Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!

Chương 107: Tiểu minh được đền bù như nguyện


Đọc truyện Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba! – Chương 107: Tiểu minh được đền bù như nguyện

Gió sớm mát lạnh, ánh dương ấm áp, nhưng thiếu niên đi trong đó lại một thân dạ sắc. Huyền y từ trước đến nay vẫn luôn là màu sắc thuộc về công, trầm ngâm, lạnh lùng, khắc nghiệt.

Thế nhưng Hoắc Cải khoác tấm da nhược thụ lại nhất quyết mặc nó. Bởi vì y không đi cầu hòa, mà y đi hỏi tội.

“Mở cửa.” Hoắc Cải đứng ở cửa sau, lạnh lùng ra lệnh cho đại hán canh cửa.

“Công tử ngài…” Mỹ nhân công tử giày vò chủ tử nhà mình đến mức ăn không ngon ngủ không yên ở Tú Bị Các tất nhiên không ai không biết.

Nhưng trọng điểm là vị gia này mới sáng sớm tinh mơ đã vác cái mặt băng sơn đến thăm nhà, cứ thế cho vào thực sự không vấn đề chứ?

Hoắc Cải cười nhạo: “Sao thế? Đông Phương Các chủ đang chìm đắm trong chốn mềm mại không tiện tiếp khách? Vậy được. Hôm khác ta đến.”

Nói xong Hoắc Cải liền quay người đi ra ngoài.

“Đừng, đừng, đừng… Ngàn vạn lần đừng đi.” Đại hán canh cửa bị Hoắc Cải dọa cho toát hết mồ hôi lạnh. Vèo một cái chạy lên trước mặt Hoắc Cải, liên tục mời vào: “Mời vào, mời vào, Các chủ hiện giờ hẳn đang nghỉ ngơi ở Vị Danh Các. Người khác không vào được, công tử sao có thể không vào được chứ? Ngài cứ vào tự nhiên.”

Hoắc Cải gật gật đầu, chính đại quang minh đi đến Vị Danh Cư. (Bụi: Vị Danh 未名 pinyin: Wei Ming tương tự với Vị Minh nên mấy chương đầu Bụi dịch nhầm là Vị Minh Cư. Chính xác là Vị Danh Cư)

Là một sinh vật đi đêm thuần chủng, giờ giấc nghỉ ngơi của Đông Phương Vị Minh giống hệt với Khởi Tư, thế nên khi Hoắc Cải ngông nghênh xông vào phòng ngủ, hai sinh vật này đang cuộn tròn trên giường ngủ ngon lành.

“Khởi Tư?” Hoắc Cải nhìn con mèo nào đó đang phơi cái bụng nho nhỏ nằm ngủ bên gối, không chắc chắn lắm mà gọi một tiếng, Khởi Tư sao lại rơi vào tay Đông Phương Vị Minh vậy, làm con tin sao?

Cái tai mèo trắng muốt rung rung, Khởi Tư lật một cái, bàn chân mèo đầy lông quơ hai phát trong không trung, chóp chép một chút lại ngủ tiếp.

Vấn đề là bên cạnh Khởi Tư là Đông Phương Vị Minh, cho nên hai cái quơ này đương nhiên đụng phải mặt Đông Phương Vị Minh, cũng may Khởi Tư không lộ vuốt sắc ra, nếu không Đông Phương Vị Minh đã trở thành Naruto rồi.

Có điều, Đông Phương Vị Minh bị bàn chân mèo đạp thẳng mặt, dưới thế công mềm mại này vẫn cứ mở mắt ra.

Đông Phương Vị Minh mới mở mắt ra trong mắt toàn là ánh nước mơ màng, không chút tiêu điểm. Hắn nửa ngồi dậy, biểu cảm trên mặt cũng chỉ có vẻ mê man. Đông Phương Vị Minh ngẩn ngơ nhìn Hoắc Cải đang đứng đầu giường. Đôi mắt còn ngái ngủ mông lung chớp chớp mấy cái, tiếp tục mơ màng.

“Đông Phương Vị Minh?” Hoắc Cải thăm dò gọi một tiếng.


“Ừa!” Đông Phương Vị Minh nghiêng nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười, lộ ra đôi má núm đồng tiền nho nhỏ, vừa ngây thơ vừa thuần lương.

“Đông Phương Bất Bại?” Hoắc Cải lại tiếp tục thăm dò.

“Ừa!” Đông Phương Vị Minh vẫn đáp hết sức vui vẻ, mang theo nụ cười ngây ngô như kẻ ngốc, ngẩn ngơ nhìn Hoắc Cải.

