Quỷ Sự Vô Tận

Chương 16: Liệt Phùng Nữ (8)


Đọc truyện Quỷ Sự Vô Tận – Chương 16: Liệt Phùng Nữ (8)

“Không thể nào!” Thẩm Hào không chút do dự phủ nhận suy đoán này: “Lúc đó Thẩm tiên sinh bệnh nặng, mọi người nghĩ Thẩm Tam khắc em trai mình, lúc đó hai người hoàn toàn bị tách ra. Thẩm Tam không thấy được Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh cũng không thể nhìn thấy Thẩm Tam.”

Năm đó Thẩm tiên sinh tám tuổi, chỉ gặp qua Thẩm Tam vài lần, giữa hai chị em không có tình cảm. Khi Thẩm Tam bị xây vào tường, Thẩm tiên sinh nằm trên giường không dậy nổi. Ông ấy không tham dự hình phạt tàn khốc lúc đó, nên không thể nào thấy dáng vẻ lúc sắp chết của Thẩm Tam.

Dương Nguyên Nhất: “Đêm nay đến phòng Thẩm tiên sinh, anh có đi không?”

Thẩm Hào do dự một lát, gật đầu đáp: “Tôi đi. Nhưng các người muốn làm gì?”

Dương Nguyên Nhất: “Đối chứng suy đoán của tôi.” Nói xong cậu liền xoay người đi ra ngoài: “Đi ăn sáng.”

Vương Tiểu Hồng vội vàng đuổi theo, đối với Dương Nguyên Nhất kính nể không thôi: “Anh Nguyên, trước đây anh thật sự chưa từng tiếp xúc với dị văn?”

Dương Nguyên Nhất lắc đầu: “Trước khi vào văn phòng, tôi không biết trên thế giới có dị văn tồn tại. Tất cả hiểu biết đều nhờ sếp phổ cập khoa học, lúc trước anh cũng đã nói rồi.”

Vương Tiểu Hồng cũng lắc đầu theo: “Ý của em là anh thông thạo giống như đã từng tiếp nhận vô số vụ án. Lý trí và bĩnh tĩnh xử lý dị văn là nhân tố không thể thiếu. Hơn nữa lúc anh đối mặt với dị văn thì không có sợ hãi.” Quả thực chính là trời sinh ăn chén cơm này, y hệt lời của Tôn lão.

Dương Nguyên Nhất suy nghĩ một lúc: “Có thể là vì trước đây anh làm việc ở nhà tang lễ.”

Hai người ăn sáng xong rồi đi dạo một vòng bên ngoài Thẩm trang. Từ miệng ông lão ở nơi này hỏi được tin tức đứa bé mà Thẩm Tam sinh ra, thuận tiện mua một ít đồ. Lúc trở về trời đã sẩm tối, cả vùng trời bị bao phủ trong bóng đêm, rõ ràng là kiến trúc nguy nga hùng vĩ nhưng lại lộ ra âm trầm tĩnh mịch.

Đây là tòa kiến trúc đã chết.

Mấy ngày ngắn ngủi đã chết bốn người, tử trạng quỷ dị, Thiên Công Từ từ chối du khách tham quan, người làm việc ở đó chờ trời tối liền chạy, dù cho nhiều tiền hơn nữa cũng không dám ở lại Thiên Công Từ. Cho nên dãy nhà, phòng ốc, đường hầm trong Thiên Công Từ không có một tia sức sống, đèn thì tự động sáng lên, đáng tiếc lại chọn ánh sáng mờ nhạt như ánh nến, không có công dụng chiếu sáng, trái lại có vẻ âm trầm.


Thẩm Hào ở trên đường nhỏ chờ Dương Nguyên Nhất và Vương Tiểu Hồng, nhìn thấy bọn họ liền nói: “Hôm nay Thẩm tiên sinh hỏi tôi nhiều lần có đưa thi thể của Thẩm Tam vào trong tường chưa, tôi gạt ông ấy đã xây vào rồi. Nhưng chỉ có thể lừa đêm nay, ngày mai Thẩm Tiểu Nguyệt và mấy người anh em bà con khác sẽ nói chuyện này cho Thẩm tiên sinh.”

Dương Nguyên Nhất: “Sao không nhìn thấy mấy người anh em bà con này?” Cậu đến Thiên Công Từ đã hai ngày, ngoại trừ lúc đầu thấy mấy người thanh niên ra thì sau đó không thấy nữa.

