Đọc truyện Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba! – Chương 110: Hôn lễ mà bất ngờ liên tiếp
“Đi, ta đưa ngươi đi xem nhà kho. Trước khi đi dù thế nào cũng phải đóng gói hết sính lễ Đông Phương Vị Minh tặng phải không nào?” Hoắc Cải đứng dậy, kéo ngoại bào bên giường, quấn qua quýt lên người.
“Uổng cho ta ngàn dặm truy thê, trà nóng còn chưa uống nổi một chén, ngươi đã đuổi ta đi làm việc rồi, có phải hơi tàn nhẫn rồi không?” Vũ Vô Chính ngồi ì ra trên giường, đáng thương ôm ngực chọc cười, mặt dây chuyền màu bạc cứ thế đong đưa trước ngực hắn.
“Ít ở đó bày trò đi, nếu như bên đó tối nay thả người lại kèm giết người diệt khẩu thì sao?” Hoắc Cải phát hiện trạng thái hiện giờ của mình dường như có chút…nóng nảy.
Vũ Vô Chính híp mắt lại, cười mà như không nhìn chăm chú vào Hoắc Cải: “Giọng điệu ngươi thế này sẽ khiến ta nhịn không được cảm thấy trong lòng ngươi đại ca ngươi còn quan trọng hơn ta rất nhiều đấy.” (Bụi: Cha kế không giấu nổi lòng mình nữa rồi, chậc chậc…)
“Ta không phải còn cả đời dành cho ngươi giày vò hay sao…” Hoắc Cải lấy chìa khóa, không để tâm đi thẳng ra cửa, giọng điệu mang theo ý cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng tiêu tán trong gió.
“Câu này ta thích nghe.” Vũ Vô Chính được vuốt lông an ủi một cái liền ngoan ngoãn đi theo.
Nhà kho cách phòng Hoắc Cải không xa, Hoắc Cải ban ngày đã dặn dò rằng y không đếm hết đống châu báu này thì nhất quyết không ngủ, không ai được phép đi theo. Đám hạ nhân tuy rằng khinh thường bộ mặt nhà giàu mới nổi và thần giữ của của Hoắc Cải nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời, không làm y bực mình. Ngay cả người âm thầm bảo vệ cũng chỉ canh chừng ở xa xa. Bọn họ không muốn vì cái lý do vớ vẩn là nhìn thấy chủ mẫu đương gia mặc tiết y đi loạn khắp nơi trước chủ tử nhà mình mà bị xử gọn.
Mở khóa. Nhấc nắp rương lên, mấy rương châu báu lóa mắt dưới ánh sáng của dạ minh châu cứ thế bày ra trước mắt hai người.
“Oa ô, Đông Phương Vị Minh này chỉ sợ là say ngươi như điếu đổ rồi.” Vũ Vô Chính huýt sáo một tiếng, vừa nghĩ đến việc căn nhà mình dưỡng thương là tiền của Hoắc Cải đặt cọc, trong lòng Vũ Vô Chính liền cảm thấy khó chịu.
“Hắn yêu ta thì đã làm sao, trọng điểm là ta có yêu hắn hay không.” Hoắc Cải thản nhiên cười, vừa vô tình vừa cường hãn: “Đêm đêm hoan hảo với người ta muốn thượng hay bị người muốn thượng ta thao lộng hết lần này đến lần khác, rất dễ lựa chọn không phải sao?”
Cho dù Vũ Vô Chính là một hán tử hào phóng, nghe những lời lý giải thẳng thắn này của Hoắc Cải cũng không khỏi đỏ bừng hai tai: Thân ái à, ngươi bày tỏ tình cảm không thể hàm súc một chút sao? Thời đại ngày nay người có học cũng lưu manh như vậy, bảo lưu manh chân chính như bọn ta phải làm thế nào đây?
