Đọc truyện Quy Tắc Nữ Quan – Chương 47: Bất ngờ
Lăng tiêu đỏ bừng nở rộ như ráng chiều, bóng cây xanh phủ khắp Quán Bộc Thai, giọt nước trong suốt theo lá cây chảy xuống, lẫn vào bùn đất.
Ở giữa được tô điểm bởi hoa lan xanh biếc, nông sâu khác nhau, từng lớp rõ ràng.
Hơi nước từ thác nước nhỏ theo gió bay tới, quả nhiên là vui vẻ thoải mái.
Trong sảnh, Thịnh Chân mặc xiêm áo xuân đuôi diều hâu, nửa cánh tay thêu chỉ bạc, váy thắt eo điểm tuyết ngay ngực, ánh sáng vàng nhạt tựa như nhụy hoa non nớt mềm mại.
Trang Mỹ nhân tới trước, tiến lên hành lễ rồi âm thầm quan sát, Hoa Thục phi này hôm nay không giống ngày trước, trang phục tối màu xưa nay đã thay đổi, trở nên diễm lệ như thế, thêm vài phần tư sắc không tầm thường.
Hoa Thục phi cũng không tự cao tự đại, mà vô cùng nhiệt tình đứng dậy nghênh đón, sai thị nữ dâng trà.
Thịnh Chân cũng giương mắt nhìn, Trang Mỹ nhân vẫn như trước, cung trang trăng thanh vạt áo xoè, nhẹ nhàng tinh tế, Trang Mỹ nhân vốn trắng nõn, màu này rất hợp với màu da nàng ta.
Vừa dời ánh mắt, chỉ thấy An Tiểu nghi đang đến, nàng ta đã có bầu bốn tháng, bụng đã hơi lộ, bộ xiêm y này không thể thắt eo, thân váy liền tay lá sen vàng nhạt, cổ tay áo và vạt áo thêu hoa văn bông sen nhàn nhạt, trên cổ được tô điểm bởi một viên ngọc trai màu đen, thoáng chốc lấp lánh đầy màu, giơ tay nhấc chân cũng sáng loáng khiếp người, rất hợp với tướng mạo kia, khó trách nàng ta nhận hết ân sủng trước.
Mấy người đều chào hỏi nhau, Thịnh Chân thận trọng khéo léo, chưa từng giành giật với ai.
Nàng thuận miệng ân cần hỏi thăm cái bụng của An Tiểu nghi, sau đó thì Trần Uyển nghi có mặt.
Trần Uyển nghi kia nay tuy rằng đã thăng phân vị, nhưng vẫn giữ bộ dạng nhút nhát, đến hành lễ với Hoa Thục phi trước, nàng nói rất ít, chỉ có thể nói mấy câu với Thịnh Chân.
An Tiểu nghi thấy nàng mặc cung trang màu hồng cánh sen thanh lịch, trang điểm cũng nhạt, lại có vẻ có tư thái liễu yếu đón gió, trong bụng càng thêm căm phẫn, nếu không phải nàng vu cáo hãm hại, mình sao có thể bị trách phạt, mất trắng phân vị đã tới tay.
Chỉ có điều may mà Hoàng thượng săn bắn trở về cũng có đến Linh Tê Cung một lần, còn dùng bữa trưa trong cung nàng ta, ngữ khí Hoàng thượng bình thản, lúc gần đi còn khen vườn của nàng ta trồng hoa đẹp, có lẽ chuyện này cũng coi như đã qua.
Nàng ta hơi đỡ bụng, đang mang long thai, lo gì không có phân vị? Xem Bạch Chiêu nghi kia xuất thân thấp hèn, chỉ sinh đế cơ mà cũng đã nở mày nở mặt đứng đầu cửu tần! Có thể thấy Hoàng thượng coi trọng nhất vẫn là con nối dõi.