“Ngươi đang trêu ta đấy à?” Hoắc Cải ôm ngực, bóp chết chút xíu xiu cảm giác tội lỗi vừa vô cớ nảy sinh.

“Ừa!” Đông Phương Vị Minh gật đầu không chút do dự, trả lời ngoan ngoãn hơn bao giờ hết.

Thông qua giám định, Đông Phương Vị Minh ngủ dậy sớm là một tên ngốc vô cùng đáng yêu. Hoắc Cải quay đầu: Đù! Sao con trai nhà mình có thể đáng yêu đến thế cơ chứ!

Một tuần trà sau, ngây thơ biến mất, yêu nghiệt phục sinh. Đông Phương Vị Minh rõ ràng không nhớ được biểu hiện vừa rồi của mình, ngồi dựa đầu giường, cười tủm tỉm nhìn Hoắc Cải đang bế Khởi Tư, phát tán ra đầy vẻ dm đãng: “Cuối cùng thì đệ cũng đã trở lại rồi, mấy ngày qua hai ta cách biệt đôi nơi, quả thực làm ta nhớ nhung muốn chết.”

“Vậy sao?” Hoắc Cải thong thả vuốt ve lưng Khởi Tư, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi châm biếm, lời nói lạnh lẽo tuôn ra như trút nước: “Ta tưởng rằng tình báo tên hạ nhân đó gửi cho ngươi đã đủ để ngươi thỏa nỗi tương tư rồi, không ngờ, ngươi vẫn tham lam như vậy.”

Nụ cười của Đông Phương Vị Minh từng chút từng chút biến mất, thân thể hơi cứng lại: “Đệ đang hận ta đã lén cho người theo dõi đệ? Thế nhưng một mình đệ đơn độc đi đường bảo ta làm sao yên tâm cho được?”

Hoắc Cải dường như rất chăm chú nghịch đuôi mèo, làm như không nghe thấy lời giải thích của Đông Phương Vị Minh. Mái tóc đen rủ xuống từ hai bên trán, che giấu mọi cảm xúc, hòa cùng một thân huyền y, như thể một thỏi mực đông đặc.

Đông Phương Vị Minh không ngồi yên được nữa. Hắn đứng thẳng người dậy, chân trần đạp lên tấm thảm mềm mại, từng bước từng bước đi đến bên cạnh Hoắc Cải, cúi đầu xuống, dịu dàng nói: “Là ta không đúng. Nhưng muốn ta để đệ một thân một mình đi khắp nơi thì nào có được. Ta thà đệ oán ta cũng không thể không quan tâm đến an nguy của đệ.”

“Ngươi không hỏi xem kết cục của tên theo dõi ta thế nào rồi sao?” Hoắc Cải hỏi bâng quơ.

Giọng điệu của Đông Phương Vị Minh dịu dàng như nước: “Tên đó nếu như đã khiến đệ không vui thì là hắn có tội, tất nhiên xử lý thế nào đều tùy đệ cả. Chỉ cần đệ vui là được.”

“Thực đúng là máu lạnh…” Hoắc Cải thở dài một tiếng, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Đông Phương Vị Minh: “Không biết ngày nào đó khi ngươi có tân hoan rồi, phải chăng cũng sẽ dỗ dành hắn như thế – Vạn Nhận Luân đó nếu như đã khiến đệ không vui thì là y có tội, tất nhiên xử lý thế nào đều tùy đệ cả. Chỉ cần đệ vui là được.”

Đông Phương Vị Minh chau mày, dường như có chút phẫn nộ: “Đệ nói vớ vẩn gì thế!”

“Đông Phương Vị Minh, Vạn Nhận Luân ta hoàn toàn không phải lòng dạ sắt đá, cũng không phải hoàn toàn không chút rung động trước tình ý của ngươi.” Hoắc Cải thở dài một tiếng, ra vẻ đầy tâm sự.


Trên mặt Đông Phương Vị Minh thoáng lóe lên nét vui mừng, nhưng rất nhanh liền hóa thành nghi hoặc: “Nếu đã là vậy, tại sao đệ cứ luôn từ chối hết lần này đến lần khác…”

Hoắc Cải lại hạ mi mắt xuống, chăm chú nghịch cái tai cụp của Khởi Tư, lạnh lùng nói: “Nếu như ta đáp ứng ngươi rồi thì ngươi lấy gì để bảo đảm một ngày nào đó trong tương lai sẽ không vứt bỏ ta đi như cái giẻ rách? Với quyền thế của ngươi, đến lúc đó chỉ sợ ta bị quét ra khỏi cửa rồi vẫn phải khấu đầu tạ ơn sự khoan hồng độ lượng của ngươi ấy chứ. Bão bối chi hoan không thể so được với tình yêu nam nữ, trước là tam thư lục lễ, sau là bái đường thành thân, được trời đất chứng giám, hôn ước ràng buộc, thế nhân làm chứng. Nếu ta thực sự ở bên ngươi thì chẳng qua chỉ là tân hoan ngươi độc chiếm, như vậy liền thấp hơn người ta một cái đầu, nếu đổi lại là ngươi, ngươi có vui nổi không?”