“Mau chóng làm việc đi. Còn cả một phòng đầy đồ đạc đây này.” Hoàn toàn không ý thức được Vũ Vô Chính đã vội vàng vơ câu nói đó vào mình, Hoắc Cải nhìn bộ dạng ngây người đó của Vũ Vô Chính liền không kiên nhẫn thúc giục.
“Ơ… Ừ.”
Vũ Vô Chính cuối cùng cũng hoàn hồn, cực kỳ thuần thục rút một súc gấm trải xuống đất, sau đó nhấc một rương vàng, đặt nghiêng trên mặt gấm, khẽ rung rung. “Lạch xạch” trong phòng vang lên những tạp âm nho nhỏ, cả một rương nguyên bảo cứ thế dứt khoát nhanh gọn chất thành một đống núi nhỏ trên mặt gấm. Nhấc tay xé một cái, gấm liền rách, túm hai đầu, buộc mấy lượt, một cái tay nải to to liền ra lò.
“Quả nhiên nghề nào có chuyên gia nghề đó.”
Hoắc Cải thật lòng tán thán.
Trong nháy mắt, nhân sĩ chuyên nghề ăn trộm Vũ Vô Chính đã đóng gói xong thêm một rương vàng, rương bạc.
Nhấc tay vác cả ba tay nải to lên lưng, Vũ Vô Chính quay đầu cười cười với Hoắc Cải: “Sau một tuần hương ta sẽ trở lại.” Nói xong liền nhanh chóng biến mất vào màn đêm.
Đợi Vũ Vô Chính quay lại, Hoắc Cải đã lấy vải chất xong một ngọn núi trân châu, một ngọn núi ngọc mắt mèo, một ngọn núi nhuyễn ngọc.
“Học nhanh lắm, không hổ là hiền nội trợ của ta.” Vũ Vô Chính cười trêu chọc, tâm tình rất tốt. Người mình yêu giúp mình hãm hại tình địch gì đó thực là lãng mạn
“Đóng gói đi.” Hoắc Cải chẳng buồn ngước mắt.
“Đồ trang sức mang đi hết rồi, đến lúc chuẩn bị đồ xuất giá không bị phát hiện hay sao?” Vũ Vô Chính ngồi xổm bên cạnh Hoắc Cải, thấp giọng nhắc nhở.
Hoắc Cải nhấc nắp ba rương đặt trong góc, Vũ Vô Chính câm bặt. Đồ trang sức khi xuất giá đều đã sắp gọn gàng bên trong, cho dù là trong bóng tối cũng có thể nhìn ra đống trang sức đó lộng lẫy xa xỉ đến mức nào.
Nhãn thần Vũ Vô Chính dao động, trong chốc lát có chút không thoải mái, so với Đông Phương Vị Minh, bản thân mình có thể đem lại cái gì cho Vạn Nhận Luân – Nếm gió nằm sương? Sĩ đồ vô vọng? Hay là phiêu bạt tứ phương? Tuy rằng không phải bản thân không có lấy một xu dính túi, nhưng chút tiền đó sợ rằng ngay cả một cái góc áo của bộ giá y kia cũng chẳng mua nổi…
“Ngây ra đó làm gì? Định lãn công hả?” Hoắc Cải trở lại bên cạnh Vũ Vô Chính, nhét một đầu vải vào trong tay hắn.
Vũ Vô Chính cầm tấm vải chợt cảm thấy vật trong tay nóng giãy vô hạn, trong giây lát, hắn rất muốn ném đống bảo bối giá trị liên thành này xuống, ôm lấy Hoắc Cải tung thân rời khỏi, đi càng xa càng tốt. “Tiểu Luân, ngươi cảm thấy ta không làm mà hưởng như vậy thực sự ổn sao?”
“Sao lại là không làm mà hưởng chứ? Cầm đống của cải này là phải đổi lấy việc bị Đông Phương Vị Minh truy sát đến tận chân trời góc bể đó…” Hoắc Cải lời còn chưa dứt chợt chau mày, mở miệng: “Là ta không tốt, tự mình lựa chọn thay ngươi. Đống đồ này nếu như ngươi không muốn lấy thì thôi.”
