Đọc truyện Quỷ Thê – Chương 9
Hắn liều mạng chạy, nhưng mặc kệ chạy mấy lần, luôn trở lại căn phòng nhỏ này.
Không biết chạy bao lâu, gian phòng nhỏ kia lại quỷ dị xuất hiện trước mắt thì Tần Tiêu vô lực ngã ngồi trên mặt đất.
“Ta đã ở phụ cận làm phép, ngươi vĩnh viễn cũng khôn chạy ra được, hết hy vọng đi, Ngôn Hoa.”
Nam tử một thân hắc y không biết từ khi nào xuất hiện ở đằng sau, dùng thanh âm trầm tịch giống như không phải phát ra từ miệng nói.
“Ngươi rốt cuộc là người hay quỷ?”
Tần Tiêu ngơ ngác nhìn nhà gỗ nhỏ ở không xa, đột nhiên hỏi.
“Ngươi không phải rõ ràng sao?”
“Ta nói ta không phải Ngôn Hoa!” Tần Tiêu dùng hết tực lượng toàn thân phẫn hận địa rống lên đi, “Ta cái gì cũng không biết!”
Nam tử không nói gì, một lát sau mới lặng lẽ nói︰”Ta là quỷ. . . . Là một vong hồn không thể luân hồi trong thiên địa…”
Nếu như bình thường có người nói với mình như vậy, chắc chắn Tần Tiêu sẽ cười, bởi vì hắn không tin tưởng lời nói này.
Nhưng hiện nay, cái thế giới lúc trước đã khắc sâu trong lòng hắn, ngược lại càng tin là thật. . .
“Vì cái gì là ta. . . . . .”
Tần Tiêu dùng sức ôm lấy đầu, thấp thanh khóc thảm.
“Ngôn Hoa. . . . . .”
Nam tử từng bước tới gần hắn.
“Ta không phải Ngôn Hoa, không phải Ngôn Hoa, không phải a! Please!! Ngươi xem rõ ràng lắm mà? Không, ngươi là người mù ── cho nên ngươi mới nhận sai! Nhưng ta thật sự không phải Ngôn Hoa a, ngươi rốt cuộc muốn ta làm thế nào mới tin tưởng!”
“. . . . .Ngươi sai, mặc dù ta không có mắt, nhưng ta vẫn có thể thấy rõ hết thảy. Ngươi đúng là biến thành một dáng vẻ khác, nhưng ngươi có biết không, Tam đầu khuyển chỉ nguyện trung thành với ta và Ngôn Hoa, là nó đem ngươi đến đây, việc này không thể chứng tỏ điều gì sao? Huống chi ngươi không phải bình an thông qua trận cương thi sao? Năm ấy, Ngôn Hoa chính là vô tình xông vào cương thi trận, và là người đầu tiên thoát ra bình an, rồi hắn lại vô tình đi vào chỗ đó gặp ta . . .”
“Nhưng ta thật sự không phải Ngôn Hoa, Ngôn Hoa của ngươi sớm đã chết . .”
“Năm ấy. . . .” Thanh âm nam tử trở nên u viễn, tựa hồ đang hồi tưởng điều gì, “Ngôn Hoa nói chỉ cần trở về trị bệnh cho người nhà của hắn liền quay lại thành thân với ta, rồi sẽ biến thành quỷ như ta. . . Hắn rời khỏi vẫn đang là một người bình thường, trải qua một mùa trăng, hắn nhất định đã đầu thai chuyển thế. . . .”
Tần Tiêu cảm giác nam tử ngồi xổm xuống phía sau mình, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn︰”Ngươi chính là Ngôn Hoa chuyển thế, bằng không ngươi sẽ không đến chỗ này, trừ bỏ Ngôn Hoa cùng ta, Tam đầu khuyển sẽ không thần phục bất luận kẻ nào.”
“Quay về trong phòng nghỉ ngơi đi, Ngôn Hoa.”
Nam tử muốn đỡ Tần Tiêu dậy, lại bị hắn cường ngạnh đẩy ra, thấy tình trạng đó, nam tử không hề bứt hắn, yên lặng đứng lên, đi vào bên trong nhà gỗ.
Tần Tiêu vẫn ngồi ở ngoài phòng, hắn tự hỏi rất nhiều vấn đề, nam tử khiến hắn cảm thấy có cái gì đó đang chạy trong người hắn.
Khi bắt đầu, hắn đi đến thôn trang quỷ dị đó là ai an bài, vừa thông qua điện thoại . . . Không, có phải có người thật sự gọi điện cho hắn hay không?
Bởi vì, khi bắt đầu hồi tưởng lại chuyện đó, liền cảm thấy mơ hồ không đúng thật, có một đoạn thanh âm, tựa như từ nơi nào đó quay về, khàn khàn trầm thấp, cũng có chút giống như đã từng nghe.
