Đọc truyện Quỷ Sự Vô Tận – Chương 47: Đặc khắc (3)
Sáng sớm lúc đang làm việc, Vương Tiểu Hồng mang đến tin tức mới: “Rạng sáng hôm qua có người dân phát hiện thi thể bị chém thành hai đoạn bên vệ đường, đồng thời còn có sáu vụ án mạng khác nhau xảy ra lần lượt ở trường học, phòng trọ, chung cư. Trải qua điều tra hiện trường có thể xác định tất cả đều chết trong tay dị văn.”
Dương Nguyên Nhất: “Ba con dị văn trò chơi kinh dị?”
Vương Tiểu Hồng: “Đúng vậy.”
Dương Nguyên Nhất: “Đều là học sinh?”
Vương Tiểu Hồng: “Không phải. Hầu như tất cả đều là người trung niên, trong đó có hai vụ bị sát hại cả nhà. Từ vụ Trương Diễm bị giết, em đoán có thể là nữ sinh bị hại chết năm đó trả thù. Em điều tra theo suy đoán này, quả nhiên phát hiện người chết đều là học sinh cùng lớp trong vụ án phạm tội nghiêm trọng năm 89.”
Dương Nguyên Nhất: “Bắt đầu trả thù rồi, còn bao nhiêu người sống sót?”
Vương Tiểu Hồng xem hồ sơ: “Còn năm người.”
Dương Nguyên Nhất hoảng hốt: “Ba mươi người mà chỉ còn lại năm?”
“Không phải, chỉ tra được địa chỉ và đồng thời còn ở trong thành phố của năm người. Sau chuyện năm đó, có mấy gia đình dọn nhà khỏi thành phố N, có người ra nước ngoài. Đa số những người rời khỏi thành phố N đều đã sửa tên, có lẽ năm đó không được tính là tội phạm, chỉ là bàng quan lạnh nhạt. Về phần những người còn lại, trong mấy năm nay họ lần lượt đến những thành phố khác làm việc, cuối cùng không còn bao nhiêu người.”
Dương Nguyên Nhất: “Năm người này ở đâu?”
Vương Tiểu Hồng: “Đã có người đi trước một bước tìm bọn họ, định lợi dụng bọn họ dụ con tử linh nửa người xuất hiện. Chúng ta có cần đi tìm không?”
Dương Nguyên Nhất đứng dậy cầm áo khoác bị vứt trên ghế dựa, nghe vậy cậu hỏi ngược lại: “Bảo vệ bọn họ?”
“Có bọn họ, con tử linh nửa người nhất định sẽ xuất hiện.”
“Bây giờ chúng ta đi tìm e rằng sẽ không tìm được người, có lẽ đã bị mang đi theo dõi. Chúng ta đến tìm Hoàng Nghệ, cô bé là con gái lớp trưởng, tử linh nửa người ắt hẳn sẽ không bỏ qua cho cô bé.” Dương Nguyên Nhất mặc áo khoác ra ngoài.
Hai người tới bệnh viện Hoàng Nghệ đang ở, lúc đến gần phòng bệnh thì nghe thấy tiếng điều dưỡng bàn tán, dường như là mẹ Hoàng Nghệ đột ngột chết thảm, gia đình rối loạn, thậm chí còn không có ai đến thăm Hoàng Nghệ.
Dương Nguyên Nhất gõ cửa, nghe được tiếng động bên trong mới đẩy cửa đi vào, đặt giỏ hoa quả lên bàn rồi nói chuyện với cô bé sắc mặt xanh xao: “Chào em, anh là Dương Nguyên Nhất.”
Hoàng Nghệ nhìn chằm chằm cậu một hồi, ánh mắt chuyển từ người cậu sang Vương Tiểu Hồng, im lặng một hồi mới buồn bã nói: “Em nhớ hai ngày trước anh ta đã tới, hai người là cảnh sát?”
Dương Nguyên Nhất: “Không phải.” Cậu do dự hồi lâu mới mở miệng: “Anh có chuyện muốn nói em biết, nhưng em phải chuẩn bị tâm lý.” Hoàng Nghệ đã rất khiếp sợ, tinh thần vốn không quá ổn định, Tuy rằng cậu lo lắng sẽ lại kích thích Hoàng Nghệ nhưng có một số việc vẫn phải nói, chuyện này liên quan đến tính mạng của cô.
Hoàng Nghệ lạnh tanh: “Anh muốn nói về cái chết của mẹ em hay là cái chết của bạn em?”
“Cả hai chuyện.”
Hoàng Nghệ: “Em biết một ít chuyện, đã có chuẩn bị. Hai người nói đi.”
