Đọc truyện Quỷ Thai Tháng Mười – Chương 3: Ngươi Dám Giết Con Của Ta
Bác sĩ nhìn vào tuổi tác của tôi trên sổ khám bệnh, dùng ánh mắt lạnh lùng nhưng cũng đồng cảm nhìn tôi, thản nhiên nói: “Nếu muốn nạo cái thai, thì làm sớm chút, đợi đến khi đứa bé lớn rồi sẽ rất khó xử lí”.
Lúc ấy trong lòng tôi liền nổi giận, bác sĩ này chắc hẳn cảm thấy tôi là loại 9x ở bên ngoài làm loạn dẫn đến mang thai ngoài ý muốn, thế nhưng tôi lại không thể nào biện bạch.
Cái ngoài ý muốn giáng sinh đứa bé này đến cũng quá quỷ dị đi, tôi hiện tại trong đầu chỉ có một ý niệm, là mau chóng để cái thứ trong bụng này biến mất, không muốn để nó ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường và việc học của tôi.
Mà lại chuyện này, tuyệt đối không thể để cho người trong nhà của tôi cùng bạn học biết, ai sẽ tin tưởng tôi vẻn vẹn trong giấc mộng liền mang bầu chứ.
Chỉ mất năm phút ngắn ngủi để suy nghĩ, tôi liền vội vàng hỏi bác sĩ: “Thời gian sớm nhất để phẫu thuật là khi nào, tôi muốn bỏ nó!”
“Sau khi có báo cáo kiểm tra sức khoẻ có thể làm giải phẫu, người thứ ba tới lấy báo cáo”.
Bác sĩ khoa sản từ lâu đã quen với việc phá thai của nữ sinh, đem hồ sơ bệnh của tôi đặt ở góc bàn, cúi đầu lại viết những hồ sơ bệnh khác.
Ngoài cửa y tá lớn tiếng hô: “Người tiếp theo, Quách Trường Lâm”
Tôi hơi trì độn cầm bệnh án đi ra ngoài, bên ngoài phòng khám xếp hàng dài, đi qua hành lang bệnh viện, tôi không tự chủ vuốt lên khối nhô lên trong bụng.
Còn phải đợi thêm ba ngày, mới có thể đem thứ trong bụng lấy ra, hiện tại nó ở trong bụng tôi mỗi một giây đều cảm thấy buồn nôn.
Là thứ này, làm cho tôi chỉ cần ăn một chút đồ ăn, liền từ bên trong miệng phun ra giòi bọ!
Là thứ này, làm cho tôi mỗi ngày ngủ mười lăm mười sáu tiếng một lúc, mà vẫn như cũ cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi!
Là thứ này, làm cho tôi trong giờ thể dục chỉ cần chạy nửa vòng, liền giống như một người già thở không ra hơi.
Sau khi trở về,tôi sẽ đưa cho chủ nhiệm khoa giấy báo bệnh, xin nghỉ năm ngày.
Nói thật tôi mặc kệ thầy có phê chuẩn hay không, tóm lại phải để vật kia rời khỏi thân thể tôi trước đã, bất kể chuyện gì tôi đều không muốn nghĩ nữa.
Vào buổi chiều, vẫn đang là mùa hạ, tôi cuộn tròn trong một chiếc chăn dày ngủ.
Trong kí túc xá, bạn cùng phòng đều đi học, chỉ còn lại tôi và một người nữa.
Tôi nằm trên giường nửa phút, liền ngủ mất, tỉnh lại sau giấc ngủ, trời đã tối rồi, dần dần để mắt thích ứng với bóng tối, ta……!Ta……!Vậy mà phát hiện tôi đang ngủ trong một cỗ quan tài.
Người đàn ông nằm bên cạnh ta, làn da đã tái nhợt đến mức tản ra một loại thê lương u lam, nhưng thật khó để che giấu vẻ đẹp tuyệt vời của các điểm trên khuôn mặt giống như ngọc bích của hắn ta.
Mái tóc của hắn dài đến thắt lưng, hai tay trắng nõn đặt chéo ở trên bụng, trên bụng một cái, bên ngoài có hình bát giác, ở giữa là một móc ngọc hình tròn.
Mãi đến về sau tôi mới biết được, móc ngọc kia tên thật là Ngọc Tông, là vật phẩm tang lễ đặt trên thắt lưng người chết sau khi được đưa vào ngôi mộ.
Hắn bỗng nhiên mở to mắt, trong con mắt không có con ngươi, chỉ có một mảnh thê lương, máu chảy từ trong khóe mắt , bỗng dưng liền đứng dậy lật người tôi, gắt gao bóp lấy cổ của tôi, lạnh nhạt nói: “Ngươi dám giết con của ta, Tô Tử ngươi rốt cuộc nghĩ gì vậy? Thế gian này còn có người mẹ nào độc ác hơn ngươi không?”
Kia là con của tôi sao? Kia là quái vật, là nghiệt chủng của hắn!
Đúng vậy, thanh âm kia là từ miệng tôi phát ra, trong mơ tôi biết đứa bé trong bụng là của hắn, mà khi tôi thức dậy hoàn toàn không có khái niệm này.
Tôi lớn tiếng kêu khóc, căn bản không để ý tới hắn đang dùng lực bóp lấy cổ tôi.
Tôi hận cái thứ quỷ dị trong bụng, nếu như nó không cút ra, cùng lắm thì cá chết lưới rách!.