“Thì ra đệ cố kỵ những điều này.” Đông Phương Vị Minh hiểu ra bật cười, cầm lấy một lọn tóc xanh của Hoắc Cải, đặt bên môi nhẹ nhàng hôn: “Nếu như đệ đã không tin những lời thề thốt dốc lòng của ta, cũng không tin chân tâm ta hai tay dâng đệ, lại chỉ tin một tấm hôn thư, vậy ta tặng đệ một tấm hôn thư được chứ?”

“Ý của huynh là…” Hoắc Cải kinh hỷ nhìn Đông Phương Vị Minh.

“Méo!” Khởi Tư bị Hoắc Cải nhất thời kích động nhéo một cái vào eo thon kêu lên tố cáo, hung hăng giãy ra khỏi Hoắc Cải, nhảy trở về dưới sàn, tìm một nơi cách xa hai tên này, bực bội cuộn tròn lại như một quả cầu bông.

Đông Phương Vị Minh thản định coi như không nghe thấy nhạc nền này, lùi lại hai bước, hai tay ôm quyền, cúi mình thật thấp, dõng dạc nói: “Tiểu sinh Đông Phương Vị Minh, tuy không phong thái khuynh quốc nhưng cũng được coi là ưa nhìn, tuy không thông hết lục nghệ nhưng cũng được coi là hiểu biết, tuy không phú khả địch quốc nhưng cũng coi như y thực vô ưu. Ngưỡng mộ tư dung tài trí của Người đã lâu, xuân tình khó cưỡng. Nay bạo gan mở lời xin được ở bên làm phu quân của Người, dốc lòng che chở, chăm lo từng bữa ăn giấc ngủ, bên nhau đến bạc đầu.”(lục nghệ: Sáu tài nghề trong nền giáo dục thời xưa gồm: lễ, nhạc, bắn cung, cưỡi ngựa, viết chữ và toán pháp (“lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số”) phú khả địch quốc: giàu ngang quốc gia y thực vô ưu: không phải lo cái ăn cái mặc)

“Tam thư lục lễ đâu?” Hoắc Cải cười hỏi.

“Xin hỏi phủ của công tử ở nơi nào? Tiểu nhân sẽ đi làm ngay.” Đông Phương Vị Minh ý cười dạt dào.

Hoắc Cải lắc đầu, không cười nổi nữa: “Suýt chút nữa quên mất, lúc này ta đã là người không có nhà để về.”

Là kẻ đầu sỏ khiến người nào đó không có nhà để về, Đông Phương Vị Minh lập tức bày tỏ thái độ:”Trong Khôn thành ta còn có mấy tòa trạch viện nữa, nếu như đệ không chê, chọn lấy một hai tòa làm nơi nghỉ chân được chứ?”

“Được.” Hoắc Cải vui vẻ tiếp nhận, trong lòng vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ: Gia còn đang phải lai lưng ra trả món nợ 20 năm tiền mua nhà. Ngươi một lần liền tặng cả hai tòa nhà to sụ… Đồ con cháu nhà giàu đáng ghét!

“Yên tâm, ba ngày sau sính lễ sẽ được đưa đến tận cửa, ấn định ngày làm đám cưới. Ta sẽ để tất cả người ở Khôn thành đều biết đệ là thê tử Minh mỗ ta cưới về.” Đông Phương Vị Minh không hề ngại ngùng khi phải quang minh chính đại dán lên Hoắc Cải cái mác thuộc về mình.

“Gấp thế à?” Hoắc Cải có chút kinh ngạc.

“Đệ ai thấy cũng yêu như thế, ta tất nhiên là sợ đêm dài lắm mộng rồi.” Đông Phương Vị Minh đáp rất hùng hồn.

“Huynh sợ có người làm loạn sao, ý huynh là Vạn Tư Tề?” Hoắc Cải thản nhiên ngoe nguẩy cái đuôi hồ ly.


“Không…Không phải.” Đông Phương Vị Minh chợt nhớ đến người nào đó còn đang ăn cơm tù, nét cười chợt đơ ra.