Dương Nguyên Nhất quay đầu nhìn Vương Tiểu Hồng, hắn hiểu ý, bước lên kể rành mạch sự kiện kia cùng tính chất nguy hiểm. Hoàng Nghệ nghe xong không nói gì, nhìn giống như thờ ơ, không quan tâm.
Cô khẽ hỏi: “Hai người không phải cảnh sát mà là đoàn thể xã hội được thuê diệt trừ dị văn?”
Vương Tiểu Hồng: “Có thể nói như vậy.”
Hoàng Nghệ: “Bây giờ em rất nguy hiểm, bởi vì mẹ em mà con dị văn chém người thành hai đoạn kia nhất định sẽ giết em. Hai người muốn bảo vệ em?” Cô đột nhiên cười lạnh: “Các người muốn lợi dụng tôi dụ con dị văn ra mặt để nhận tiền thưởng kếch xù chứ gì?! Đừng tưởng tôi không biết! Các người căn bản không quan tâm sống chết của tôi, trong mắt chỉ có tiền, chỉ muốn lợi dụng tôi thôi!”
“Chậc —— Vương Tiểu Hồng nhíu mày, bịt tai lại. Giọng nói của Hoàng Nghệ đột nhiên sắc bén làm hắn ù hết cả tai. “Anh Nguyên, anh nói đi.”
Dương Nguyên Nhất nhìn thẳng vào ánh mắt thù hận của Hoàng Nghệ: “Em bình tĩnh, chuyện này cũng không có gì là xấu. Chí ít anh có thể đảm bảo tụi anh sẽ không hại em.”
Hoàng Nghệ thở phì phò, vành mắt hồng hồng, dáng vẻ vẫn đề phòng như trước.
Dương Nguyên Nhất lấy một quả quýt trong giỏ, thong thả lột vỏ, vừa lột vừa nói: “Nói khó nghe thì em bị lợi dụng mới có giá trị. Mặt khác những tổ chức giống như tụi anh muốn giành món tiền thưởng kếch xù kia không đến tìm em, bọn họ lợi dụng mẹ em – bà Trương Diễm cùng những học sinh năm đó. Em không bị chú ý, mà dị văn vì hận thù cả đời nhất định sẽ giết em.”
Hoàng Nghệ đỏ cả vành mắt: “Cho nên?”
Dương Nguyên Nhất đưa quýt đã lột xong cho cô: “Tụi anh sẽ bảo vệ em.”
Hoàng Nghệ đối mặt với quả quýt được đưa đến, vô cùng do dự. Cô không chắc mình có nên tin tưởng Dương Nguyên Nhất hay không. Thế nhưng cô tin tử linh nửa người đã giết mẹ mình mà bọn họ đề cập tới sẽ không bỏ qua cho cô.
Nhất định không bỏ qua!
Nếu như từ chối Dương Nguyên Nhất, cô chết là điều hiển nhiên. Trái lại, cho dù thật sự bị lợi dụng, cô cũng có một con đường sống.
Hoàng Nghệ giật giật ngón tay, cuối cùng nhận quýt từ tay Dương Nguyên Nhất, tinh thần ổn định trở lại.
Dương Nguyên Nhất cười cười: “Em không thể rời khỏi bệnh viện, dị văn sẽ tìm được em, buổi tối tụi anh sẽ tới ở với em. Em nghỉ ngơi đi, tụi anh về trước.” Nói xong hai người liền rời khỏi bệnh viện.
Ra khỏi phòng bệnh, Vương Tiểu Hồng lập tức hỏi: “Tối nay chúng ta đến bệnh viện gác đêm? Không đến trường học chơi trò chơi?”
“Có khăn giấy không?”
Vương Tiểu Hồng đưa túi khăn giấy cho cậu, Dương Nguyên Nhất nói lời cảm ơn, rút khăn giấy lau tay: “Sếp sẽ đến trường học, chúng ta ở lại bệnh viện. Bệnh viện rất đông người, trong quá trình dị văn truy sát Hoàng Nghệ nhất định sẽ làm hại người vô tội. Để anh hỏi chú Tôn xem chú ấy có thể can thiệp lên trên, di tản người trong bệnh viện không.”
Vương Tiểu Hồng: “Không thể để Hoàng Nghệ xuất viện?”
Dương Nguyên Nhất: “Hoàng Nghệ xuất viện rồi phải đi đâu? Dị văn cần thời gian mới tìm được cô bé, xuất viện sẽ làm lỡ nhiều việc hơn. Bây giờ dị văn khủng bố đã mất khống chế, nếu không bắt nó sớm sẽ hại chết thêm nhiều người.”
Vương Tiểu Hồng: “Anh xác định ba con dị văn sẽ rút lui? Em thấy bọn nó rất thông minh.”