A. . . . . .
Đúng rồi, là khi hắn bị đám cương thi tập kích, thì thanh âm đó đã vang lên bên tai . . .
Ở bên tai.
Là thanh âm của ai? Vì cái gì lại nói ở bên tai hắn?
Còn có, hắn không có hỏi về thiếu niên được lão đại gia đã biến thành quỷ nói đến, bởi vậy không thể xác định hắn có phải là nam tử tên Ngôn Hoa hay không, nhưng cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy người mà hai người này miêu tả lại có nhiều điểm ăn khớp.
Nói như thế, Ngôn Hoa thật sự đã chết?
Sau khi chết lại chuyển sinh ?
Sau khi chuyển sinh, bởi vì còn có tiếc nuối nên lại trở về. . . .
Muốn suy nghĩ tiếp, nhưng quá mệt mỏi , Tần Tiêu lại bất tri bất giác ngủ đi.
Trong mộng, hắn mơ thấy mình đang chạy như điên trong khu rừng tối như mực, phía sau giống như có mãnh thú đang truy đuổi hắn, chân đã rất mỏi nhưng vẫn liều mạng chạy.
Đột nhiên, không biết cái gì đá hắn một cái, hắn té trên mặt đất thật khó coi, chậm rãi bò dậy thì phát hiện tất cả mũi miệng đều là bùn, lấy tay chùi đi, lại phát hiện trên tay mình xuất hiện dị dạng.
Vén lên ống tay áo nhìn vào, hắn thấy được cánh tay hắn như bị tằm ăn, đã lộ ra dấu vết hư thối, hơn nữa vết thối càng lúc càng lớn. .
Nhanh chóng dùng ống tay áo chặn lại dấu vết đó, hắn đứng lên lại, dùng hết toàn lực chạy trốn về phía trước
Khi Tần Tiêu tỉnh lại, phát hiện chính mình đã nằm ở trên giường, không cần suy nghĩ cũng có thể biết là ai đem hắn đưa vào trong phòng, khi xem xét trong phòng không có thân ảnh của nam tử thì hắn mới chú ý tới tiếng cầm du dương truyền từ ngoài vào
Tần Tiêu mở chăn xoay người xuống giường, đi tới phía trước cửa sổ chạm rỗng, thấy được hắc y nam tử đưa lưng về phía hắn đang ở nhà gỗ kia đánh đàn.
Chỉ xem bóng dáng, Tần Tiêu không thể phủ nhận ánh mắt đã dễ dàng bị hắn hấp dẫn
Tiếng đàn êm ái dễ nghe quanh quẩn bên tai, tóc đen dài đến thắt lưng rũ xuống trên bụi hoa thơm, một trận gió mát thổi đến, sợi tóc rung nhẹ, thân ảnh nam tử ở trong đám hoa cứ như một đoá hoa sen thanh khiết nhưng cô tịch, duy mỹ (duyên dán) xuất trần
Chỉ ở chung một đoạn thời gian ngắn, nhưng Tần Tiêu có thể nhận ra nam tử đối với Ngôn Hoa mà hắn nhắc đến thật si tình, vì một người, đau lòng mấy trăm năm, cần loại tâm tình nào mới có thể chống đỡ được như thế?
Tần Tiêu yên lặng nhìn, yên lặng nghe tiếng đàn
Không biết ở cái địa phương không ra được như thế này bao lâu, Tần Tiêu cuối cùng phát hiện một sự kiện, ban ngày ở chỗ này rất là dài
Đây là một nơi không có đêm tối và ánh mặt trời.
Nam tử như thế trả lời hắn
Tên của nam tử là Xích Trụ, kỳ thật Tần Tiêu từ lúc loáng thoáng, đã biết tên của hắn ──
Làm sao biết được?
Trong mộng, trong lcú vô ý.
Nhưng Tần Tiêu bướng bỉnh không chịu gọi tên này, có một loại dự cảm không hiểu, một khi gọi ra tên này, hắn liền thật sự không thể rời khỏi địa phương này.
Mỗi một phân mỗi một khắc ở chỗ này, Tần Tiêu đều suy nghĩ biện pháp trốn đi ra ngoài, nhưng kết quả luôn chỉ có một, cuối cùng đều trở lại nhà gỗ trước mặt.
Hắn đi cầu nam tử kia, nhưng lúc nào cũng như lời nói từ đầu của hắn, sẽ không để Tần Tiêu rời khỏi. Mặc kệ Tần Tiêu giải thích chính mình không phải Ngôn Hoa như thế nào, nam tử căn bản không thay đổi.
Bởi vì chỉ có ban ngày không có đêm tối, không thể tuân thủ mặt trời mọc mà chỉ có mặt trời lặn, Tần Tiêu chỉ có thể ngủ lúc mệt mỏi, tự dưỡng tinh thần, mới có khí lực tiếp tục tìm cách trốn thoát chỗ này
Kỳ thật, sau một thời gian ở đây, Tần Tiêu lúc nào cũng mơ thấy một giấc mộng, trong mộng hắn sinh hoạt ở một thôn trang nhỏ yên lặng, người trong thôn trang khiến hắn cảm thấy đã từng quen biết. Trong mộng, một người xuất hiện làm cho hắn bừng tỉnh.