Vũ Vô Chính quả thực không chịu đựng nổi giọng điệu áy náy của Hoắc Cải, cố ra vẻ thoải mái, mở miệng cười nói: “Vũ Vô Chính ta trời không sợ đất không sợ, chẳng lẽ lại sợ hắn truy sát? Hơn nữa ta không đụng đến một cắc nào hắn lại không truy sát sao? Tên này dám lấy đại ca ngươi ra để bức hôn thì bỏ ra chút máu này cũng là đáng thôi.”
“Đúng vậy. Đây là cái giá mà hắn phải trả.” Hoắc Cải cụp mắt xuống, nụ cười khó đoán.
“Nếu đã là tiền bồi tội của tên đó vậy đống đồ này chúng ta chia cho đại ca ngươi một nửa, thế nào?” Vũ Vô Chính cười hi hi, kiến nghị.
Hoắc Cải nhanh chóng đáp: “Không cần. Ngươi đem mặt dây chuyền đó trả cho Vạn Tư Tề là được. Nói với hắn, từ nay về sau ta và hắn không còn quan hệ gì nữa, vĩnh viễn không gặp lại.”
“Các ngươi…” Vũ Vô Chính chau mày.
“Phân rõ giới hạn, dù là đối với ta hay đối với hắn cũng đều là chuyện tốt.” Đôi mắt Hoắc Cải chợt dao động, nuốt xuống tiếng thở dài khe khẽ.
Vũ Vô Chính nghĩ đến tình hình hiện tại, suy đoán tâm trạng bất đắc dĩ khó xử mọi bề của Hoắc Cải, cũng không nói nhiều nữa, lanh lẹ thu thập tay nải rồi thoắt cái biến mất.
Sau năm chuyến, những thứ có thể chuyển trong kho đều đã được chuyển sạch sẽ.
“Được rồi. Mang đống vải vóc này nữa là ngươi có thể đi được rồi.” Hoắc Cải chỉ chỉ vào rương vải vóc đã cúc cung phục vụ, phất phất tay, trực tiếp đuổi người.
Vũ Vô Chính cột xong đống vải, chợt tiến lên phía trước, nhẹ nâng mặt Hoắc Cải lên, nhẹ nhàng đặt lên má một nụ hôn, hơi thở ấm nóng lan ra trên khuôn mặt Hoắc Cải: “Đừng lo, có ta đây, đại ca ngươi sẽ không có chuyện gì đâu. Ngoan ngoãn chăm sóc bản thân cho tốt, đợi ta trở lại mang ngươi đi.”
“Được.” Hoắc Cải cười ngọt ngào, đáp trả Vũ Vô Chính một cái ôm thật chặt, nhẹ giọng nói bên tai hắn: “Ngươi cũng đi đường cẩn thận, ta đợi ngươi.”
Vũ Vô Chính đột ngột bị ôm chặt, ngây ra, hắn vốn nghĩ rằng lần này gặp lại sau một thời gian dài xa cách, ly biệt dưới trăng, thế nào cũng phải hôn từ biệt thật thắm thiết mới phù hợp, không ngờ Vạn Nhận Luân cứ thế ôm chặt lấy mình, với tạo hình hiện tại cố lắm cũng chỉ hôn được tai. Xem ra hôn từ biệt thắm thiết là không có đất diễn rồi, dù thế nào cũng không thể đẩy ra hôn lại một lần phải không nào?
Vũ Vô Chính chợt mỉm cười, thu hai vai lại, ôm chặt lấy Hoắc Cải. Thôi… Thế này cũng không tệ, dù sao cũng còn cả một đời cơ mà, không phải sao?
Ánh trăng ảm đạm, ánh sao lại vừa đủ sáng. Hoắc Cải nhìn bóng đen quen thuộc đó một bước ba lần quay đầu, biến mất trong màn đêm, không chút hình tượng mà ngáp một cái. Nước cờ cuối cùng đã sắp đặt xong xuôi, bản thân có thể ôm chăn đợi thu lưới được rồi.