“Chúng rất thông minh, từ lúc mới bắt đầu đã từng bước phát triển đến ẩn náu nhiều năm, đồng thời lợi dụng dư luận… Bằng không năm năm trước một số dị văn cũng sẽ không bị chúng nó ăn. Khi đó chúng nó không thừa thắng xông lên mà là ẩn náu năm năm, cho đến bây giờ mới bắt đầu quấy phá. Thông minh, lại kiên trì, đúng là khó giải quyết.”
Trong bệnh viện người qua kẻ lại nhưng vẫn giữ được sự yên tĩnh. Dương Nguyên Nhất lau xong ném khăn giấy vào thùng rác, quay đầu lại mỉm cười: “Nhưng bây giờ chúng nó rất điên cuồng, hưng phấn kích động.”
Vương Tiểu Hồng: “Có ý gì?”
Dương Nguyên Nhất: “Ý là kích động sẽ mất lý trí, cho dù biết rõ là thòng lọng, chúng nó cũng sẽ bước vào.”
Vương Tiểu Hồng vẫn không hiểu: “Làm sao anh biết chúng nó sẽ mất lý trí?”
Dương Nguyên Nhất chỉ cười mà không nói.
Hiệu suất làm việc của Tôn lão rất nhanh, lúc xế chiều bệnh viện đã để trống một tòa nhà cũ, chuyển Hoàng Nghệ đến đó. Còn lại các bác sĩ, điều dưỡng trực ban và cả bệnh nhân nội trú đều được dặn dò ban đêm đừng đi lung tung, bên cảnh sát cũng phái người bảo vệ bọn họ. Mà Dương Nguyên Nhất, Vương Tiểu Hồng và Hoàng Nghệ ở trong phòng bệnh chờ tử linh nửa người đến.
Vương Tiểu Hồng: “Chỉ có hai chúng ta?”
Dương Nguyên Nhất nhún vai: “Không ngờ chuyện này phát triển thành như vậy. Dị văn tách ra làm việc, chúng ta chỉ có bốn người, cũng chỉ có thể tách ra làm việc. Sếp đến trường học dẫn dụ ‘Người giải đáp’, Hạ Lan Lam tìm được một học sinh đang chơi ‘Vứt bỏ Mary’, giám sát chặt chẽ đối phương, còn anh với em đi bắt tử linh nửa người.”
Vương Tiểu Hồng nơm nớp lo sợ: “Chúng ta có thể thành công không?” Thân là một con thủy quỷ mảnh mai, hắn cần được bảo vệ.
Dương Nguyên Nhất: “Đây là con dị văn yếu nhất, năm năm trước cái thứ ăn mấy con dị văn kia chính là hai con dị văn khủng bố còn lại, hoàn toàn không có sự tham dự của tử linh nửa người. Em không cần sợ, cùng lắm là bị chém thành hai đoạn, nó sẽ không ăn em.”
Vương Tiểu Hồng ấn ấn thắt lưng, tự dưng cảm thấy hoảng sợ: “Cái này còn kinh khủng hơn bị ăn nữa đó anh!!”
Hoàng Nghệ khinh thường, cô hỏi Dương Nguyên Nhất: “Hắn luôn như vậy?”
“Trời sinh nhát gan.” Dương Nguyên Nhất an ủi: “Nhưng tốc độ chạy trốn của cậu ấy rất nhanh, lúc quan trọng sẽ đưa em chạy trốn.”
Hoàng Nghệ thở phào: “Vậy cũng được.”
Vương Tiểu Hồng: “Anh Nguyên, anh vẫn chưa trả lời em sao anh biết đám dị văn kia sẽ mất lý trí?” Hắn vừa dứt lời liền nghe thấy một tràng kẽo kẹt kẽo kẹt, hắn gào thét nhảy lên giường ôm Hoàng Nghệ cũng đang la um lên: “Anh Nguyên, tới rồi! Tới rồi!”
Bên ngoài truyền đến tiếng ‘Ùng ục ùng ục’, bởi vì cả tòa nhà chỉ có ba người bọn họ nên cực kỳ yên tĩnh, cho dù là âm thanh khe khẽ cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Vương Tiểu Hồng cảm thấy âm thanh này rất quen tai, hắn nhìn ra phía ngoài, bỗng nhiên một nửa gương mặt kinh dị hư thối ló ra từ cửa sổ. Hoàng Nghệ hét lên: “Quỷ!”
“Thật không lễ phép, ba mẹ cô không dạy cô không thể la như vậy khi gặp mặt con gái sao?” Xác nữ tháp nước lải nhải vịn cửa sổ trèo vào, khó khăn lắm mới tìm được lưỡi trong dạ dày, hấp ta hấp tấp quở trách Hoàng Nghệ: “Cô có thấy con quỷ nào xinh đẹp giống tôi không?”
Dương Nguyên Nhất: “Được rồi đừng phàn nàn nữa, thế nào?”
