Đọc truyện Quỷ Súc Nam Thần, Sủng Lên Trời! – Chương 127: Đội trưởng phải cùng ta đánh ba nhi (30)
Đưa tay đóng cửa ngăn tiếng cười của đám người bên trong phòng nghỉ, Cố Tầm Xuyên mới thở hắt một hơi rồi nhấc chân đi ra ngoài.
Địa điểm rất lớn, hơn nữa gần với lễ khai mạc vừa kết thúc nên chung quanh có phần hỗn loạn. Cố Tầm Xuyên hơi nhíu mày tránh đám người, cuối cùng phát hiện thấy tiểu cô nương đi ra từ trong toilet.
Tiểu gia hoả vô cùng đáng yêu, cũng không làm khô bàn tay bị ướt, cứ như vậy đứng yên một chỗ, rũ mắt nghiêm túc nhìn đôi bàn tay của mình, mái tóc buộc gọn trên đầu cũng hơi rối loạn.
Bước chân Cố Tầm Xuyên dừng lại, đứng một bên nhìn thân ảnh nhỏ bé, cơn buồn ngủ dường như cũng đã biến mất hoàn toàn, trong mắt anh hiện rõ tia cười.
Cuối cùng khẽ cười thành tiếng.
Trong một khắc anh suy nghĩ, trên thế giới đúng là có rất nhiều đồ vật thú vị có thể khám phá để cho vui, nhưng cô thì không.
Cô mỗi phút mỗi giây đều mang lại cho anh đầy kinh hỉ cùng những cảm giác không giống nhau.
Bất luận là cái gì, chỉ cần gặp qua đều rơi vào trầm luân dụ hoặc.
[Giá trị yêu thích của Cố Tầm Xuyên +3, hiện tại 65.]
Tựa hồ như nhận ra Cố Tầm Xuyên, Sở Từ giương mắt lên liền thấy bóng dáng của anh, quả nhiên tiểu cô nương vẫn chưa nguôi giận, hai má phình lên, một bộ dáng hung dữ nhìn chằm chằm anh.
Cố Tầm Xuyên một tay đút túi, một tay tuỳ ý buông thõng một bên, khoé môi cong lên nhấc chân đi đến bên cạnh tiểu cô nương, đưa mắt nhìn cô.
“Giận rồi?”
Thanh âm anh thoáng dịu đi, cũng không còn ngữ khí lười biếng như trước, thấp giọng dỗ cô.
Sở Từ chớp chớp mắt, hừ một tiếng, “Nếu còn nói tôi chân ngắn, tuyệt giao! Tôi muốn tuyệt giao với anh!”
Tuyệt giao?
“Thật là nghiêm trọng a.”
Cố Tầm Xuyên cười một tiếng, sau đó giương mắt nhìn đám người cách đó không xa, trong giới lĩnh vực điện tử, hai người quả thực có chút nổi bật, anh đưa tay ôm lấy bả vai tiểu cô nương, cùng cô đi tới bên cạnh, đồng thời thanh âm hơi thấp xuống, nhướng mày.
“Vậy phải gọi cô bé như thế nào? Tiểu bằng hữu? Nhóc con?”
Tiểu cô nương lại trừng mắt.
Cố Tầm Xuyên khẽ cười một tiếng, “Hay kêu cô bé là Bảo Bảo? Tiểu Coco?”
Anh nhấp môi, hơi cúi người nói, “Vẫn là gọi Từ Bảo đi.”
Giống như búp bê sứ khả ái.
Lại là cách xưng hô quen thuộc, động tác Sở Từ hơi khựng lại, sau đó bất động thanh sắc đem ánh sáng lập loè ở đáy mắt che lấp.
Chớp mắt mở miệng, “Lão nam nhân.”
Đôi mắt Cố Tầm Xuyên hơi mị mị, “Em nói cái gì?”
“Không có gì.” Tiểu cô nương trả lời vô cùng nhanh, vô tội trừng đôi mắt to của mình.
Bên trong đôi mắt thuỷ nhuận đều là thân ảnh của anh, nỗ lực kể ra mình vô tội.
Vô tội ở chỗ nào? Ngươi rõ ràng chính là tiểu thổ phỉ a.
Tiểu phôi đản.
Cố Tầm Xuyên nhéo gương mặt Sở Từ, cười, “Em chính là chỉ cho quan chức phóng hoả chứ không cho người dân đốt đèn đúng không?”
“Đâu có, đội trưởng, tôi rõ ràng rất ngoan.”
Sở Từ lui về phía sau, né tránh bàn tay đang nhéo giơng mặt mình, nghiêm túc nói, “Chỉ có anh cảm thấy tôi không ngoan.”
Được được được, cô ngoan nhất được không?
Chỉ cần biết làm nũng liền khiến người khác mềm lòng không thôi.
“Được rồi, lễ khai mạc đã kết thúc, chúng ta mau trở về thôi.” Nói xong, Cố Tầm Xuyên lặng lẽ lùi về phía sau nửa bước, tay cũng không rời đi, như cũ đặt trên vai của cô, ôm lấy tiểu cô nương rời đi.