Ngón tay Hoắc Cải luân chuyển, một cây trâm cúc lấp lánh giữa các kẽ ngón tay: “Vạn Nhận Luân ngươi coi gia là dây thừng kéo co của đám tiểu công phải không? Từng tên từng tên túm lấy sau đó kéo qua kéo lại rất thú vị phải không? Chẳng lẽ ngươi không biết gia là dây thừng làm từ cỏ sao? Thừng cỏ thì rất lỏng lẻo đó.”
“Chỉ cần “phực” một cái…” Hoắc Cải cầm hai đầu cây trâm, nét cười băng lãnh, lời nói dịu dàng: “Thừng cỏ đứt đoạn, đám tiểu công kéo co liền lăn hết sang một bên. Chỉ hy vọng, đến lúc đó, ngươi và Vũ Vô Chính không bị Đông Phương Vị Minh truy sát thê thảm quá thôi ”
Bảy ngày sau, đại hôn.
Trời còn chưa sáng rõ, Hoắc Cải đã bị người gọi dậy, hôm nay việc y phải làm rất nhiều, như tắm rửa này, chải chuốt trang điểm này, thay y phục này, đợi gả cho người ta này.
Cả căn phòng tĩnh lặng đến kinh người, toàn bộ đều bị Hoắc Cải dọa phát run. Hoắc Cải trưng ra bộ mặt hằm hằm ngươi nợ ta tiền, không ngừng phát tán khí lạnh ra xung quanh. Đến tận lúc này rồi mà tin tức Đông Phương Vị Minh thả người vẫn chưa truyền đến! Chưa nhìn thấy thỏ chưa thả chim ưng đến mức này thì thực là quá vô sỉ rồi! Chẳng lẽ hắn muốn nhìn thấy con thỏ mặc bikini nhảy điệu váy cỏ trước mặt hắn thì mới yên tâm sao?!
Hỷ bà được coi là có phúc khí trọn nhất vượng nhất Khôn thành cung cung kính kính quỳ sau lưng Hoắc Cải, thận trọng nâng lên một lọn tóc xanh của Hoắc Cải, nhận lấy lược ngọc nha hoàn đưa cho, run lẩy bẩy chải từ gốc đến ngọn, gắng gượng mở miệng hát: “Một chải chải lên đầu (gốc), phú quý không biết sầu, hai chải chải lên đầu, vô bệnh lại vô ưu, ba chải chải lên đầu, đông con lại sống lâu…”
“Câm miệng! Nam nam sinh tử là điều gia sợ nhất, ngươi muốn dọa ta hủy hôn phải không?” Hoắc Cải nghiến răng.
Hỷ bà lập tức ngậm miệng, vị gia này nếu như thực sự hủy hôn thì bà có lẽ chỉ còn nước hát bi nhạc cho mình.
Ngoài cửa truyền đến tiếng xôn xao…
“Chặn chúng lại, đừng để đám chó săn này chạm vào công tử!”
“Người của phủ Thích sử các ngươi cũng dám cản, gan to bằng trời!”
Loang choang loang choang, leng cheng leng cheng…
Hoắc Cải hoảng hốt đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa: Đệt! Không phải Trần Bách Chu đến cướp dâu đấy chứ?
Còn đang ngó nghiêng, Trần Bách Chu dưới sự bảo vệ của nha dịch đã phá cửa mà vào: “Tiểu Luân!”
“Làm gì vậy?” Hoắc Cải thản định đáp lại.
Trần Bách Chu tha thiết quyến luyến nhìn Hoắc Cải, dõng dạc: “Chứng cứ lọt vào tay Đông Phương Vị Minh của Vạn Tư Tề toàn bộ đã bị hủy, Vạn Tư Tề vừa rồi đã ra khỏi ngục. Đông Phương Vị Minh hiện tại đã không còn gì có thể bức ép được đệ. Chỉ cần đệ mở miệng, ta liền đưa đệ đi khỏi đây.”