Xác nữ tháp nước gõ hai cái chân chỉ còn xương trắng, muốn trợn mắt nhưng không có mí, con mắt đảo kiểu gì cũng thấy kinh dị dã man. Xác nữ nói: “Tôi ra tay sao có thể không thành công? Đám dị văn kia là ‘Quỷ’, tôi cũng là ‘Quỷ’, tìm tôi nhất định không thành vấn đề.”
Vương Tiểu Hồng hiểu ra: “Anh Nguyên, anh tìm cô ta hỗ trợ?”
Dương Nguyên Nhất: “Ừ, dù sao cũng rảnh rỗi nhờ cô ấy giúp một tay. Để báo đáp, anh phải tìm chỗ tốt cho xác nữ.”
Vương Tiểu Hồng quay lại hỏi xác nữ tháp nước: “Không phải lần trước cô đã tìm được chỗ mới sao?”
“Sao dễ dàng vậy được? Cả ngày không được đi đâu, cậu bảo tôi tìm một cái tháp nước thoải mái kiểu gì? Đông tới, trong tháp chứa đầy nước mà không cho tôi ở, tìm tháp nước không ai xài thì khô không có một giọt.” Xác nữ tháp nước thừa cơ oán giận: “Da tôi khô rồi nè, cậu nhìn ruột, dạ dày, tim gan tôi nè… Tất cả đều thiếu nước.”
Vương Tiểu Hồng đeo kính râm: “Tôi không muốn xem.”
Hoàng Nghệ đứng bên cạnh nhìn thấy nội tạng lộ ra ngoài, buồn nôn suýt chút nữa muốn ói, nhưng nghe đối thoại giữa hai nguòi họ cũng biết là bạn không phải địch. Vương Tiểu Hồng hỏi xác nữ tháp nước: “Cô làm cái gì?”
Xác nữ tháp nước vén váy lên: “Chả làm gì cả, chỉ là tìm được ba con dị văn các người muốn tìm, để bọn chúng uống nước ngâm xác chết của tôi dẫn đến tâm tình kích động, cực kỳ hưng phấn mà thôi.”
Vương Tiểu Hồng: “Làm lúc nào?!!”
Dương Nguyên Nhất bảo xác nữ tháp nước thả váy xuống, sau đó giải thích: “Hai ngày trước lúc mới phát hiện tin tức lan truyền trên mạng, sếp với anh đã nhất trí quyết định nhờ xác nữ hỗ trợ. Dù sao cô ấy cũng là ‘Quỷ’, năng lực ẩn thân rất lợi hại, hơn nữa IQ… Có thể làm chúng nó mất bình tĩnh.”
“À, vậy tại sao không để xác nữ trực tiếp dẫn chúng ta tìm dị văn?” Vương Tiểu Hồng tự nhận không ai có thể tìm tư liệu giỏi hơn tộc thủy quỷ, bởi vậy hắn không phục xác nữ tháp nước.
Xác nữ tháp nước: “Hohoho~, dù tôi dẫn các ngươi tìm được chúng nó cũng không thể làm được gì, lần trước con ‘Dị dạng’ kia trốn trong ống thông gió bệnh viện, phải dẫn ra mới bắt được.”
Dương Nguyên Nhất: “Chính xác.”
Hoàng Nghệ quấn chăn quanh người, hoảng sợ hỏi: “Rốt cuộc các người là ai?”
Dương Nguyên Nhất và Vương Tiểu Hồng đồng thời nhìn sang xác nữ tháp nước, cô ta nghi ngờ hỏi ngược lại: “Nhìn tôi làm gì?”
Dương Nguyên Nhất thở dài, giải thích với Hoàng Nghệ: “Chúng tôi mời người hỗ trợ, đừng sợ.”
Vừa dứt lời, cầu dao trong tòa nhà cũ kỹ này bị đứt, nhanh chóng rơi vào bóng tối. Hiện tại vắng vẻ không một tiếng động, Hoàng Nghệ vốn muốn thét lên nhưng lại im bặt không dám lên tiếng, nếu bây giờ cô lên tiếng thì chính là tìm đường chết.
Dương Nguyên Nhất cầm baton, căn dặn Vương Tiểu Hồng và xác nữ tháp nước: “Hai người bảo vệ Hoàng Nghệ, tôi ra ngoài xem thử.”
Xác nữ tháp nước sửng sốt, chợt hỏi cậu: “Tôi được cái gì?”
“Tháp nước lớn sang trọng.”
Xác nữ tháp nước: “Ok bae ~~”
Vương Tiểu Hồng ‘hừ’ một tiếng khinh thường, chỉ một tháp nước mà đã bị mua chuộc, không có chí khí.
