác, là hai nha hoàn.

Hai nha hoàn kia vừa nhìn thấy Sương Sương liền hành lễ.

“Nô tỳ thỉnh an Như phu nhân.”

Sương Sương cười với các nàng: “Tưởng cô nương có ở bên trong không? Hôm nay trước khi thiếu gia ra ngoài đã nói Tưởng cô nương là một cô nương yếu đuối, ở một thân một mình nơi đất khách nên khó tránh khỏi cô đơn, chàng bảo ta khi nào rảnh rỗi tới trò chuyện cho nàng ta đỡ buồn.” Nàng gọi Bích Lăng mang giỏ trái cây tới: “Đây này, ta còn mang cả trái cây giải khát đến nữa.”

Hai nha hoàn nghe Sương Sương nói thế thì trố mắt nhìn nhau, cuối cùng nói: “Như phu nhân, Nhị thiếu gia đã phân phó, không cho phép bất kỳ ai vào Tương Tư Các.”

Sương Sương nghe vậy thì nụ cười trên mặt biến mất, nàng liếc nhìn hai nha hoàn, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ vuốt ve ống tay áo mình: “Nhưng tướng công lại bảo ta tới bồi chuyện với Tưởng cô nương, chẳng lẽ các ngươi cho rằng lời của tướng công ta là giả sao?”

Hai nha hoàn lập tức quỳ xuống đất: “Nô tỳ không dám.”

Sương Sương cười khẽ: “Không phải là các ngươi không dám, mà các ngươi quá dám ấy chứ, cái gì gọi là bất kỳ ai cũng không cho phép vào, ngay cả tổ mẫu tới cũng không cho vào hay sao?”

Hai nha hoàn luôn miệng nói không phải.

Sương Sương thấy đã đạt được mục đích thì không muốn tiếp tục doạ hai nha hoàn này nữa: “Vậy mà các ngươi còn không mau tránh ra?”

Thế nên Sương Sương nghênh ngang đi vào Tương Tư Các, Đan Thu đi sau lưng Sương Sương, không nhịn được mà nói: “Phu nhân, thiếu gia thật sự bảo phu nhân tới trò chuyện cùng Tưởng cô nương sao?”

Sương Sương thản nhiên trả lời: “Dĩ nhiên là không, cho nên nếu như tối nay ta bị phạt thì các ngươi phải nhớ can ngăn.”


Cho dù có bị phạt thì nàng cũng phải đến xem cái thân xác của vị Tưởng cô nương kia rốt cuộc là thần hay là quỷ.

***

Sương Sương vừa lên đến tầng ba liền nhìn thấy vị Tưởng cô nương kia, Tưởng cô nương thấy nàng thì hơi kinh ngạc, sau đó xoay người ngồi lại cho ngay ngắn.

Sương Sương tiến lên: “Tưởng cô nương, hôm nay ta tới là để tạ lỗi với ngươi, hôm qua ta quả thực lỗ mãng, đã hù doạ Tưởng cô nương rồi.” Nàng nghiêng người nhìn Bích Lăng, Bích Lăng lập tức mang giỏ trái cây đến.

Sương Sương giả vờ vén giỏ trái cây lên: “Ta cố ý chọn ít trái cây mang tới cho Tưởng cô nương ăn, hy vọng Tưởng cô nương hãy nhận lấy.”

Vị Tưởng cô nương kia nghe thế thì mỉm cười: “Cám ơn phu nhân.”

Sương Sương bảo Bích Lăng đặt giỏ trái cây lên bàn rồi sai hai nha hoàn đi xuống tầng một canh chừng, không được sự cho phép của nàng thì không được lên, sau đó nàng ngồi xuống vị trí đối diện với Tưởng cô nương.

“Tưởng cô nương là người kinh thành sao?”

Tưởng cô nương gật đầu.

Sương Sương ồ một tiếng đầy ẩn ý: “Vậy làm sao Tưởng cô nương có thể gặp được tướng công của ta nhỉ?”

Tưởng cô nương nhìn Sương Sương, giọng điệu ngang ngược hơn hẳn so với khi ở trước mặt Ổ Tương Đình: “Vì sao ta phải nói với ngươi? Ngươi cũng chỉ là một thiếp thất hèn mọn mà thôi.”