Qua cầu rút ván xin đừng trắng trợn như thế có được không? Hình tượng quân tử của Trần Bách Chu ngươi đã nát thành cám rồi đó? Tim Hoắc Cải cuối cùng cũng thả lỏng, lập tức bày ra một nụ cười dịu dàng quyến rũ, gật đầu đáp: “Ồ, đa tạ huynh đã đến thông báo một tiếng, hiện tại huynh có thể đi được rồi.”
“Hả?!” Trần Bách Chu không biết phải phản ứng thế nào.
“Không, huynh khoan đi vội.” Hoắc Cải lại nói.
Trần Bách Chu giây phút phấn chấn, hạ nhân trong phòng chốc lát liền vào trạng thái chiến đấu.
“Làm phiền huynh mang Khởi Tư và Tham Lang đi, huynh giúp ta chuyển cho Vạn Tư Tề. Đông Phương tên này không thích nuôi động vật nhỏ, chỉ có thể trả chúng lại cho nguyên chủ.” Hoắc Cải bất đắc dĩ cười cười.
“Đệ thực sự muốn gả cho hắn?” Trần Bách Chu không thể tin nổi cao giọng hỏi.
“Không gả cho hắn chẳng lẽ gả cho huynh?” Khẽ cười một tiếng, Hoắc Cải quay người ngồi trở lại bàn trang điểm, lạnh lùng ra lệnh với hỷ bà: “ Hát tiếp đi!”
Hỷ bà hứng chịu ánh mắt như muốn giết người của Thích sử đại nhân, hận không thể lập tức rớt lệ chạy đi, tất cả hồng nhan họa thủy từ cổ chí kim so với vị đang ngồi trước mặt này đều thua xa!
Thấy hỷ bà bộ dạng như muốn chết đến nơi, đứng đực tại chỗ, Hoắc Cải không kiên nhẫn thúc giục: “Hát đi!”
Nô gia hôm nay hát xong bài này rồi còn có may mắn sống sót nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không? Từ lúc nào mà hỷ bà trở thành nghề có độ nguy hiểm cao rồi, oa oa oa… Hỷ bà cắn môi, hít sâu một hơi, nâng lọn tóc xanh dài mượt của Hoắc Cải lên, ôm tâm trạng khảng khái đi vào chỗ chết, bi tráng hát: “Một chải chải đến đuôi (ngọn), cử án tề mi, hai chải chải đến đuôi, sát cánh cùng bay, ba chải chải đến đuôi, vĩnh kết đồng tâm bội, có đầu có đuôi, phú phú quý quý.”
Tiếng hát nhỏ như muỗi kêu, run rẩy phiêu đãng trong căn phòng hỷ khánh, còn sắc mặt của Trần Bách Chu cũng một đường từ đen sang trắng, từ trắng sang xanh, từ xanh sang tím, từ tím sang tái…
“Ta hiểu rồi, đệ vẫn còn trách ta. Tiểu Luân, là ta có lỗi với đệ, chúc hai người… Cầm sắt tại ngự, tường khai bách thế.” Trần Bách Chu nhếch một nụ cười khổ sở, vái thật sâu, quay người rời khỏi, chỉ còn những tiếng ngọc cuối cùng không ngừng vang vọng trong căn phòng “Nếu như Đông Phương Vị Minh đó dám làm gì có lỗi với đệ, chỉ cần đệ mở miệng, ta vẫn sẽ mang đệ đi.” (Cầm sắt tại ngự, tường khai bách thế: Đều là những lời chúc trong hôn lễ, ý là vợ chồng hòa hợp hạnh phúc lâu dài. Cầm, sắt là hai loại đàn.)
Hoắc Cải ôm miệng, tiếng cười trầm thấp không ngừng thoát ra từ kẽ ngón tay, cười đến cong người, không nhịn được ho lụ khụ.