“Con chim tước này thật đáng yêu.” Trần Uyển nghi đoan trang khen ngợi con chim trong lồng sắt thị nữ cầm trên tay, Hoa Thục phi khẽ cười, “Đây là phụ thân mang từ phương nam về kinh thành, đưa vào cung cho ta giải buồn, đây là chim hoàng yến, tên là Bích Ca.”
An Tiểu nghi không muốn nghe Trần Uyển nghi nói chuyện, liền bỏ qua một bên, nhưng nhìn một đám chim chóc sặc sỡ nghịch nước trên mặt nước, thật là thú vị.
Làm như đoán được suy nghĩ của An Tiểu nghi, Hoa Thục phi liền nói, “Đây là thủy cầm, tên là Bích Ba Tiên Tử.”
Trang Mỹ nhân mỉm cười, “Nghe nói thủy cầm này tính tình ngoan ngoãn, quý phụ trong kinh thường xuyên nuôi ở trong ao thưởng thức.”
Trần Uyển suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói, “Nhưng thủy cầm không thích hương bạc hà, ngửi thấy thì sẽ nóng nảy.”
Trang Mỹ nhân định nói tiếp, chợt nghe thấy một giọng nói kiều mị truyền đến, “Thục phi nương nương, nơi này náo nhiệt quá, đã đến trễ rồi.”
Mọi người nhìn theo hướng âm thanh, trong bụi hoa lăng tiêu, thân ảnh thướt tha đạp cỏ bước ra, dung mạo tuyệt diễm.
Tuy rằng là thường phục nữ quan nhị phẩm, nhưng nhìn kỹ lại có thể phát hiện trong đó có vài sự thay đổi rất nhỏ, thắt lưng buộc chặt, tay áo mở rộng ra, y phục đỏ thẫm diễm lệ rực rỡ, áo lụa tuyết trắng bên trong như ẩn như hiện.
Nếu nói những thứ này không đáng là gì, vậy thì nhìn nhan sắc yêu kiều kia thôi cũng đã khiến tất cả mọi người âm thầm oán hận thêm ba phần.
Trần Uyển nghi tiến lên trước hết, “Đã lâu không thấy Khương cô cô, người ngồi bên này đi.”
Hoa Thục phi tuy là phi vị, nhưng vẫn khách khí cười nói, “Khương cô cô công việc bận rộn, cũng không tính là trễ.”
Thị nữ vội vàng dời ghế mềm lại đây, lần này có thể so như nghênh đón Hoàng hậu.
Khương Nhiêu rũ mắt cười, nhìn không ra gần gũi cũng không lộ vẻ xa cách, nàng lướt qua Trần Uyển nghi, giống như chưa từng nhìn thấy, lập tức đi về phía Hoa Thục phi, “Thục phi nương nương khách khí rồi, các vị tiểu chủ ngắm hoa thưởng trà, như vậy ta ở đây đã quấy rầy sự hăng hái của mọi người, nếu Thục phi nương nương nhận tâm ý này, vậy thì tạm nhận món quà đáp lễ, mong rằng nương nương đừng ngại vụng về.”
Khương Nhiêu bất quá chỉ là ra vẻ hình thức, Thịnh Chân này không phải là muốn mượn sức mình, nhân tiện được một chút ân sủng.
Đi thì nhất định phải đi, nhưng ở lại là không thể.
Ở đây oanh oanh yến yến ngươi tới ta đi, quả thật là một khắc cũng không thể nhịn.
Nàng chân thành đưa ra một chiếc hộp ngọc hẹp dài, chỉ nhìn bề ngoài đã thấy cực kỳ tinh xảo.
Thị nữ nhẹ nhàng mở ra, có mùi thơm nhè nhẹ toả ra, một xâu chuỗi có vẻ bình thường nằm ở bên trong.
Đám người An Tiểu nghi còn chưa nhìn thấy, Hoa Thục phi không khỏi sáng mắt lên, vừa lúc này Liễu Tần đến đây, đưa tầm mắt sang, liền chậm rãi mở miệng, “Đây chẳng lẽ là xâu chuỗi san hô đỏ Nam Hải tiến cống mấy ngày trước? San hô này người ta hay kết thành mấy viên nhỏ, cực kỳ quý giá, toả ra mùi hương, lại có công hiệu ngưng thần an thể.”