Dương Nguyên Nhất giật giật môi, Vương Tiểu Hồng phỉ nhổ người ta không có chí khí nhưng trên thực tế chỉ cần tóc là có thể khiến hắn khom lưng. Cậu không quay đầu lại mà căn dặn: “Đừng mở cửa, chú ý an toàn.”
Nói xong, cậu mở cửa ra ngoài rồi cẩn thận đóng lại. Hành lang yên tĩnh, nhờ ánh trăng xem như thấy rõ đường đi. Dương Nguyên Nhất rảo bước, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ống thông gió trên đầu, bên trong không có động tĩnh. Vì vậy cậu tiếp tục đi về phía trước, đến thang máy ấn nút, một lúc sau Dương Nguyên Nhất thay đổi ý định đi bằng cầu thang thoát hiểm ở bên cạnh.
Lúc cậu rời đi thì thang máy cũng vừa mở. Bên trong không một bóng người. Sau mấy giây, máu tươi từ bên trên cửa thang máy nhỏ xuống, tí tách, tí tách, rất có vần điệu.
Tiếp theo đó, thang máy vốn vắng tanh bỗng nhiên xuất hiện một cái xác nữ máu tươi đầm đìa từ phía trên cửa thang máy rũ xuống. Cửa thang máy đóng đóng mở mở, cái xác nữ hai mắt trắng dã bỗng nhiên chuyển động. Nó rơi xuống đất phát ra âm thanh rất lớn, hai tay bò lết trên đất, phần thân thể bị chặt đứt ma sát với sàn gạch men phát ra những tiếng ‘Xẹt xẹt’.
Tốc độ của nó rất nhanh, trong chớp mắt đã leo đến cửa phòng bệnh, nằm sấp lên cửa một cách nhanh chóng, xuyên qua song cửa thủy tinh ở cửa phòng giám sát bên trong. Rèm cửa đóng kín, ánh trăng bị che khuất khá nhiều nên chỉ có thể thấy mờ mờ bên trong phòng không có bóng người chuyển động.
Ở góc khuất mà nó không thấy được, Vương Tiểu Hồng, Hoàng Nghệ và xác nữ tháp nước ôm nhau nấp sau cánh cửa, không dám cử động dù chỉ một chút. Nhất là xác nữ tháp nước, làm một dị văn khủng bố nhưng vào thời khắc này lại ôm chặt Vương Tiểu Hồng và Hoàng Nghệ không chịu buông, dẫn đến hai người chạm tay vào nội tạng vừa ướt vừa phập phồng lên xuống, quả thật khổ không thểt ả.
Hoàng Nghệ bỗng nhiên vỗ vỗ Vương Tiểu Hồng, liều mạng chỉ chốt cửa đang nhẹ nhàng chuyển động —— tử linh nửa người ở bên ngoài vặn chốt cửa cố gắng vào trong. Vương Tiểu Hồng không kịp suy nghĩ, vội vàng cầm lấy chốt cửa.
Tử linh nửa người phát hiện không mở ra được nên dùng sức đập lớp thủy tinh, cánh cửa run lên bần bật. Hoàng Nghệ trốn sau cửa kêu lên một tiếng đau đớn nhưng nhanh chóng bị Vương Tiểu Hồng bịt miệng.
Tử linh nửa người ngừng đập, chậm chạp trèo xuống rồi rời đi. Qua một lúc sau, một cái lưỡi liềm cắm vào cánh cửa xẹt qua mặt Vương Tiểu Hồng, mũi lưỡi liềm kéo một vòng rồi rút ra ngoài.
Sau đó một con mắt nhìn vào trong cửa xuyên qua vết cắt. Ba người Vương Tiểu Hồng, Hoàng Nghệ và xác nữ nằm trên đất, xác nữ tháp nước đè lên hai người, dùng ảo giác ẩn thân.
Một lúc sau, tử linh nửa người bỏ đi.
Vương Tiểu Hồng vỗ vỗ xác nữ tháp nước chỉ ra ngoài cửa, dùng khẩu hình miệng hỏi: “Đi chưa?”
Xác nữ tháp nước móc một con mắt ném ra ngoài khe cửa. Ngoài hành lang yên tĩnh, phòng bệnh đối diện mở toang cửa sổ, gió lạnh phần phật. Xác nữ tháp nước thở phào nhẹ nhõm: “Đi rồi, có lẽ đã lên tầng một. Haiz —— nếu nó quay lại có lẽ tôi không bảo vệ được hai người. Không có nước ngâm xác chết, năng lực của tôi sẽ bị hạn chế.”
Hai người kia thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống đất. Vương Tiểu Hồng lau mồ hôi túa ra trên trán: “Làm tôi sợ muốn chết.”
Nghe vậy, Hoàng Nghệ hỏi vặn lại: “Bộ nhiệm vụ của anh không phải là bảo vệ em sao?”
Vương Tiểu Hồng: “Yểm trợ em chạy trốn, không phụ trách bảo vệ.”