Người trong phòng đều căng thẳng nhìn trừng trừng Hoắc Cải, chỉ sợ vị gia này nhất thời kích động quay đầu chạy trốn cùng Thích sử.
Hoắc Cải không cười nổi nữa, lắc đầu, thở dài một tiếng: “Hỏi thế gian tình là thứ chi…”
Chúng nhân trong phòng đều cảnh giác đứng chắn trên đường ra cửa của Hoắc Cải, vị gia này quả nhiên muốn chạy rồi sao?
“Thần đáp… Đồ bỏ!” Hoắc Cải cười mỉa một tiếng, lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt như băng sương, vô bi vô hỷ.
Người trong phòng thở phào một hơi dài dằng dặc, an toàn rồi!
Người của Trần Bách Chu ồn ào đi khỏi thì Đông Phương Vị Minh lại đem người ồn ào kéo đến, tiếng la tiếng trống vang trời, lời chúc tụng không ngớt bên tai.
“Ta còn tưởng phải đánh nhau một trận với đám si tâm vọng tưởng đó mới có thể mang đệ đi được cơ.” Đây là câu đầu tiên tân lang nói với tân nương vào ngày tân hôn.
“Với đồ kém cỏi lực chiến đấu bằng 0.5 nhà ngươi, gia chỉ cần một hòn gạch cũng có thể đập bất tỉnh, thực sự muốn đi còn cần người khác mang đi sao?” Đây là câu đầu tiên tân nương nói với tân lang vào ngày tân hôn.
Đám hạ nhân Tú Bị Các đứng bên xem, cảm thán từ tận đáy lòng: Chủ tử, miệng lưỡi ngài thật lợi hại!
Đông Phương Vị Minh khom người mời: “Lên kiệu thôi, nương tử của ta.”
“Phải gọi là phu quân.” Hoắc Cải lập tức thưởng cho Đông Phương Vị Minh một cái cốc đầu.
“Lên kiệu thôi, phu quân của ta.” Đông Phương Vị Minh ngoan ngoãn nghe lời.
“Ngoan lắm ” Hoắc Cải xoa đầu Đông Phương Vị Minh, lên kiệu ngồi.
Đám hạ nhân Tú Bị Các đứng bên xem, cảm thán từ tận đáy lòng: Dạo này các đại nhân vật đều có sở thích thật rách nát!
“Phu quân, đệ trên đường nếu như thấy chán, có thể xem cái này giải khuây.” Đông Phương Vị Minh vén rèm đưa vào một vật.
Hoắc Cải mở ra xem, tị hỏa đồ, lập tức hứng thú nổi lên, đây đều là tài liệu sống động đó nha: “Í? Quyển này nội dung không phong phú bằng quyển lần trước ngươi đưa cho ta.”
Đông Phương Vị Minh chỉ cười mà không nói: Quyển lần trước 3p, 4p gì đó đều đầy đủ cả, ta có thể đưa đệ xem sao?
Cứ thế xem văn hóa phẩm đồi trụy suốt dọc đường, đến tận khi nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng vái chào điếc tai “Nghênh đón tân nhân vào cửa” Hoắc Cải lúc này mới giật mình nhận ra đã đến nơi.
Một cánh tay thon dài trắng trẻo vươn vào trong kiệu, Hoắc Cải nắm lấy, theo đó xuống kiệu. Khách khứa đứng đầy trước cửa đều nhất tề nhìn về phía Hoắc Cải, tiếng nghị luận vang lên như sấm.
Hoắc Cải một thân hồng y, kim quan đội đầu, nhưng lại không hề che khăn, khuôn mặt cứ thế trực tiếp lồ lộ ra trước ánh nhìn chòng chọc của quần chúng. Hoắc Cải khẽ híp mắt, ngay sau đó liền hiểu được dụng ý của Đông Phương Vị Minh, tên này làm như vậy hoàn toàn không phải vì quan tâm đến thân nam nhi của mình, mà là muốn tất cả mọi người đều nhìn thấy, Vạn Nhận Luân y là người của Đông Phương Vị Minh, bất cứ ai cũng đừng mơ tưởng động đến.
