Đọc truyện Quỷ Phi Trọng Sinh: Ai Dám Đụng Đến Phu Quân Ta – Chương 14: Không Vội Rời Khỏi
Quỷ Băng liếc mắt nhìn Quỷ lão đầu bên kia bị chơi đùa tới tâm trạng không còn ổn định, không nhịn được giật giật khóe miệng, nhưng bên ngoài vẫn cung kính mở miệng: “Chúc mừng chủ nhân thành công.”
Phí lời, nếu như không thành công nữa, chỉ sợ ông lão kia lập tức hồn tiêu phách tán, không thấy được mặt rời ngày mai, cũng không thấy được mặt trăng ngày rằm.
Trời sinh chủ nhân chính là Quỷ khắc tinh, vì nàng bản thân là Quỷ Vương.
Quỷ nhìn thấy nàng tự khắc thấy dằn vặt.
Chắc là hắn vẫn còn ngoan tốt vô cùng, tuyệt đối hắn không thể đắc tội chủ nhân, bằng không hậu quả không phải là thứ Quỷ có thể chịu được.
“Hừm, ta không thích cảm giác này chút nào, cảm giác không quen thuộc lắm.”
Cao hứng trong nháy mắt đã không còn.
Nghe ý tứ Quỷ Băng nói, nàng hẳn là chi chủ của linh hồn, không đơn giản chỉ là khống chế Quỷ hồn.
Nàng bây giờ chắc là có chút ảnh hưởng thôi, gật gật đầu, Linh Thứu gật gật đầu, sau đó nàng nói một câu rất chăm chú: “Nếu không thì như vậy, Quỷ Băng, ngày mai ngươi cùng ta đi tu luyện, như vậy linh lực của ta có thể tăng nhanh một chút.”
Phốc, một câu này là Quỷ Băng suýt nữa té xỉu, tu luyện cùng với hắn sao? Liền ngay cả Quỷ Hỏa trước giờ đều lạnh lùng, trên môi giờ cũng có điểm cong, chỉ là người khác không hề phát hiện ra mà thôi.
Có thể nhìn thấy Linh Thứu nói những điều này không hề có ý định đùa giỡn, Quỷ Băng có cỡ nào muốn cự tuyệt yêu cầu này, nhưng thân là thuộc hạ, thật sự có tư cách từ chối chủ nhân sao?
Ngay tại thời điểm Quỷ Băng xoắn xuýt tốn thời gian, vốn là Quỷ lão đầu bên kia đang nằm vật xuống đất nghỉ ngơi, xoa xoa thân thể hư vô, đột nhiên bò dậy: “Tiểu nha đầu thật sự nhẫn tâm, còn không nghĩ tới ta thân thể đã già nua.
Ra tay mạnh như vậy.
Đúng là không biết thương tiết người có tuổi.”
Tuy rằng những lời này giống như oán giận vô cùng, nhưng trên mặt của ông, lại không có bất kì một vẻ oán giận nào, trái lại lại vô cùng dị thường hưng phấn.
“Ngươi làm sao vẫn còn ở đó?” Linh Thứu lúc này mới phát hiện ra Quỷ lão đầu vẫn chưa rời khỏi, cũng không ngẫm nghĩ nhiều, nàng luyện tập cảm giác vẫn không đạt đủ lắm, nên đối với Quỷ lão đầu cũng không dằn vặt lắm.
Nàng ra tay không đủ hay sao? Mà ông ta rất nhanh đã hồi phục được sức lực?
Quỷ Băng quái dị liếc nhìn Quỷ lão đầu, lẽ nào ông ta không hiểu điều cơ bản nhất sau khi hồi phục sức lực là phải lập tức bỏ chạy hay sao? Tại sao còn không trốn? Còn thân thê oán trách chủ nhân? Lẽ nào ông ta không sợ chủ nhân lại đem ra làm thí nghiệm? Nghĩ như vậy, Quỷ băng đột nhiên lóe lên một chủ kiến, hai mắt sáng lấp lánh.
Quỷ Hỏa trước giờ lạnh lùng, có người tự tìm đến, tự ngược đãi bản thân.
Nàng không phải là người bị dằn vặt, thì tại sao phải lên tiếng giúp hắn chứ?
Quỷ lão đầu không nhìn thẳng Linh Thứu, nên không thấy vẻ mặt quỷ dị của nàng.
Sau đó đột nhiên cười hì hì chạy đến bên cạnh nàng: “Aiz, tiểu nha đầu, ngươi làm sao có thể nhìn thấy quỷ? Lại nghe được quỷ nói chuyện? Tại sao có thể dùng sức hành hạ ta?” Vừa nói vừa khua tay múa chân, đặc biệt nói đến câu “Tại sao có thể dùng sức hành hạ ta”.
Hai con mắt nhìn chằm chằm vào nàng, dùng ánh sáng trong mắt lóe lấp lánh chiếu thẳng vào người Linh Thứu.
Nàng chỉ nhàn nhạt nhìn Quỷ lão đầu, nàng không muốn tốn thời gian dư thừa lãng phí, càng không có thời gian chơi đùa với lão già này: “Còn không đi, ta sẽ không khách khí.”
Vốn nghĩ rằng nàng nói xong ông ta sẽ thức thời mà rời khỏi, nhưng ai dè hắn thích quấy rầy nàng, đùng một cái lại nằm lì trên mặt đất, chân đạp đạp, miệng lên tiếng: “Không đi, ta không đi, có bản lĩnh thì nhốt ta lại đi.”
Linh Thứu nhìn thì có chút kinh ngạc, sau đó cau mày quay đầu về phía Quỷ Băng.
chỉ chỉ vị trí đầu của mình: “Quỷ nơi này đầu óc có vấn đề sao?”
“Ách, có thể là vậy.”
Quả Băng vẻ mặt xoắn xuýt: “Có thể khi còn sống hắn có bệnh, chết rồi tự nhiên cũng không thể tự khỏi.”
“À, thì ra là như vậy.” Linh Thứu trận trọng gật gật đầu, bộ dạng đều là tinh mãnh ranh ma.
Quỷ lão đầu ở một bên nghe được bọn họ nói đầu óc mình có bệnh, nhiệt huyết trong lòng lại sôi trào ầm ĩ: “Các ngươi mới là đầu óc có bệnh, đầu óc có tật.
Cả nhà các ngươi mới không phải là người tốt.”.