Xác nữ tháp nước lắc chân cười nhạo: “Vô dụng.”
Hoàng Nghệ lạnh lùng hỏi: “Chẳng phải cô là dị văn sao? Tại sao lại sợ thành như vậy?” Loại thời điểm này không phải nên xông lên anh chết tôi sống sao?
Vương Tiểu Hồng phụ họa: “Chính cô cũng sợ run lẩy bẩy mà còn không biết xấu hổ nói tôi?”
Xác nữ tháp nước lầm bầm hai câu: “Tôi thật sự không sợ nó, nếu không có hai người tôi đã sớm chạy trốn.” Cô là người được tạo ra từ ảo giác của nước, chỉ cần không gặp phải dị văn như Ngụy Diên Khanh thì lúc nào cô cũng có thể chạy trốn.
Vương Tiểu Hồng: “Nếu không vì bảo vệ Hoàng Nghệ, tôi cũng đã sớm chạy.” Không nói cái khác, tốc độ chạy trốn tuyệt đối leo hạng no1.
Hoàng Nghệ trầm mặc: Cho nên người yếu nhất toàn đội chính là cô.
Cô vừa mới thở dài đã nghe âm thanh huyên náo, tiếng động càng lúc càng lớn như tiếng kim loại va chạm vào nhau. “Này, hai người có nghe thấy không?”
Xác nữ tháp nước: “Không nghe thấy.” Vương Tiểu Hồng cũng lắc đầu, mà Hoàng Nghệ thì suýt chút nữa òa khóc: “Không phải chứ, thật sự có mà. Âm thanh phát ra trong phòng, nói không chừng là con tử linh nửa người kia chạy vào rồi?”
Xác nữ tháp nước không tin, Vương Tiểu Hồng nghiêm túc nói: “Yên lặng.” Hắn dỏng tai lắng nghe một lúc rồi ngẩng đầu nhìn ống thông gió trên đỉnh đầu. Đường ống đen như mực, cái gì cũng không thấy rõ. Vương Tiểu Hồng nhoài người ra, tay phải đè chốt cửa: “Quả thực có tiếng động trong ống thông gió —— mọi người yên lặng đi.”
Ba người đồng loạt ngẩng đầu nhìn miệng ống thông gió, không hiểu sao lại cảm thấy hồi hộp. Ngay sau đó, cục sắt ngay miệng ống thông gió bị hất bay đập vào cửa phòng, nửa đoạn thi thể rơi xuống dưới. Cùng lúc đó, Vương Tiểu Hồng vội vàng mở cửa: “Chạy!”
Xác nữ tháp nước và Hoàng Nghệ không nói không rằng chạy như điên, Vương Tiểu Hồng cũng chạy rất nhanh vượt lên trước Hoàng Nghệ và xác nữ tháp nước. Xác nữ tháp nước thấy thế chửi thề một câu, chạy nhanh hơn. Còn Hoàng Nghệ đã không còn tâm trạng mắng bọn họ, chỉ có thể cố sức chạy trốn. Âm thanh ‘xẹt xẹt’ càng ngày càng gần, liếc sang là có thể thấy nửa đoạn thi thể.
Tốc độ của tử linh nửa người thật sự rất nhanh, chạy còn nhanh hơn vận động viên marathon. Dù Hoàng Nghệ bùng nổ tiềm lực cũng không chạy nổi, huống hồ sức khỏe của cô cũng không quá tốt. Ngay khi tử linh nửa người nhào tới vung lưỡi liềm lên đầu Hoàng Nghệ, Vương Tiểu Hồng đã quay trở lại nắm cổ tay Hoàng Nghệ kéo một cái thật mạnh, trực tiếp khiêng cô chạy trốn.
Hoàng Nghệ: “Ê ê ê anh không thể ôm em sao??!!!”
Phía trước không có đường, chỉ có thang máy và cửa thoát hiểm. Xác nữ tháp nước không chút nghĩa khí nhảy cửa sổ trốn mất trước mặt Vương Tiểu Hồng và Hoàng Nghệ —— dù sao toàn thân xác nữ đều đã thối rữa, có té xuống lầu cũng không bị gì, huống chi kỹ thuật leo trèo của cô cũng khá ổn.
Vương Tiểu Hồng/Hoàng Nghệ: “Mẹ kiếp không có nghĩa khí!!”
Xác nữ tháp nước tháo lưỡi xuống, cầm trong tay vẫy vẫy rồi bỏ lại vào miệng: “Hê hê hê.”