“Người chết đều là người nhà họ Thẩm, bọn họ sợ, không dám tiếp tục ở đây. Hiện tại tất cả đều dọn ra khỏi Thiên Công Từ, hiện tại hẳn là chỉ còn lại mấy người chúng tôi ở lại Thiên Công Từ.” Thẩm Hào đi ở phía trước, vừa đi vừa nói chuyện: “Có thể suy đoán của cậu không sai —— Thẩm tiên sinh rất để ý thi thể của Thẩm Tam.”

Thẩm tiên sinh ở nhà chính cách Bất Câu Lâu không xa, quay đầu nhìn ra có thể thấy một đốm sáng ở tầng cao nhất của Bất Câu Lâu, đó là ánh sáng của đèn Trường Minh. Tất cả cửa sổ của nhà chính đóng chặt, nến đèn đều tắt. Dương Nguyên Nhất đột nhiên ngừng chân quay đầu lại, cười cười rồi lại đi tiếp.

Sau khi bọn họ vào phòng, Thẩm Tiểu Nguyệt từ chỗ trốn đi tới, ánh mắt hung ác nham hiểm.

Thẩm Hào nhỏ giọng hỏi: “Có thể trực tiếp vào sao?”

Dương Nguyên Nhất không trả lời, dưới tình huống Thẩm Hào không kịp ngăn cản, cậu giật màn giường ra, trên giường trống rỗng: “Quả nhiên không có ai.”

Vương Tiểu Hồng giơ ngón trỏ lên, chỉ vào tủ gỗ lớn bố trí rất không hợp với tỉ lệ căn phòng: “Hẳn là ở bên trong.” Dương Nguyên Nhất gật đầu.

Thẩm Hào không tin, mở tủ gỗ, quả nhiên thấy Thẩm tiên sinh ngủ rất bất ổn ở bên trong. Bên trong tủ gỗ chia thành mấy tầng, Thẩm tiên sinh co rúc trong tầng rộng nhất, với tư thế khá vặn vẹo đi vào giấc ngủ. Thẩm Hào cực kỳ khiếp sợ: “Mấy chục năm nay ông ấy vẫn ngủ trong tủ gỗ này sao?”

Ngủ trong tủ gỗ chật hẹp như thế này, tất nhiên xương cốt cả người cứng ngắc đau nhức. Nếu như Thẩm tiên sinh thực sự kiên trì ngủ trong tủ gỗ mấy chục năm, thảo nào rõ ràng ông ta chỉ hơn bốn mươi lại già nua như bảy mươi tám mươi tuổi. Trường kỳ ngủ không ngon giấc, trường kỳ rơi vào sợ hãi và lo âu, đủ để làm ông ta bệnh tật triền miên, nhanh chóng già yếu.

Thẩm tiên sinh đột nhiên mở mắt, trừng mắt nhìn sự xuất hiện của ba người. Người ông ta cứng ngắc bắt đầu run lên, hai chân quẫy đạp muốn rúc vào trong tủ gỗ, họng phát ra âm thanh hoảng sợ mơ hồ, hai tay túm lấy tủ gỗ.


Thẩm Hào nhanh chóng nói: “Thẩm tiên sinh, là cháu.”

Dương Nguyên Nhất bật đèn, ánh đèn sáng choang. Thẩm tiên sinh dại ra hồi lâu mới dần dần thả lỏng, lúc này cũng không có sức lực cùng tâm tình nổi giận. Khi biết mục đích bọn họ tới đây cũng không đuổi đi, chỉ mệt mỏi nằm trên ghế. Quần áo dài thõng xuống, nhìn ông lão trước mắt có vẻ cực kỳ gầy yếu.

Dương Nguyên Nhất trực tiếp mở miệng hỏi: “Lúc đó ngài ở đây đúng không?

Ánh mắt mọi người đều đặt lên người Thẩm tiên sinh, sau một lúc lâu ông ta thở dài thừa nhận. Giọng nói khàn khàn run rẩy, tràn ngập sợ hãi cùng hối hận: “Tôi không bị bệnh, chỉ là không muốn học những thứ kia. Tôi ham chơi, ghét bị quy củ Thẩm gia ràng buộc. Vì vậy tôi mới giả vờ bệnh. Bác sĩ phối hợp với tôi, làm tất cả mọi người cho rằng tôi phải uống thuốc và châm cứu mới trị được bệnh nặng. Nhưng trên thực tế chỉ cần ba bốn ngày sau là tôi có thể khỏe rồi.”