Một thiếu niên.
Hắn đã thấy thiếu niên này, đúng là trước lục hắn bị ép lên kiệu hoa, người đã ép buộc hắn thay trang phục – thiếu niên mặt lạnh. . .
Chính là trong mộng, thiếu niên không giống lúc trước hắn đã gặp, trong mộng khuôn mặt hắn tươi cười, cùng Tần Tiêu chạy tốrn lại sang sảng gọi hắn︰”Ngôn Hoa!”
Thế là bừng tỉnh, lấy tay lau trán, tay đầy mồ hôi, hô hấp của hắn hỗn loạn, tất cả trong mộng đều như thế chân thật, cũng như thế kinh hãi.
Ngẩng đầu nhìn phía trước, phát hiện chính mình lại nằm ở trên giường trong phòng. Mỗi lần hắn đều là ở mặt đất ngoài phòng nằm ngủ, rồi lại tỉnh trên giường, không cần suy nghĩ đều có thể biết là ai đem hắn đưa vào.
Ở nơi mỹ lệ yên tĩnh này, ngoại trừ hắn, cũng chỉ còn có hắc y nam tử một thân cô tịch
Ngôn Hoa. . . Ngôn Hoa. . .
Hai bàn tay để ở sau người chống đỡ thân thể, Tần Tiêu nhắm chặt mắt nhưng trong lòng không ngừng nhắc cái tên này.
Không biết niệm bao lâu, vốn chỉ là một mảnh tối đen lại dần dần hiện lên thân ảnh một người, khi khuôn mặt này xuất hiện rõ ràng trong trí óc thì Tần Tiêu kinh hãi mở to hai mắt.
Một thiếu niên, dùng một đôi mắt đau thương, thống khổ nhìn hắn
Nhưng, khiến hắn chấn kinh là, khi nhìn đến thiếu niên này, trong lòng đột nhiên co rút, cảm giác như là đứng trước gương nhìn chính mình rồi lại phát hiện người trong gương đột nhiên u sầu.
Ngươi chính là Ngôn Hoa chuyển thế. . .
Lời nói của nam tử lại quanh quẩn bên tai, Tần Tiêu dùng sức lắc đầu, đem tư tưởng đang ở trong đầu đẩy ra ngoài.
Cảm thấy chính mình còn chưa đủ tĩnh táo, hắn xoay người xuống giường, muốn đi hóng gió.
Ra ngoài phòng, Tần Tiêu phát hiện tất cả đều như cũ, chỉ không thấy nam tử đánh đàn nữa, Tần Tiêu tò mò nhìn một lượt phòng nhỏ vẫn không thấy, hắn liền bỏ cuộc không tìm nữa.
Nếu tại không có nam tử . .
Tần Tiêu cúi đầu ngửi mùi của mình, rồi nhíu mày.
Lúc trước cùng Giang Nham ở trong khu rừng vòng vo cả ngày, toàn thân đều đổ đyầ mồ hôi, sau này lại bị các chuyện tình khủng bố liên tiếp doạ nạt khiến cả thân đều toát mồ hôi lạnh, mùi trên người hắn đã sớm khiến hắn chịu không nổi. Bởi vì tìm đường ra, không lâu sau, hắn ngoài ý muốn tìm được một dòng suối nhỏ cách nàh gỗ chừng 1 km, nhìn đến nước suối torng suốt, hắn chỉ hận không thể lập tức cởi hết quần áo nhảy xuống suối tắm rửa thoải mái, tẩy sạch một thân dơ bẩn, chính là nghĩ đến nam tử kia đối với hắn có ý xằng bậy, hắn liền cố nhịn xuống ý muốn tắm rửa
Không nên trách hắn lòng dạ hẹp hòi, bất luận ai đã trải qua chuyện đó, xém bị. . Sau đó, mặc kệ đối phương là nam hay là nữ, trong tâm khẳng định sẽ cảnh giác.
Hiện tại, biết nam tử không ở đây, Tần Tiêu lập tức bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến suối, khi nhìn đến nước suối trong suốt chảy róc rách thì hắn thật hưng phấn, rất nhanh cởi ra quần áo trên người, chạy vào suối, tha hồ rửa thân thể. . .
Đúng lúc hắn đang tắm khoan khoái, một bóng người màu trắng từng bước xuất hiện ở trên bờ phía hau hắn, đợi cho Tần Tiêu chú ý tới ánh mắt mãnh liệt đang tập trung trên người hắn àm quay lại hìn thì, hắn lập tức trợn mắt há hốc mồm, thân thể xích loã cũng quên che lại, chính là thất thần nhìn người đứng ở trên bờ.