Sương Sương nghe lời này thì cười to, cười xong mới nói: “Vậy Tưởng cô nương đây là gì? Không danh không phận, chẳng qua chỉ được tướng công ta mang vào phủ, ngay cả phòng nhì cũng không phải, chỉ có thể coi là một con chim hoàng yến nuôi trong lồng.”

Tưởng cô nương nghe Sương Sương nói vậy thì sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi.

Sương Sương nhìn thấy bèn chuyển đề tài: “Tưởng cô nương là người kinh thành, nhất định sẽ rất quen thuộc với tục lệ kinh thành. Ta chưa từng tới đó nên có mấy phần tò mò, đặc biệt là khúc nhạc mà cô nương đàn ngày hôm qua, ta còn chưa được nghe bao giờ, không biết tên khúc nhạc đó là gì?”

Tưởng cô nương đáp: “Không có tên.”

Sương Sương ồ một tiếng, lại nói: “Nghe lời ngươi nói hôm qua, dường như ngươi và tướng công ta là người quen cũ. Các ngươi một người ở Kim Lăng, một người ở kinh thành, sao có thể quen nhau?”


Tưởng cô nương nhìn Sương Sương: “Cái này ngươi có thể hỏi Tương Đình ca ca, đấy là trong trường hợp huynh ấy nguyện ý nói với ngươi.”

Sương Sương rũ mắt, nghe thấy đối phương lại gọi Tương Đình ca ca thì không nhịn được nữa mà vứt bỏ vẻ nguỵ trang trên mặt: “Nếu như ngươi còn gọi Tương Đình ca ca thêm một lần nữa thì ta sẽ xé nát miệng ngươi.”

Trước mặt nàng mà dám nói lời ghê tởm như vậy, chính là muốn tự tìm cái chết.

Tưởng cô nương sợ hết hồn, sắc mặt cũng kém đi: “Ngươi… ngươi nói gì?”

Sương Sương nâng mắt nhìn nàng ta, ánh mắt lộ ra mấy phần tàn ác: “Xé nát miệng ngươi đó, Tưởng cô nương.”

Tưởng cô nương cắn môi dưới, không lên tiếng nữa.

Sương Sương thấy uy hiếp có tác dụng thì không buồn tiếp tục vòng vo với đối phương, dù sao thì hôm qua nàng cũng mới đánh đồ hàng giả này một trận, bây giờ nha hoàn của nàng đang ở bên dưới, chỉ cần gọi một tiếng là sẽ lên đây cùng nàng đánh hàng giả này.

“Bây giờ ta hỏi ngươi một câu, ngươi đáp một câu.” Sương Sương nói: “Sao ngươi có thể gặp được tướng công ta?”

Có vẻ như Tưởng cô nương đã thật sự bị Sương Sương hù doạ, nàng ta ngoan ngoãn hẳn lên: “Khi rời khỏi kinh thành ta gặp được Tương…” Nàng ta khựng lại, sửa miệng: “Ổ công tử, bởi vì đã từng là người quen cũ nên Ổ công tử niệm tình xưa, thấy ta một thân một mình liền mang ta trở về.”

“Tại sao ngươi phải rời khỏi kinh thành?”

“Vì phụ mẫu của ta không còn nữa, ta liền rời khỏi đó.”

Sương Sương càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, bất kể người này có thật sự trọng sinh vào thân thể của nàng hay không, thứ nhất, tại sao nàng ta lại muốn giả mạo mình? Thứ hai, nàng ta vừa rời khỏi kinh thành liền gặp ngay được Ổ Tương Đình, thật sự quá trùng hợp. Trừ khi Ổ Tương Đình vẫn luôn một mực phái người đi tìm nàng nên đúng lúc gặp phải. Nhưng tại sao nữ nhân này lại biết mâu thuẫn trước đây giữa nàng và Ổ Tương Đình?

Có quá nhiều điểm khả nghi, mặc dù nàng trọng sinh vào một hoa nương, nhưng trong đầu nàng hoàn toàn không có nửa phần ký ức của hoa nương này, vì thế dù nữ nhân này có trọng sinh đi chăng nữa thì cũng sẽ không thể có được ký ức của nàng.

