Quy Tắc Nữ Quan

Chương 23: Tấn vị


Đọc truyện Quy Tắc Nữ Quan – Chương 23: Tấn vị

Sau đó, Vệ Ly nhìn về phía người trên mặt đất, “Chỉ có điều trước đó, thần nhắc nhở bệ hạ, không thể lưu lại người này.”

Thấy hắn đi xa rồi, Khương Nhiêu như muốn thoát khỏi xiềng xích mà chạy theo, điều này khiến cho Vệ Cẩn càng thêm phiền muộn, dứt khoát buông nàng ra, “Không có sự cho phép của trẫm, bất luận kẻ nào cũng không được rời khỏi đây nửa bước.”

Khương Nhiêu không có động tĩnh gì, chỉ căm phẫn nhìn Lục Đức Toàn, cắn môi nói, “Nếu bệ hạ đến chậm một bước, chỉ sợ nô tì đã… đã…”

Không nói thêm gì đi nữa, Khương Nhiêu bởi vì run rẩy mà cuộn mình ngồi xổm, vùi khuôn mặt vào hai đầu gối.

Bộ dáng mảnh mai khổ sở như thế, Vệ Cẩn không thể không thương tiếc. Lại nhớ tới bộ dạng xấu xa dơ bẩn của Lục Đức Toàn, còn có Khương Nhiêu bởi vì giãy dụa mà vạt áo bị xé rách.

Có thể nào cho phép hắn vấy bẩn.

“Ai cho ngươi gan chó mà dám động đến nữ nhân của trẫm.”

Vừa nghe lời này, Cao Ngôn không khỏi đồng tình liếc Lục Đức Toàn một cái, đêm nay, hắn thật xui xẻo.

Khi Hoàng thượng tức giận, nếu có thể trách phạt thì đủ rồi, nhưng nếu ngữ điệu Hoàng thượng bình tĩnh như vậy thì tuyệt đối không thể chết yên lành.

Quả nhiên, Vệ Cẩn nâng Khương Nhiêu dậy, vẫn dùng ngữ khí bình tĩnh thản nhiên như cũ nói, “Bãi chức tổng quản phủ nội vụ, mang xuống, đánh chết.”

Lục Đức Toàn vốn còn đang dập đầu xin tha thứ, làm như bị dọa đến mơ hồ, sửng sốt một lát, bỗng nhiên kêu một tiếng, bò quỳ ra phía trước, muốn ôm lấy long ủng của Vệ Cẩn, “Nô tài đáng chết! Nô tài có mắt như mù! Nhưng không đến nỗi phải chết! Cầu bệ hạ khai ân, khai ân…”

Hắn liên tiếp dập đầu, quay người lại bắt lấy làn váy Khương Nhiêu, “Nô tài xin chặt đôi tay bẩn thỉu này chịu tội với Khương cô cô, đại nhân người hãy rộng lượng tạm tha cho nô tài đi!”

Lục Đức Toàn bên này than thở khóc lóc, nhưng Khương Nhiêu lại khẽ ồ một câu, ngón tay mịn màng chỉ về phía bụi rậm, “Nơi đó hình như có người.”

Tưởng Anh vốn thiếu chút nữa thì sẽ thành công, nhưng toàn bộ kế hoạch đều hóa thành bọt nước trong chớp mắt. Mới đầu nàng ta hận Khương Nhiêu, nhưng càng xem càng kinh hãi, chính mình quả thật từng nhiều lần ám chỉ, tạo cơ hội cho lão thái giám sắc quỷ Lục Đức Toàn kia xuống tay với Khương Nhiêu, loại trừ hậu hoạn, giải mối hận trong lòng.

Nhìn bộ váy phong tình tao nhã của Tưởng Anh, trên mặt lại lộ vẻ sa sút, Khương Nhiêu lại rụt vào trong ngực Vệ Cẩn, không lên tiếng.


Bởi vì lúc này, quả nhiên vô cùng im ắng, trong lòng Hoàng thượng lại rõ như gương sáng, thủ đoạn của Tưởng Anh như vậy, chỉ sợ hắn đã sớm nhìn thấu.

Trò hay vừa mới bắt đầu, nàng cũng không hy vọng có người sớm rời sân khấu.

“Nô tì… tham kiến bệ hạ.” Nàng ta xoa ngực, dịu dàng cúi đầu.

Mãi đến lúc này, ánh mắt Vệ Cẩn lạnh như trăng sao mới chuyển qua Tưởng Anh. Hắn chăm chú nhìn một lát, nhưng cũng không cuồng phong mưa bão như trong tưởng tượng.