Theo lời nói của nàng ta, tất cả mọi người đều hiểu ta, mấy món quý báu như vầy, Hoàng thượng đã cho xâu thành chuỗi tặng Khương Nhiêu.
Mà Khương Nhiêu lại không thèm để ý, lại tặng cho Hoa Thục phi.
“San hô đỏ mặc dù vẻ ngoài tầm thường, nhưng tốt hơn so với xâu chuỗi xạ hương, sẽ không có hại với cơ thể, Thục phi nương nương cứ yên tâm dùng.”
Tốt hơn chuỗi xạ hương? Đó là sự khác biệt giữa châu ngọc và nước bùn.
Hoa Thục phi tuy rằng có chút không vui với việc Hoàng thượng sủng ái Khương Nhiêu, nhưng lại được Khương Nhiêu lấy tặng phẩm quý giá thay cho ý kết giao với mình, ở trong hậu cung, tranh giành để nhất thời được nổi bật nhất định là ý tưởng ngu xuẩn.
Ai được ân sủng cũng không thể lâu dài, chỉ có nắm quyền thế ở trong bàn tay mới là quan trọng nhất.
Nhìn phụ thân lập nghiệp binh quyền từ vị trí thấp nhất, cho tới Trấn quốc tướng quân bây giờ vạn người kính ngưỡng, Thịnh Chân từ nhỏ đã am hiểu đạo lý này.
“Khương cô cô quá khiêm tốn rồi, chỉ là vật bệ hạ đưa cho cô cô, bổn cung không dám nhận lấy.” Tuy rằng Hoa Thục phi nói như thế, nhưng cũng không có ý muốn nhờ.
Khương Nhiêu đứng hồi lâu, không muốn lại lá mặt lá trái nên bèn nói, “Bệ hạ thưởng vật rất nhiều, không sao cả. Nếu nương nương không có chuyện gì nữa, ta cáo lui trước.”
Trần Uyển nghi đột nhiên nhìn thuỷ cầm vỗ cánh bên trên mặt nước, nói, “Cảnh đẹp như vậy, không bằng chúng ta đi qua nhìn một chút.”
Hoa Thục phi tất nhiên là vô cùng tận tình, Khương Nhiêu vốn phải đi, nhưng Trần Uyển nghi lại tiến lên, kéo lấy tay áo của nàng, đưa đôi mắt vô tội nhìn sang, “Cô cô… còn vì chuyện đó mà tức giận? Vốn là ta không phải…”
Khương Nhiêu rút tay áo về, cũng không muốn tốn thời gian với nàng ta, lãnh đạm kéo ra khoảng cách, “Sao tiểu chủ lại sai được? Chẳng qua nhiều chuyện quá, ta không nhớ hết.”
Trang Mỹ nhân đỡ An Tiểu nghi đi ngắm cảnh, Liễu Tần ngồi tựa vào lan can không đi ra, nếu muốn đến Quan Bộc Thai, hẳn phải đi qua cái hồ nhỏ.
Trần Như Ý, hoặc phải gọi nàng ta là Trịnh Thu. Khương Nhiêu tôn trọng thái độ của nàng ta nhưng không gần gũi, không cố chấp muốn biết rõ thân phận của nàng ta.
Dưới chân bước chậm, chợt nghe giọng An Tiểu nghi oang oang hăng hái nói chuyện với Trang Mỹ nhân, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào không ổn.
Ai ngờ đang lúc ngẩn ra, vừa nhấc đầu lên, đám thủy cầm vốn đang chơi đùa trên mặt nước kia đồng thời vỗ cánh bay tới, cánh chim mở rộng, che khuất bầu trời, đánh thẳng về phía nàng.