Trong lòng Sương Sương mang theo nghi hoặc nhưng lại không thể hỏi thẳng vị Tưởng cô nương này, nếu như nàng hỏi thẳng thì sẽ để lộ ra việc nàng biết chuyện của Công Chúa mất nước, mà một hoa nương nho nhỏ của thành Kim Lăng thì làm sao biết được chuyện của Công Chúa mất nước đây?

Cục diện rơi vào bế tắc, Sương Sương liền trầm mặc.

Nhưng Tưởng cô nương lại mở miệng trước.

“Thật ra khi vừa thấy ngươi ta rất kinh ngạc, trên đời lại có người giống ta đến như vậy.”

Sương Sương nhìn Tưởng cô nương, đúng là cứ có cảm giác như đang soi gương, nhưng tuy rằng mặt mũi của đối phương tương tự mình, nhưng khí thế tư thái lại hoàn toàn bất đồng.

Tưởng cô nương tiếp tục nói: “Có lẽ ngươi đến tìm ta, hơn phân nửa cũng bởi lý do này, một núi không thể có hai hổ, trên đời không thể có hai người giống nhau y như đúc, ngươi thấy có đúng hay không?”


Sương Sương nghe được câu này thì đứng phắt dậy, nhanh chóng lùi ra sau mấy bước: “Ngươi muốn làm cái gì?”

Tưởng cô nương vẫn ngồi ở chỗ cũ, thậm chí khi thấy Sương Sương đứng lên, vẻ mặt còn có mấy phần kinh ngạc: “Không phải ta muốn làm cái gì, mà chính ngươi muốn làm gì mới đúng chứ?”

Sương Sương cau mày, nàng không hề hiểu nữ nhân này nói vậy là có ý gì.

Tưởng cô nương cười khẽ: “Ngươi thật sự cam tâm chỉ làm một thế thân? Làm một thiếp thất?”

Sương Sương nhìn ánh mắt bắt đầu thay đổi của Tưởng cô nương, quả nhiên nữ nhân này không đơn giản như vẻ bề ngoài: “Nếu như ta cam tâm thì sao?”

Nụ cười của Tưởng cô nương càng sâu: “Vậy thì cứ thử chờ xem ngọn núi này sẽ chứa con hổ nào.”

Sương Sương nhìn nàng ta, xoay người rời đi, hôm nay tới đây nàng đã khẳng định rõ là đối phương đang giả mạo mình, nhưng nàng không tài nào nghĩ ra lý do giả mạo. Chính bởi không nghĩ ra vấn đề này nên khi ngồi trên bàn ăn Sương Sương vẫn thất thần.

Đại tẩu đẩy tay Sương Sương: “Sương Sương, nương hỏi muội kìa.”

Sương Sương giật mình, lúc này mới nhìn Thịnh phu nhân.

Thịnh phu nhân dịu dàng nhìn nàng: “Đêm qua ngủ không ngon sao? Nhìn vành mắt con xanh lại kìa.” Bà quay sang giáo huấn Ổ Tương Đình: “Đều là do con sai.”

Đối mặt với sự khiển trách của Thịnh phu nhân, Ổ Tương Đình thật không biết làm sao: “Vâng.”

Thịnh phu nhân nói tiếp: “Tối nay không cho phép làm gì nữa, hai con phải ngủ im cho ta.”

Bà vừa dứt lời thì mặt Sương Sương liền đỏ bừng. Chẳng qua nàng vừa mới đỏ mặt thì từ bên ngoài có một nha hoàn đi vào, cúi đầu nói gì đó bên tai Ổ Tương Đình, Ổ Tương Đình liền buông ngay đũa xuống.

Lão phu nhân thấy vậy thì hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Ổ Tương Đình gật đầu: “Tổ mẫu, nương, bên kia xảy ra chút chuyện, thứ lỗi cho con không thể tiếp tục bồi hai người dùng cơm.”

Lão phu nhân bèn nói: “Vậy con mau đi đi, đừng để lỡ chuyện của con.”

Sương Sương nhìn nha hoàn đứng sau lưng Ổ Tương Đình, nàng bất ngờ lên tiếng: “Đây không phải là nha hoàn canh gác ở Tương Tư Các sao? Tưởng cô nương xảy ra chuyện gì vậy?”

Một lời vừa nói ra, bốn bề liền trở nên yên tĩnh.

Hết chương 26.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.