“Tiếng ca của ngươi rất êm tai,” Vệ Cẩn thản nhiên nói một câu, Tưởng Anh chợt nở nụ cười, hắn lại nói tiếp, “Chỉ là trẫm thích im lặng, về sau đừng làm chuyện như vậy.”

Nhưng càng bình tĩnh như thế, lại đúng là cho thấy, Hoàng thượng căn bản không hề để tâm đến mình, ngay cả tức giận cũng không hề mảy may.

Trong lòng Tưởng Anh suy sụp, biết tiết mục này mà trôi chảy thì sẽ không còn đường sống.

Nàng ta nhìn về phía Khương Nhiêu, nhưng Khương Nhiêu không nhìn nàng ta.

Đến tận nước này, sĩ diện chỉ là chuyện nhỏ, truy cứu trách nhiệm là chuyện lớn, nếu Tưởng Anh không cam tâm, cũng chỉ có thể lui xuống trước, nhưng lại bị Khương Nhiêu mở miệng ngắt lời, “Thượng phục cô cô không phải nói có chuyện quan trọng trong người, mới gọi nô tì đi phủ nội vụ lĩnh bạc, bằng không, cũng sẽ không bị người ta bắt nạt…”

Lục Đức Toàn là người láu cá thế nào, vừa nghe thấy đường ra thì vội vàng chỉ mũi nhọn về phía Tưởng Anh, “Bệ hạ minh giám! Nguyên nhân là vì Tưởng thượng phục nhiều lần gợi ý, nô tài mới hồ đồ đánh mất lương tâm, làm ra chuyện không bằng súc sinh này! Nể tình nô tài không biết chuyện, bệ hạ khai ân.”

Vệ Cẩn cười lạnh, “Dùng từ không bằng súc sinh này rất hay, hiếm khi thấy ngươi tự hiểu lấy mình. Lục Đức Toàn ngươi dối trên lừa dưới, lạm dụng tư quyền cũng không phải một hai ngày, hoạn thần bất chính cũng nên chỉnh đốn, hôm nay mượn ngươi giết gà dọa khỉ thôi.”

Dứt lời, hắn xoay người sang chỗ khác, lập tức có Vệ Úy từ nội đình đi tới, bịt miệng Lục Đức Toàn lại, kéo xuống.

Quỳnh Ngọc Các bên kia tất nhiên cũng nghe thấy động tĩnh, Hoàng hậu, Liễu Tần vội vàng chạy tới, Bạch Dung hoa nói là thân mình không khỏe, không lại đây. Nay nàng ta thân kiều thể quý, không ai muốn trêu vào, cứ theo ý nàng ta.

Lúc Hoàng hậu lại đây, chỉ thấy nữ tử áo sam tím đang quỳ, “Nô tì biết nhiều lời cũng vô dụng, chỉ cần bệ hạ có thể nguôi giận, Tưởng Anh cam nguyện chịu phạt.”

Lại cẩn thận nhìn một cái, đúng là Tưởng Anh của thượng phục cục.


Cơn tức giận của Vệ Cẩn hiện giờ cũng tiêu tan hết mấy phần, quan trọng là hắn muốn nhổ cái gốc cây già Lục Đức Toàn này, về phần Tưởng Anh, vốn không tính trọng phạt.

Cho dù không nể mặt nàng ta thì cũng phải giữ thể diện cho Thượng thư, huống chi thái độ nhận sai của Tưởng Anh khá tốt, những chuyện này không quá gấp rút, tựa như vướng vào bụi cây, rất khó nhận định rõ ràng, liền đơn giản không để ý tới.

Hoàng hậu cũng khuyên nhủ, “Tuy rằng bệ hạ sốt ruột, nhưng không nên trách phạt quá nặng, không bằng giao cho thần thiếp xử lý.”

Vệ Cẩn tỏ vẻ đồng ý, lại kéo Khương Nhiêu ra, tuyên bố với mọi người, “Vừa lúc Hoàng hậu ở đây, trẫm muốn thăng Khương Nhiêu lên làm nữ quan thượng nghi ngự tiền, chuyên viết văn hàng ngày cho trẫm.”

Thượng nghi là tứ phẩm, Khương Nhiêu nghe vậy cũng không khỏi kinh ngạc, nhưng suy nghĩ vừa chuyển, liền dần dần an định lại.

Tối nay không uổng phí thời gian, loại trừ Lục Đức Toàn, áp chế Tưởng Anh, còn có thể một bước lên mây, thật là vui mừng hết ý.

Khương Nhiêu liếc mắt một cái, Hoàng thượng thần thái tự nhiên, tựa như không cần lo lắng suy nghĩ của mình, vẫn cứ cương quyết, không cho người ta nghi ngờ.