Nàng nhất thời bối rối, chỉ có thể theo bản năng tránh qua bên cạnh, bên tai hô to lên, trong chớp mắt, chỉ có thể cảm thấy bên hông nghiêng ngả, có người đẩy nàng thật mạnh.
Thân mình ngã xuống trên cỏ phát đau, nàng xoa xoa thắt lưng, liền nghe An Tiểu nghi khổ sở than nhẹ, “Đau… Bụng của ta đau quá…”
Cả người Khương Nhiêu giật mình, mở ra mắt liền nhìn thấy một đống hỗn độn trên cỏ, lông chim rải rác, bên cạnh đúng là An Tiểu nghi nằm ôm bụng co quắp lại.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ chưa hoàn hồn lại, chỉ có Lục Anh tiến lên đỡ lấy.
Trong nháy mắt, Hoa Thục phi bỗng nhiên cúi người hành lễ, “Thần thiếp tham kiến bệ hạ!”
Khương Nhiêu quay đầu nhìn lại, Vệ Cẩn đang đứng ở sau người, nhìn rõ hết thảy trước mắt.
Trần Uyển nghi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, mặt mày thất sắc, che miệng lại nói, “Không biết vì sao thủy cầm kia đột nhiên nhào tới, đẩy tần thiếp và Khương cô cô nhào xuống đất… An Tiểu nghi cũng bị…”
An Tiểu nghi bên kia đau đớn không chịu nổi, tay còn nắm chặt góc áo Khương Nhiêu, “Vì sao ngươi lại đẩy ta… Vì sao phải hại ta!”
Vệ Cẩn nhíu mày, xoay người kéo Khương Nhiêu còn ở dưới đất dậy, lại phân phó, “Cho An Tiểu nghi dùng loan liễn của trẫm hồi cung, truyền thái y tới chẩn trị.”
Ngay cả Liễu Tần ở đằng xa cũng không khỏi giật mình, Hoàng thượng thiên vị như thế, An Tiểu nghi kia dù sao cũng mang đứa con của hắn…
Hoa Thục phi vội vàng lại đây, “Bệ hạ ngài không cùng đi Linh Tê Cung sao?”
Vệ Cẩn lắc đầu, “Tất cả giải tán đi, trẫm không có tâm tình.”
Trần Uyển nghi lẳng lặng đứng ở một bên, cầm tay phải, thân thể mảnh mai run rẩy, Vệ Cẩn chuyển tầm mắt sao, “Cũng gọi thái y đi Hoa Âm Các xem nàng một chút, bệnh cũ vẫn chưa dứt.”
Trần Uyển nghi vẫn cẩn thận hành lễ, nhưng vừa thoáng nhìn qua đã đột nhiên hoảng sợ, “Máu… Trên đất có máu!”
Hoa Thục phi phản ứng trước hết, nhìn lại dưới thân An Tiểu nghi đang được Trang Mỹ nhân đỡ trong lòng, từng mảng đỏ sẫm rỉ ra, từ từ nhuộm hết cả làn váy!
An Tiểu nghi không biết là đau đớn hay là sợ sệt, ngất ngay tại chỗ.
Lần này, ngay cả Khương Nhiêu cũng không bình tĩnh nữa, Vệ Cẩn tất nhiên tối sầm mắt lại, “Mau truyền thái y, không được chậm trễ.”
—
Chuyện đã đến nước này, Vệ Cẩn dĩ nhiên là đi Linh Tê Cung, cùng đi còn có Hoa Thục phi.
Cho đến buổi tối, cung nhân tới bẩm báo, nói là An Tiểu nghi đã mất con.
Khương Nhiêu ngồi ở trên giường, lòng bàn tay lạnh lẽo, lần này đúng là không còn cốt nhục của Vệ Cẩn!
Từ lúc trên đường trở về điện, nàng lấy ra một gói lá bạc hà trong tay áo, không ngờ lần sơ suất này đã gây họa.
Trần Uyển nghi, nàng ta nhất định không thoát được liên quan!