“Nhắc đến hắn mới nhớ, ta lại rất muốn mời hắn tham dự hôn lễ của ta với huynh đấy.” Khóe miệng mỉa mai của Hoắc Cải khẽ nhếch lên. “Ta muốn hắn nhìn xem, người tình khi xưa bị hắn bán đứng hiện nay sống hạnh phúc sung sướng đến mức nào.”

“Không cần phải đặc biệt làm vậy…” Lời Đông Phương Vị Minh còn chưa nói xong, bắt gặp ánh mắt bất mãn và nghi hoặc của Hoắc Cải, lập tức nuốt nửa câu sau lại “Chủ ý hay! Ta ủng hộ!”

“Ta thật nóng lòng muốn xem xem mấy ngày sau, khi hắn tận tay nhận được thiệp mời của ta sẽ có vẻ mặt thế nào.” Hoắc Cải cười vừa tàn nhẫn vừa đắc ý.

Đông Phương Vị Minh phối hợp cười cười, ý cười khó đến đáy mắt. Hắn lần đầu tiên thành tâm cầu khẩn: Vạn Tư Tề ngươi ở trong lao nhất định phải ăn uống cho tốt, ngàn vạn lần đừng có bộ dạng xanh xao vàng vọt, tốt nhất là béo lên vài cân, ngươi khỏe ta khỏe mọi người cùng vui.

Để tránh đánh rắn động cỏ, Hoắc Cải không nhắc đến đề tài về Vạn Tư Tề nữa, chuyển sang hỏi: “Đúng rồi, sao Khởi Tư lại nằm trong tay huynh?”

Đông Phương Vị Minh vô tội nhìn trời. Hắn có thể nói rằng trong lúc nhàn rỗi không có việc gì, đi dạo Vạn phủ, nhất thời hứng lên cho người giành lấy Khởi Tư từ con chó nào đó sao?

Hoắc Cải nhìn sắc mặt cứng đờ đó của hắn, cực kỳ nghi ngờ phải chăng Đông Phương Vị Minh đã thuận tay đánh chết Tham Lang rồi.

“Ta sợ tên họ Vạn đó không chăm sóc tốt cho Khởi Tư nên đã thay đệ mua lại nó.” Đông Phương Vị Minh thản định nói dối.

“Ờ.” Làm xong chính sự, Hoắc Cải đột nhiên không biết nên nói gì cho tốt. Hiện tại trực tiếp cáo từ ra khỏi cửa được chưa?

“Ta vốn tưởng rằng đệ thực sự muốn đợi một năm nữa mới quay lại, không ngờ chưa tới hai tháng đã trở lại rồi. Đệ trở lại sớm như vậy thực sự chỉ là vì muốn đến hỏi tội thôi sao?” Đông Phương Vị Minh ghé mặt lại gần, dường như thật lòng muốn nghe được mấy lời yêu thương ngọt ngào.

“Tương tư, tương tư, đã có chữ tương thì không phải chuyện của một người nữa rồi.” Hoắc Cải thuận tay đối phó.

Dường như cảm động trước câu nói “tình cảm” này, Đông Phương Vị Minh mặt đầy vẻ cảm động, giơ tay nắm chặt lấy tay Hoắc Cải, dán lên má mình, chậm rãi vuốt ve.

“Đừng cọ nữa. Khóe miệng dính đầy lông mèo rồi kìa.”

Hoắc Cải không tỏ thái độ, chỉ lạnh lùng dội nước lạnh.

Đông Phương Vị Minh khẽ cười một tiếng, so với những chuyện trước kia, chút xíu đả kích này chỉ là muỗi! Đông Phương Vị Minh trở tay ném Hoắc Cải lên mền chăn, bản thân sau đó cũng đè lên.

Khuôn mặt Hoắc Cải ẩn hiện trong cái bóng của Đông Phương Vị Minh, tầm mắt nhìn thẳng qua, vừa khéo nhìn thấy khuôn ngực trắng muốt và chu quả nho nhỏ qua vạt áo mở rộng của hắn.

Hoắc Cải không thoải mái nhìn đi chỗ khác liền bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Đông Phương Vị Minh, lửa dục vọng bập bùng trong đáy mắt, cùng với đó là nộ ý thâm trầm… Nộ ý?


Đông Phương Vị Minh không nói lời nào, cúi đầu liền cắn lấy cần cổ của Hoắc Cải. Cần cổ mềm mại như cánh hoa, vừa cắn liền xuất hiện dấu vết xanh tím.