Đúng rồi, Vệ Cẩn như vậy mới chính là Cảnh An Vương nàng biết, nay là Chiêu Hòa Đế!

Sắc mặt Hoàng hậu khẽ biến, “Thăng cấp phá lệ như vậy là trái cung quy, nữ quan điều đi nhận chức khác cần trải qua khảo hạch của Lục thượng.”

Vệ Cẩn thản nhiên nói, “Người hầu hạ trẫm, cứ để trẫm thông qua là được, mấy cái quy chế tuyển chọn rườm rà kia nên linh hoạt chút.”

Hoàng hậu tức khắc liền lộ ý cười, “Bệ hạ nói phải, Khương điển y tài nghệ xuất sắc, có lẽ năng lực không thể nghi ngờ, nhưng chọn lựa nữ quan bên cạnh bệ hạ, nếu như không cẩn thận, thần thiếp thật không thể an tâm, sẽ mau chóng sắp xếp thái y và y bà kiểm tra thân thể Khương điển y một phen, phải bảo đảm không có bệnh gì mới có thể yên lòng giao cho bệ hạ.”

Đỡ Khương Nhiêu vẫn còn ngồi xổm bên cạnh dậy, không biết là vô tình hay cố ý, Vệ Cẩn vô cùng thân thiết vén tóc nàng lên, “Vậy nghe theo Hoàng hậu, trẫm muốn nhìn thấy nàng ấy ở Hàm Nguyên Điện.”

Không biết trong mắt mọi người, cảnh tượng mập mờ sủng ái như thế lại khiến từng nữ nhân ở đây đau nhói.


Dựa vào xuất thân nữ quan như nàng, quả thật làm người ta không thể tưởng tượng, cũng không có cách nào tưởng tượng.

Nhưng chỉ có Khương Nhiêu cách quá gần mới đọc được đáp án trong đôi mắt u ám kia, Vệ Cẩn đẩy nàng lên tuyệt cảnh như thế, cũng chặt đứt đường lui của nàng, về sau, chỉ có thể mặc hắn nắm trong tay.

Đương nhiên, Khương Nhiêu cũng không biết, Vệ Cẩn lúc này vẫn còn cất một phần tâm tư bí ẩn.

Muốn ọi người biết được, Hoàng thượng trong lúc lơ đãng sẽ biểu lộ hoàn toàn, nhưng không muốn cho người ta thấy, mặc dù là sớm chiều ở chung, cùng ngủ với nhau, cũng đều như người xa lạ.

Khương Nhiêu vô cùng bình tĩnh, tuy nhìn như rất đắc chí, nhưng tựa như lại hờ hững với danh lợi ân sủng, nàng chân thành cúi đầu, “Nô tì tạ ân điển của Hoàng hậu nương nương.”

Nghiêng người sang một bên, cúi đầu với Vệ Cẩn, trong ngữ khí bất giác mang theo chút nũng nịu, “Tạ ơn bệ hạ.”

Vệ Cẩn có thể hiểu được tâm tư của Hoàng hậu, nhưng nàng hẳn càng phải biết, thân là Hoàng hậu, bài học đầu tiên chính là dễ dàng tha thứ cho nữ nhân khác như thế nào.

Ít nhất hiện giờ, Tạ Doanh Nhu thật xứng với địa vị hiện có, mà nói lý ra, lại đủ thùy mị xinh đẹp, luôn khiến hắn nhớ tới khoảng thời gian không màng danh lợi ngày còn trẻ, quý giá đơn thuần như thế.

Cho nên, Vệ Cẩn đối với vị biểu muội của hắn rất tốt, quả thật là có mấy phần thật lòng, nhưng nếu Hoàng hậu ngộ nhận sự lưu luyến nhất thời thành tình yêu, vậy quả nhiên là quá sai lầm.

“Chuyện đêm nay, trẫm không truy cứu nữa,” Vệ Cẩn rốt cuộc cũng quay đầu, lạnh nhạt nói với Tưởng Anh, “Thay Khương thượng nghi xử lý những chuyện còn lại của ti y, không thể chậm trễ.”

Trong lồng ngực Tưởng Anh lúc này bao nhiêu phẫn nộ và thù hận, trên mặt cũng chỉ miễn cưỡng cười vui.

Lại nhìn y phục đẹp đẽ trên người mình, bỗng nhiên cảm thấy có bao nhiêu châm chọc.

