Bạn đang đọc Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng – Chương 192: Nàng Một Chút Cũng Không Lỗ
Mấy hum vừa rồi không đăng gì nên nay up sớm cho mọi người.
Xin lũi mọi người nhìu vì bỏ bê truyện, bà Mía thì bị ngã đau tay ???? tui mấy hôm nay phè phỡn đọc truyện hiu hiu.
Mọi người thông cảm giúp bọn tui nhá!
Hôm trước up chap mà quên không kèm lời chúc, chỉ chúc trên page fb thui.
Dù vậy tui vẫn muốn gửi lời chúc mừng năm mới muộn đến mọi người, cảm ơn mọi người đã ủng hộ tụi tui thời gian qua.
Iêu thương rất nhiềuuu ❤️❤️❤️
~~~
Editor: Robinson
Bảo Cầm mang bữa ăn khuya tới.
Lạc Thanh Hàn vốn không muốn ăn, nhưng Tiêu Hề Hề lại không buông tha hắn.
“Điện hạ bữa tối cũng chỉ ăn hai thìa cháo, ăn ít như vậy, ban đêm sẽ đói, ngài ăn thêm một chút đi.”
Nàng đẩy bát mì tới trước mặt Thái Tử, thúc giục hắn ăn.
Lạc Thanh Hàn được nàng quan tâm nên rất hưởng thụ, liền ăn theo ý nàng.
Hắn thong thả ăn xong bát mì, sau đó nhìn Tiêu lương đệ tiêu diệt toàn bộ thức ăn trên bàn.
Ăn uống no say, Thái Tử theo thường lệ muốn tắm gội.
Tiêu Hề Hề muốn cáo từ rời đi, lại bị Thái Tử gọi lại.
“Nàng với ta cùng nhau tắm gội.”
Tiêu Hề Hề không nghĩ nhiều, nàng tưởng giống như trước kia, mỗi người dùng một bồn tắm, ở giữa có bình phong ngăn cách.
Đến khi nàng theo Thái Tử đi vào phòng đặt bồn tắm bên cạnh, mới biết cùng nhau tắm gội theo ý Thái Tử, là thật sự muốn cùng-nhau-tắm-gội.
Tiêu Hề Hề lập tức lui về phía sau, che lại ngực của mình, giống một tiểu tức phụ đáng thương bị ép bán thân.
“Thái, Thái tử điện hạ, như vậy không tốt lắm đâu, nam nữ khác biệt, sẽ thấy ngại ngùng.”
Lạc Thanh Hàn nghiêng mắt nhìn về phía nàng: “Chỉ là cùng nhau tắm gội mà thôi, nàng thẹn thùng cái gì?”
“Tắm gội phải cởi quần áo mà, cởi quần áo không phải……!Không phải là làm cái đó sao?”
Lạc Thanh Hàn thản nhiên hỏi lại: “Nàng không phải nói người nàng thích nhất là ta sao? Cùng người mình thích làm điều mình thích, không phải nàng nên vui sao?”
Tiêu Hề Hề: “…”
Không xong rồi, lại bị hắn lợi dụng sơ hở.
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng, ánh mắt dần trở nên thâm trầm: “Chẳng lẽ, những lời nàng nói trước đây, đều là lừa gạt ta?”
“Không có không có! Tuyệt đối không có! Người thần thiếp thích nhất chính là Thái Tử điện hạ!”
“Vậy hầu hạ ta cởi áo đi.”
Lạc Thanh Hàn duỗi hai tay ra, đứng đó ung dung mà nhìn nàng.
Tiêu Hề Hề bi tráng bước rì rì qua qua.
Nàng vươn tay, cẩn thận mà sờ về phía đai lưng của hắn.
Lạc Thanh Hàn rũ mắt nhìn nàng: “Nàng khẩn trương cái gì?”
Tiêu Hề Hề: “Thần thiếp không có khẩn trương.”
“Vậy sao chân nàng lại run?”
“…”
Tiêu Hề Hề hít sâu một hơi, tự an ủi mình không sao cả, hán tử phải dũng cảm đối mặt với hết thảy cực khổ!
Chẳng phải chỉ là thị tẩm thôi sao?
Có gì mà phải sợ chứ?
Dù sao Thái Tử cũng rất đẹp, dáng người lại cao lớn, ngủ với hắn, nàng một chút cũng không lỗ!
Không cần khẩn trương, thả lỏng cơ thể.
Tiêu Hề Hề chậm rãi thở ra một hơi.
Sau khi an ủi chính mình, chân nàng rốt cuộc cũng không run bần bật như trước nữa.
Nàng giúp Thái Tử cởi từng lớp quần áo ra, đến cuối cùng chỉ còn lại một cái quần lót, hai tay nàng đã run đến mức rụng rời.
Đến khi tay nàng mới đụng tới dây quần của hắn, hắn liền cầm lấy tay nàng.
“Được rồi, như vậy là được.”
Tiêu Hề Hề sửng sốt, ngẩng đầu ngơ ngác mà nhìn hắn, vẻ mặt mờ mịt.
Lạc Thanh Hàn nhéo nhéo tay nàng: “Ta còn đang bệnh, sao có thể thật sự bảo nàng thị tẩm?”
“Không phải ngài vừa rồi còn…”
“Trêu nàng chơi, trở về đi, nghỉ ngơi cho sớm.”
Tiêu Hề Hề trong lòng vui vẻ, thần kinh căng thẳng trong nháy mắt liền thả lỏng lại.
Nàng cao giọng một hơi, vui vẻ nói: “Vậy thần thiếp không quấy rầy ngài tắm gội, ngủ ngon ạ!”
Nói xong nàng nhanh như chớp mà chạy đi.
Lạc Thanh Hàn cởi quần lót, dọc theo cầu thang chậm rãi đi vào bể tắm.
Hắn dựa lưng vào vách, nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc này thanh âm của Ty Trúc qua cửa phòng truyền vào.
“Thái Tử điện hạ, nô tỳ tới hầu hạ ngài tắm gội thay quần áo.”
Lạc Thanh Hàn mí mắt cũng không thèm động đậy, lạnh lùng nói một cách cụt lủn.
“Lui đi.”.