Hoắc Cải ra sức vùng ra, tránh né sự xâm lược tàn bạo này: “Đông Phương Vị Minh, ngươi là chó hay sao! Còn không mau buông ra!”

“Đã đồng ý gả cho ta rồi, còn ngại ngùng gì nữa?” Đôi môi lạnh lẽo của Đông Phương Vị Minh vẫn dán lên yết hầu mảnh mai của Hoắc Cải, mờ mịt cười hỏi.

“Ta không thích quan hệ không có mai mối cưới hỏi.” Hoắc Cải không cười nổi, sự việc dường như phát triển theo chiều hướng xấu nào đó rồi.

Đông Phương Vị Minh phì cười, hắn chống người dậy, lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống Hoắc Cải: “Đệ và Vạn Tư Tề không phải cũng thế sao? Hay là đến tận giờ này trong lòng đệ vẫn chỉ có hắn không có ta?”

“Ý huynh là gì?” Đồng tử Hoắc Cải co lại.

“Vạn Nhận Luân, ta tốt xấu gì cũng chơi đùa trong hoan trường này từng ấy năm, chân tâm hay giả ý ta vẫn có thể phân biệt được. Ta im lặng không có nghĩa là ta không biết…” Tay Đông Phương Vị Minh si luyến vuốt ve men theo đường nét khuôn mặt của người phía dưới, giọng nói có chút rầu rĩ.

Hoắc Cải im lặng: Tiểu Minh, ngươi tiến hóa rồi…

“Vạn Nhận Luân, đệ rốt cuộc vẫn quá nóng vội. Ta nói cho đệ hay, người mà trong lòng thực sự có tình cảm, khi bàn về vấn đề hôn sự, phản ứng đầu tiên tuyệt đối không phải là muốn gửi thiệp cưới cho ai. Nam nam thành thân là một chuyện trái với luân thường, tổ chức nhất định sẽ gặp vô số trở ngại. Đệ vốn là một người sắc sảo thông minh nhường ấy nhưng hỏi cũng chẳng hỏi lấy một câu, đệ cảm thấy ta sẽ tin rằng đệ thực sự mong đợi hôn lễ này sao?”

Lời của Đông Phương Vị Minh từng câu từng chữ gõ thẳng vào tim Hoắc Cải, bất ngờ đến nỗi y suýt chút nữa không phản ứng kịp. Hoắc Cải thở dài một tiếng, không sai, bản thân vì muốn chạy kịp tiến độ công trình nên đã cắt giảm thời gian thi công và nguyên vật liệu một chút. Chỉ là không ngờ cái công trình bã đậu này nhanh như thế đã bị chủ hộ nhìn ra vấn đề chất lượng, còn báo cáo ngay tại hiện trường.

Hoắc Cải thu lại vẻ ngụy trang, hỏi: “Vậy tại sao ngươi vẫn cứ đồng ý?”

“Đệ đồng ý trở thành người của ta, lại hứa ở bên ta cả đời trước mặt bao người, tại sao ta lại không đồng ý chứ?” Tình ý quyến luyến trào dâng qua nụ cười nhàn nhạt của Đông Phương Vị Minh.

“Hiểu rồi, lợi ích dâng đến trước mắt không nhận thì lãng phí phải không.” Hoắc Cải liếc nhìn tạo hình hiện tại của hai người, buồn bực.

“Đệ nếu như đã đồng ý vì hắn mà gả cho ta, hẳn sẽ không để ý đến việc để ta nếm thử mật ngọt trước hai ngày phải không?” Đông Phương Vị Minh cười, ôn nhu đến mức khiến người ta hồ đồ.

“Trên thực tế thì… Ta để ý đấy.” Một bả đoản đao đột ngột đặt ngang trên cần cổ Đông Phương Vị Minh. “Cần gì phải ép ta động đến đao chứ. Tuy rằng giết ngươi cũng sẽ đạt được mục đích, nhưng ta thực sự không thích cách làm này.”

Đùi Đông Phương Vị Minh cọ mạnh vào mé bên đùi Hoắc Cải, rầu rĩ vô cùng, hắn vẫn luôn đề phòng chiêu này, nhưng không ngờ tên nhóc này lại đổi vị trí giấu đao.

Hoắc Cải dùng tay còn lại nhè nhẹ nắm lấy cần cổ Đông Phương Vị Minh, nụ cười vừa ác liệt vừa lãnh khốc: “Nếu hôm nay ngươi thực sự dám thượng ta. Ngày mai đổi lại sẽ là ta thượng… mộ phần của ngươi.”

Bụi: Chương này cha kế ngầu ghê gớm 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.