Vương Tiểu Hồng đá văng cửa thoát hiểm chạy xuống cầu thang, rõ ràng lúc đầu là tiếng ‘Xẹt xẹt’ nhưng giờ đã biến thành ‘Tháp khắc’, ‘Đặc khắc’. Hoàng Nghệ bị khiêng trên vai, đầu chúc xuống, cô thấy được phía sau nên rất hoảng sợ la um lên: “Nó nhảy xuống rồi a a a a ——”
Vương Tiểu Hồng mím môi nhảy xuống năm bậc, lúc tiếp đất hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy tử linh nửa người nhảy xuống đánh phủ đầu, thậm chí lưỡi liềm trong tay lạnh lẽo sắc bén còn đang rỉ máu.
Tốc độ quá nhanh, căn bản không kịp né tránh nữa.
Vương Tiểu Hồng đang định chống đỡ một đao này thì một thanh baton từ không trung bay tới ngăn cản lưỡi liềm. Hai thanh vũ khí ma sát tóe lửa, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Vương Tiểu Hồng ngẩng đầu lên, mừng rỡ không thôi: “Anh Nguyên!”
Dương Nguyên Nhất buông một tay chống lên thang cuốn mượn lực nhấc chân đá quét tử linh nửa người bay ra ngoài, nó va vào trần nhà rồi dính chặt bên trên, ánh mắt đanh lại nhìn chòng chọc Hoàng Nghệ trên vai Vương Tiểu Hồng. Xác nữ tháp nước từ bên ngoài cửa sổ ló đầu vào, gõ gõ hai cái khẽ gọi Vương Tiểu Hồng: “Hai người ngớ ra làm gì? Chạy nhanh lên.”
Vương Tiểu Hồng kinh ngạc: “Cô còn ở đây hả?”
Xác nữ tháp nước: “Chứ chẳng lẽ đi? Tôi không ở đây ai kêu cứu binh cho mấy người?”
Vương Tiểu Hồng: “Cô đi tìm anh Nguyên?”
Xác nữ tháp nước: “Ừ, nhanh chạy đi, đừng nói nhảm. Chạy nhanh lên coi!”
Hoàng Nghệ vốn định trèo xuống dưới nhưng Vương Tiểu Hồng đè cô lại, tiếp tục chạy phăm phăm: “Tôi khiêng em chạy nhanh hơn. Anh Nguyên, ở đây giao cho anh, em chạy trước ——”
Dương Nguyên Nhất la lớn: “Chú Tôn ở dưới cây đại thụ trong sân đó.”
“Em biết rồi ——”
Tử linh nửa người thấy Hoàng Nghệ chạy trốn, nó tức giận đuổi theo. Dương Nguyên Nhất bước lên ngăn cản, mặt cậu bị lưỡi liềm quẹt một đường. Ngửi thấy mùi máu tươi, tử linh nửa người càng điên cuồng, mục tiêu truy sát đổi từ Hoàng Nghệ sang Dương Nguyên Nhất: “Tao giết mày!”
Dương Nguyên Nhất mỉm cười: “Tôi chưa từng hại cô.”
Tử linh nửa người: “Cản đường tao, giết mày.”
Dương Nguyên Nhất nhìn chằm chằm tử linh nửa người, đối phương không có chân nhưng tốc độ rất nhanh, xuất quỷ nhập thần. Chỉ trong chớp mắt, nó đã biến mất, không tìm thấy bóng dáng nó ở đâu. Một trận gió từ sau đầu ập đến, cậu vội vã né tránh nhưng vai vẫn bị chém một đường.
‘Đặc khắc’, ‘Đặc khắc’.
Nó không ngừng nhảy lên, không thể nào bắt được.
Tốc độ của Dương Nguyên Nhất không bằng đối phương, cậu chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian. Thời gian trôi qua, vết thương trên người càng ngay càng nhiều. Xác nữ tháp nước tựa vào cửa sổ gọi Dương Nguyên Nhất: “Bọn họ chạy đến gốc đại thụ rồi, anh chạy nhanh đi.”
Dương Nguyên Nhất nhìn sang xác nữ, cười hai tiếng: “Chạy cái gì mà chạy? Tôi phải bắt được nó!”
Xác nữ tháp nước: “Không phải chứ? Anh sắp te tua rồi kìa.”
“Cô giúp tôi một chuyện.”
Xác nữ tháp nước có linh cảm không tốt: “Tôi từ chối.”
“Tháp nước sang trọng cỡ lớn.”
Xác nữ tháp nước chậm chạp bò vào: “Nói đi, muốn tôi hỗ trợ cái gì?”
“Làm nó bị ảo giác…”
“Ừ.”
“Để nó xem cô là Hoàng Nghệ.”
“…..” Xác nữ tháp nước phân vân giữa sinh mệnh quý giá và tháp nước sang trọng cỡ lớn, cuối cùng lựa chọn danh dự: “Dương Nguyên Nhất, anh nhất định phải giữ lời.”