Người đàn ông duy nhất của toàn bộ Thẩm gia, mới tám tuổi, ghét quy củ phức tạp vặt vãnh, hướng tới tự do vui chơi. Vì vậy ông tạo ra một lời nói dối, vốn chỉ là vui đùa quậy phá, đáng tiếc chuyện này lại xuất hiện ở Thẩm gia phong kiến.

Ngay lúc đó, Thẩm Tam mang theo chồng quay về Thiên Công Từ, lại trùng hợp cô là người có mệnh khắc người thân. Bà nội của Thẩm tiên sinh nhận định là Thẩm Tam hại người đàn ông duy nhất của Thẩm gia, lãnh hình phạt hung ác lãnh khốc xây tường. Thẩm gia không có ai dám phản đối, người tụ tập ở Bất Câu Lâu tận mắt nhìn cô bị xây vào tường.

Thẩm tiên sinh ham chơi trốn trong tủ gỗ bụm miệng nhìn toàn bộ quá trình. Thẩm Tam sinh non một bé gái, thậm chí cuống rốn còn chưa xử lý đã bị nhét vào tường, bên trong tường đã xây xong truyền đến tiếng hừ hừ nặng nề. Miệng của cô bị vá lại, không mở ra được.

Người Thẩm gia và tôi tớ lạnh lùng nhìn một màn này, không chút biến sắc.

Lần đầu tiên Thẩm tiên sinh ý thức được hình phạt xây tường của Thẩm gia có bao nhiêu đáng sợ, cũng không dám nói chân tướng cho những người khác. Sau khi trở về thật sự bệnh nặng, bác sĩ đến khám bệnh, tán gẫu được một nửa thì lộ ra chân tướng là giả vờ bệnh. Lúc này người Thẩm gia mới biết rằng hiểu lầm Thẩm Tam, nhưng bà nội Thẩm tiên sinh khẳng định không làm sai. Bà ta nói: “Đáng lẽ nên bóp chết từ lúc nó mới ra đời.”

Con gái Thẩm Tam mệnh cách bình thường, chỉ là nhìn chướng mắt nên người lớn trong Thẩm gia đưa bé gái ra khỏi Thẩm trang, giao cho người khác nuôi nấng.


Thẩm tiên sinh: “Từ đó về sau, lúc nào tôi cũng mơ một giấc mơ giống nhau. Trong mơ tôi trốn trong tủ gỗ kín gió, thông qua khe cửa thấy một mặt tường được quét vôi sạch sẽ. Trong tường truyền ra âm thanh, trên vách tường xuất hiện một cái khe màu đen. Chậm rãi hé mở, âm thanh rất khẽ, một cái tay màu xánh tro đẩy cái khe ra, một người phụ nữ thê thảm từ bên trong bò ra ngoài. Tóc cô ta rối bù, mắt màu đỏ lạnh nhạt vô tình, đột nhiên há mồm, lộ ra miệng đầy chỉ đen vá chằng vá đụp.”

Nó bò ra ngoài, kéo tất cả mọi người vào cái khe chật hẹp đó. Những người đó đau đến mức không phát ra tiếng được cũng không ngất được, từ trên người bọn họ truyền ra tiếng trúc gãy, đó là tiếng gãy xương.

Nó giết tất cả người Thẩm gia ở đây, sau đó loay hoay bên ngoài tủ gỗ, nằm trên cửa nhìn chằm chằm người trong tủ. Nhưng nó không vào được, vì vậy càng phiền muộn quanh quẩn xung quanh tủ gỗ.

Dương Nguyên Nhất: “Vì vậy nguồn gốc dị văn đến từ chính ông.”

Thẩm tiên sinh lẩm bẩm nói: “Đúng, nhưng tôi không phải cố ý muốn hại chết người Thẩm gia, tôi chỉ quá sợ hãi. Tôi không biết bọn họ sẽ lưu truyền cái giấc mộng này, càng không biết nhiều người sẽ sợ hãi cái giấc mộng này.”

Dương Nguyên Nhất: “Bởi vì quá gần hiện thực, dị văn đáng sợ nhất hung mãnh nhất thường sẽ kết hợp với hiện thực.”