Mặc dù không có chứng cớ xác thực, nhưng Khương Nhiêu nghĩ đến nàng ta trước tiên.
Bên trong lục cung âm u một mảnh, nói vậy tất cả mọi người đều đã biết tin An Tiểu nghi mất con.
Đêm tới, Vệ Cẩn mới mệt mỏi từ bên ngoài vào điện.
Khương Nhiêu nghênh đón, hai người liền đứng cách một trượng.
Nàng vẫn lặng lẽ tiến lên thay y phục trước, nhưng Vệ Cẩn đột nhiên mở miệng, “Bất luận như thế nào, nàng nên cẩn thận chút, nàng ta dù sao cũng là người có thai.”
Hắn cũng không trực tiếp nói với nàng đứa trẻ không còn, nhưng từng câu từng chữ đều có thể nghe ra ý trách cứ.
Khương Nhiêu lui sang một bên, “Vậy bệ hạ tính xử nô tì thế nào?”
Vệ Cẩn xoa xoa mi tâm, “Con của trẫm đã không còn.”
Khương Nhiêu cười cười, “Nếu là lỗi của nô tì, vậy thì một mạng đổi một mạng là được.”
Vệ Cẩn nặng nề bước tới, bắt lấy hai tay của nàng, “Chẳng lẽ trẫm không nên trách nàng sao?”
“Tất nhiên là phải.” Khương Nhiêu nâng mặt lên, nhìn thẳng hắn.
Vệ Cẩn vặn mặt nàng lại, “Vì sao không nói với trẫm, nói là nàng không phải cố ý, chẳng lẽ sự đau khổ của trẫm ở trong lòng nàng không quan trọng sao, nàng thà rằng lĩnh phạt, cũng không nguyện mở rộng cửa lòng, phải không?”
“Phải, đúng là như thế.” Khương Nhiêu giòn giã đáp lại.
Ánh mắt Vệ Cẩn càng thêm u ám, hắn kề sát mặt nàng, phiền muộn trong lòng càng dữ dội hơn lúc nãy.
Đột nhiên, Khương Nhiêu rút tay che miệng, xoay người nôn khan một tiếng.
Cơn tức của Vệ Cẩn lúc này cũng giảm bớt vài phần, hắn biết, Khương Nhiêu ngay cả tranh thủ tình cảm cũng chẳng thèm, huống chi lại đi làm chuyện ngu xuẩn như vậy?
Nhưng chỉ muốn nàng dịu dàng giải thích một câu mà thôi, nàng cũng không chịu.
“Nàng chưa dùng bữa tối?” Hắn lạnh mặt hỏi.
Khương Nhiêu lắc đầu, có lẽ là ban ngày ngửi thấy mùi máu tanh nên bây giờ thấy buồn nôn, “Nô tì không dám phiền bệ hạ quan tâm.”
Vệ Cẩn cuối cùng đành bất đắc dĩ, bế nàng lên giường, “Thoải mái chút, nên an dưỡng nhiều hơn, mấy ngày gần đây đừng đi hậu cung, tránh xa thị phi thôi.”
Khương Nhiêu buồn bực không nói gì, chỉ chốc lát sau Trương Tuấn vào yết kiến.
Vệ Cẩn sắc mặt như thường gọi hắn vào đây, “Là trẫm truyền hắn vội tới xem nàng một chút, có té đau chỗ nào không?”
Khương Nhiêu muốn phản bác, lại cảm thấy không thể nào mở miệng, đành phải ngoan ngoãn nghe theo.
Cách rèm, ngón tay Trương Tuấn dừng trên mạch cổ tay nàng hồi lâu, hắn chợt thu lại, không nói gì mà khép hòm thuốc lại.
Vệ Cẩn cũng nhìn thấy có gì bất thường, Trương Tuấn dừng một lát, đưa lưng về phía Khương Nhiêu, chậm rãi khom người, “Có lẽ nguyệt sự của Khương cô cô đã muộn rất nhiều ngày.”