Dạ yến, tản bộ ngự hoa viên, tiếng ca du dương, còn có tấn phong nữ quan. Hết thảy hình như đều rất đúng, nhưng kết cục không nên là thế này…

Nhưng thật hiển nhiên, Khương Nhiêu là người thắng lớn nhất trong toàn bộ hậu cung đêm nay.

Mọi người tản đi rồi, Tưởng Anh lúc này mới đứng dậy, Khương Nhiêu vén tóc, mỉm cười với nàng ta, “Đã sớm nói qua rồi, trăm ngàn đừng quá sơ ý, Tưởng thượng phục.”

Trở lại ti y, thái độ mọi người đối với nàng có thể nói là long trời lở đất. Thật lòng mà nói, Ngô ti y không muốn mất đi một nhân tài như Khương Nhiêu, nhưng dù sao cũng là thăng chức, người đi đến chỗ cao, nàng cũng không thể quấy nhiễu.

Diêu Dao từ ti bảo cách vách sang đây, tặng Khương Nhiêu một viên đá ngọc thạch tinh xảo, chỉ nói, “Người khác đều chúc mừng ngươi được thăng chức, ta lại cảm thấy quá đáng tiếc, tay nghề này của ngươi, chỉ sợ sau này không có đất dụng võ.”


Khương Nhiêu đeo viên đá ở bên hông, mặt nở nụ cười đáp lại, “Không sao, ta còn có tay nghề khác.”

Thần sắc trên gương mặt đầy toan tính, sáng rực chói mắt.

Diêu Dao cười nhạt, vờ như đấm nàng một cái, “Lời này ngươi cũng dám nói.”

Cô gái này, từ ngày đầu tiên biết nàng, cứ tự phụ, kiêu ngạo như thế. Nhưng chính vì đường hoàng như vậy, lại không thể nào khiến nàng chán ghét.

Nhìn nhau cười, qua một lát lại im lặng, Diêu Dao cúi mặt xuống, có chút buồn bã như mất đi thứ gì đó, ánh mắt dời xuống, vân vê chiếc khăn mới làm xong, mặt trên thêu cây văn trúc màu xanh nhạt, tươi mát tao nhã.

“Chiếc khăn này ta thích lắm, coi như làm vật tạm biệt vậy.” Đầu ngón tay Diêu Dao lượn vòng mấy cái, Khương Nhiêu lại cười lấy trở về, “Một hồi ta thêu cho ngươi một cái tốt hơn.”

Diêu Dao nghĩ lại một chút, nhích lại gần hỏi, “Khai ra mau, đây là đưa cho ai?”

Khương Nhiêu cũng không tính che giấu, bình thản đáp, “Chính là Phùng Uyên ở phủ nội vụ lần trước, hắn nhiều lần giúp đỡ, ta cũng coi như trả hắn một cái nhân tình, thanh toán xong xuôi.”

Phùng Uyên…

Trong phút chốc, Diêu Dao thất thần, trả lại chiếc khăn, “Nếu Tưởng thượng phục lại sai ngươi đi phủ nội vụ, nhất định phải cẩn thận chút, đừng giẫm lên vết xe đổ như chuyện Lục Đức Toàn…”

Xem ra mọi người phía hậu cung đều biết thanh danh của Lục Đức Toàn này, Tưởng Anh kia sắp xếp như thế, tuyệt đối không chỉ là ngẫu nhiên.

Thấy đến ngày nhậm chức, không biết rốt cuộc có dễ dàng vượt qua cửa ải Hoàng hậu hay không.

Dùng bữa tối xong, Khương Nhiêu vẫn vùi đầu chỉnh sửa lại văn thư của ti y, lần này nàng đi, rất nhiều chuyện đều phải thu xếp cho xong, trước mắt, người thích hợp nhất thay thế mình là Triệu Yên. Ngô ti y biết rõ, nhưng Tưởng thượng phục đã có ý đề bạt Trương Trân Nhi.

Đối với Ngô ti y mà nói, Tưởng thượng phục tuy là người lãnh đạo trực tiếp, không thể ngỗ nghịch, nhưng Khương Nhiêu sau này là thượng nghi tứ phẩm, lại nhận chức ở ngự tiền, phân lượng cũng rất nặng, tình thế khó xử.

Khương Nhiêu được điều đi nhận chức khác, bất quá là ra một chủ ý, người đi trà nguội, không cần giữ phần tâm tư này.

Chỉ chốc lát sau, bên ngoài có cung nhân tiến vào chuyển lời, nói có người tìm Khương điển y.

Ước chừng đoán được là ai, Khương Nhiêu đi ra cửa bên Hoa Chương Cung, chỉ thấy có người cao cao đứng dưới hàng dây leo, đúng là Phùng Uyên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.