Kỳ thực người Thẩm gia và tôi tớ chưa hẳn không sợ, chỉ là nhiều người túm tụm tự nói bản thân không sai, quy củ nghiêm khắc chính là tiêu chuẩn hành vi của bọn họ. Nhưng loại người này thường yếu đuối nhất, có đôi khi chỉ cần một cơn ác mộng nho nhỏ là có thể đánh nát bọn họ.

Thẩm Hào đột nhiên không thể chịu đựng được ghê tởm, nôn khan vài tiếng. Ở đây ai cũng biết lý do hắn nôn khan, thật sự chân tướng quá buồn nôn.

Dị văn Liệt Phùng Nữ xuất phát từ ác mộng của Thẩm tiên sinh, bởi vì lời nói dối của ông ta hại chết Thẩm Tam, nhỏ tuổi mà đã nhìn thấy hình phạt tàn khốc. Kinh hoảng và hổ thẹn chất chồng, thân nhân tàn sát huyết mạch cùng tộc một cách máu lạnh vô tình làm ông ta ngày qua ngày gặp ác mộng. Trong ác mộng, hình tượng Liệt Phùng Nữ không khác Thẩm Tam lắm, bởi vì lúc đó ông ta trốn trong tủ gỗ, cho nên trong mộng, tủ gỗ liền trở thành nơi ẩn náu an toàn tránh thoát Liệt Phùng Nữ.

Hai mươi năm trước, Thẩm Hào và Thẩm Tiểu Nguyệt đều trốn trong tủ gỗ tránh được một kiếp. Đêm qua ở Bất Câu Lâu, Dương Nguyên Nhất và Vương Tiểu Hồng trốn vào tủ gỗ, Liệt Phùng Nữ không giết được bọn họ.

Trong tiềm thức của Thẩm tiên sinh, Liệt Phùng Nữ là Thẩm Tam, như vậy cô phải hận người Thẩm gia. Cho nên người chết hoàn toàn là người Thẩm gia, nhưng không có nghĩa là nó sẽ bỏ qua cho những người khác.

Về bản chất mà nói, Liệt Phùng Nữ chỉ là dị văn cụ tượng hóa. Nó không có tình cảm của con người, chỉ thích máu tươi cùng giết chóc.

Dương Nguyên Nhất: “Được rồi, về cơ bản chân tướng đã rõ ràng. Bây giờ đi giải quyết Liệt Phùng Nữ.”


Vừa mới dứt lời, Vương Tiểu Hồng liền xắn tay áo: “Em hơi sợ. Hay là em phụ trách chỉnh sửa tư liệu, ghi chép toàn bộ quá trình, anh Nguyên phụ trách thu thập Liệt Phùng Nữ.”

Dương Nguyên Nhất liếc mắt nhìn Vương Tiểu Hồng, hắn đã sớm sống chết không chịu đối mặt chính diện với Liệt Phùng Nữ. Dương Nguyên Nhất gật đầu: “Được, em làm mồi nhử.”

Vương Tiểu Hồng suy nghĩ nhanh chóng, gật đầu đồng ý. Làm mồi an toàn hơn đối mặt chính diện nhiều.

Thẩm Hào kinh ngạc hỏi: “Ai làm cậu có suy nghĩ hại người này?” Thông thường mà nói người chết đều là mồi nhử.

Vương Tiểu Hồng cười hì hì: “Tôi chạy nhanh, trước đây thường làm mồi, kinh nghiệm phong phú.” Giọng nói có chút kiêu ngạo.

Loại kinh nghiệm này không đáng kiêu ngạo chút nào.

Thẩm Hào lắc lắc đầu, cau mày nói: “Các người tìm được cách giải quyết Liệt Phùng Nữ?”

“Biện pháp luôn có, nhưng phải điều tra rõ tình huống mới có thể ra tay.” Dương Nguyên Nhất hoạt động gân cốt, lắc lắc cổ tay: “Anh về đi.”

Lúc ba người đang định hành động thì bên ngoài truyền đến tiếng thét chói tai. Thẩm tiên sinh la lớn: “Là Tiểu Nguyệt!”

***

Tác giả có lời muốn nói:

^v^

Có thể sẽ có người nghĩ để người Thẩm gia chết hết càng tốt, nhưng quả thực người Thẩm gia đã chết không ít. Trong đó có rất nhiều người Thẩm gia vô tội tử vong, cũng không sống trong quy củ ràng buộc trước kia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.