Vừa nghĩ đến sau này những phiền phức này đều là của Vạn Nhận Luân, Hoắc Cải cười càng thêm tươi tắn, dứt khoát bái đường với Đông Phương Vị Minh, rồi tiến vào động phòng.
Náo động phòng xong, Đông Phương Vị Minh trở lại đại sảnh nhận sự chúc phúc của chúng nhân. Hoắc Cải thì lại đuổi hết hạ nhân, một mình ngồi trong tân phòng, đợi Vũ Vô Chính xuất hiện báo cáo thành quả.
Quả nhiên, đợi người đi xa xa, một bóng người lật cửa sổ mà vào.
“Ái chà, tân phòng này cũng lộng lẫy đường hoàng phết.” Vũ Vô Chính vừa vào liền ngó ngó nghiêng nghiêng.
“Việc làm đến đâu rồi?” Hoắc Cải hiện giờ chỉ quan tâm tới chuyện này.
“Thì cũng có thế thôi.” Vũ Vô Chính nhai lạc, hàm hồ đáp.
Hoắc Cải trầm ngâm một chốc, cuối cùng hỏi: “Đồ đưa cho hắn chưa? Hắn có nói gì không?”
Thân hình Vũ Vô Chính chợt khựng lại, sau đó mới chậm chạp đáp: “Hắn… Hắn chẳng nói gì hết.”
“Ờ.” Hoắc Cải nghĩ đến tính cách lạnh lùng của tên đó, không cười nổi, lần này hắn chắc hẳn là giận ghê lắm đây.
“Ta giờ mang ngươi đi hả?” Vũ Vô Chính hỏi.
Hoắc Cải sờ sờ trâm cúc trong tay áo, cười nói: “Đông Phương Vị Minh vừa đi ra chưa được bao lâu mà, đợi sau khi hắn bị người ta chuốc mấy chén chúng ta hãy đi, như thế sẽ chắc ăn hơn. Ngươi trước hãy ra bên ngoài đợi, ta không gọi ngươi đừng vào.”
“Được.” Vũ Vô Chính đáp dứt khoát, xoay người ra khỏi cửa sổ.
Hoắc Cải sảng khoái thở phào một hơi, đóng chặt cửa sổ, ngồi trở về giường, móc trâm cúc ra, mở rộng vạt áo, nhắm chuẩn vào tim.
“Tất cả cuối cùng cũng… Kết thúc rồi!” Hoắc Cải mừng rớt nước mắt, đám con cháu bất hiếu tương ái tương sát với nhau đi, gia không chơi cùng nữa!
Tay giơ lên, trâm cúc nhắm thẳng vào tim, đâm xuống.
“Thùm!” Một tạp âm bất chợt vang lên, Hoắc Cải run tay, trâm cúc xoẹt một đường dài trên y phục, da thịt lại không bị làm sao.
Hoắc Cải nhìn thấy sinh vật hình người nào đó bị trói vừa đập tung cái tủ trước mặt mà nhảy ra, mắt liền nhảy ra khỏi tròng…
“Đại ca! Sao huynh lại ở đây?”
Bụi: Vấn đề này có người để ý nhưng cũng có người không để ý, hồi mới bập bõm tiếng Trung thì mình chỉ có thể edit truyện, những truyện nào mình edit thì mình ghi rõ trên đầu từng chương là edit, sau này tiếng Trung tốt rồi thì mình dịch trực tiếp luôn (từ Xuất Sao, Đại Hồ…) và trên đầu từng chương cũng ghi rõ là dịch. Vấn đề nhỏ thôi mình cũng không hay nhắc đến, nhưng nhiều khi đọc cmt các bạn khen edit mượt quá thì tâm trạng rất là… Không biết nên vui hay buồn. ´`