Dương Nguyên Nhất đảm bảo: “Đương nhiên.” Sau đó cậu túm xác nữ tháp nước ném ra ngoài, tử linh nửa người vốn không quan tâm, nhưng dưới ảnh hưởng ảo giác của thi thủy*, nó ngộ nhận xác nữ là Hoàng Nghệ, bởi vậy nó nhảy lên dùng lưỡi liềm chặt thành hai đoạn.
(Thi thủy: Nước ngâm xác chết)
Nhân cơ hội này, Dương Nguyên Nhất dùng baton đập gãy tay đang cầm lưỡi liềm của tử linh nửa người rồi chụp được khi lưỡi liềm rơi xuống. Dương Nguyên Nhất đứng sau lưng tử linh nửa người, túm mái tóc dài của nó, cắt một phát ngang yết hầu.
Tử linh nửa người không thể cử động, bị bắt đi ném tới trước mặt Tôn lão để ông phụ trách xử lý. Sau đó Vương Tiểu Hồng đi tìm điều dưỡng giúp Dương Nguyên Nhất cầm máu, xác nữ tháp nước ở bên cạnh cố gắng dùng tình yêu và thiện lương để cảm hóa đám người Dương Nguyên Nhất.
Nhưng vì miễn cho gương mặt của cô hù dọa điều dưỡng, Dương Nguyên Nhất không cho cô lộ mặt. Xác nữ tháp nước đang ẩn thân nổi cáu: “Xương sườn của tôi bị chém thành như vầy, tại sao không thể băng bó? Các người kỳ thị tôi?”
Dương Nguyên Nhất thở dài, sau khi được điều dưỡng băng bó xong cậu mở mắt nhìn về phía Tôn lão: “Sếp sao rồi?”
Tôn lão: “Chưa có tin tức.”
Dương Nguyên Nhất im lặng một lúc: “Để tôi gọi điện thoại hỏi thử.”
Chuông điện thoại vang lên một hồi lâu mới có người bắt máy, giọng nói của Ngụy Diên Khanh truyền đến từ đầu dây bên kia: “Nguyên Nguyên?”
Dương Nguyên Nhất đứng dậy ra xa một chút, đưa lưng về phía mọi người, cậu thầm thì: “Bên anh thế nào?”
Ngụy Diên Khanh: “Có mấy học sinh đang chơi trò chơi.”
Dương Nguyên Nhất không biết phải nói sao: “Lại có người muốn tìm chết?”
Ngụy Diên Khanh bật cười, sau đó nói: “Anh mở video cho em xem.”
“Vâng.” Sau đó Dương Nguyên Nhất cúp điện thoại. Một lát sau xuất hiện một cuộc gọi video, cậu cố gắng điều chỉnh góc máy không quay được vết thương trên người mình rồi mới kết nối. Trong video xuất hiện Ngụy Diên Khanh và phòng học sau lưng anh.
Ngụy Diên Khanh nhìn thấy vết xước trên mặt cậu và vải trắng quấn quanh vai: “Em bị thương?”
Dương Nguyên Nhất: “Bị cắt, vết thương không lớn, em đã sơ cứu rồi. Bên em đã giải quyết xong xuôi.” Nói xong, cậu chuyển camera qua bên Tôn lão và Vương Tiểu Hồng, quay tử linh nửa người.
Ngụy Diên Khanh vừa nói chuyện vừa chuyển camera đến mười học sinh đang ngồi vòng tròn trong phòng học: “Khi anh tới, tụi nó đã bắt đầu gọi điện thoại.”
Trong video có thể nhìn thấy mười học sinh 16, 17 tuổi, còn mặc đồng phục ngồi vòng tròn, từng người gọi điện cho nhau. Tuy cách màn hình nhưng cậu cũng có thể nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của bọn chúng —— “Có ai kết nối được không?”
“Không có, tao đã nói đây là trò lừa bịp. Đám truyền thông tưởng tượng phong phú, cố ý nói thế kiếm chút tỷ suất thôi. Vậy mà tụi mày còn ngây thơ tin là thật.”
“Đừng cằn nhằn nữa, mày không tò mò chắc?”
“Đúng vậy, dù sao cũng rảnh rỗi chơi chút thôi. Hơn nữa chín đứa chết hôm trước là học sinh trường Nhất Trung, tao có thằng em họ cũng mới nhập học trường đó. Nó trọ ở trường, đêm hôm đó thật sự nghe được tiếng kêu thảm thiết, hơn nữa trong lớp bọn kia không biết từ bao giờ đã lưu truyền truyền thuyết ‘Người giải đáp’. Chín người kia chơi cái trò chơi này nên mới chết.”
“Này, mày đừng nói nữa. Ghê vãi.”
Pi —— pi pi —— tít!
“Tao kết nối được rồi.”
Tiếng ồn ào ngưng bặt.