Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 173: Chăm Sóc


Bạn đang đọc Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng – Chương 173: Chăm Sóc


Editor: Miacheg
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói: “Ngươi chỉ cần an tâm dưỡng thương, thời gian này có Tiêu Lương đệ chăm sóc ta, bản lĩnh của nàng ấy ngươi cũng biết, sẽ không có việc gì.


Thường công công nhớ tới bản lĩnh của Tiêu Lương đệ, trong lòng liền an tâm.

“Như vậy nô tài cáo từ, điện hạ bảo trọng thân thể, đợi nô tài dưỡng thương xong, sẽ trở về hầu hạ Ngài.


Hắn cung kinh dập đầu, chịu đựng đau đớn đứng dậy, khập khiễng rời đi.

Thanh Ca Điện.

Tiêu Hề Hề lập tức đứng dậy, khó tin hỏi.

“Ngươi nói cái gì? Thái Tử điện hạ bảo ta dọn qua đó chăm sóc Ngài ấy?”
Thanh Tùng vội vàng nói: “Đúng vậy đúng vậy, vừa rồi Thái Tử phái người truyền tin tới, nói là Thường công công bị thương, cần tĩnh dưỡng một thời gian, Thái Tử bên người không có người chăm sóc, cho nên mới muốn người đến hầu hạ Thái Tử điện hạ.


Khi hắn nói đến đây, tâm tình vì phấn khích mà sắc mặt hơi đỏ lên, hai con mắt cũng sáng lấp lánh.

“Tiểu chủ, Đông Cung nhiều phi tần như vậy, Thái Tử điện hạ lại chọn người để chăm sóc, điều này chứng tỏ Thái Tử điện hạ thật sự sủng ái người.

Mọi người sôi nổi gật đầu đồng ý, ai cũng lộ vẻ tự hào.

Tiêu Hề Hề ngã xuống ghế, như thể bị thương nghiêm trọng.

Tại sao lại như vậy?
Nàng cho rằng chỉ cần giải quyết sự phiền phức của Thái Tử Phi đem đến, thì bản thân có thể yên tâm thoải mái tiếp tục ăn no chờ chết.

Không ngờ, Thái Tử lại muốn nàng hầu hạ!
Hầu hạ người khác rất vất vả!
Nàng không muốn đi!
Bảo Cầm cao hứng cổ vũ: “Tiểu chủ, người nhất định phải nắm bắt cơ hội này, nắm chắc lấy trái tim của Thái Tử điện hạ, ngôi vị Thái Tử Phi sẽ nắm chắc trong lòng bàn tay!”
Tiêu Hề Hề lộ ra khuôn mặt cá chết: “Không, ta không làm được.


Bảo Cẩm hai mắt bốc hỏa: “Không, người có thể làm được.


Bất kể có thể hay không, lời nói Thái Tử là vàng ngọc, không có khả năng thay đổi, khẳng định muốn Tiêu Lương đệ đến Lân Đức Điện hầu bệnh.

Bởi vì tin này, toàn bộ Thanh Ca Điện đều là tràn ngập niềm vui, mọi người đều rất mừng rỡ.

Trước đây, họ còn lo lắng Tiêu Lương đệ chọc giận Thái Tử điện hạ, bởi vậy mà thất sủng.

Hiện tại xem ra là bọn họ lo lắng vô ích.


Thái Tử điện hạ rất sủng ái Tiêu Lương đệ, ngay cả bệnh cũng không quên gọi nàng đến bên cạnh.

Cẩu lương này vừa thơm vừa ngọt, bọn họ rất thích!
Nếu là muốn chuyển đến Lân Đức Điện, việc thu dọn là điều đương nhiên, Bảo Cầm chỉ thị cho những người giúp việc lấy những đồ thường dùng của Tiêu Lương đệ ra, đóng gói thu dọn cẩn thận.

Hạnh Nhi không tham gia thu dọn, nàng chuyên môn phụ trách chăn nuôi, nàng chỉ lo chăn nuôi gà, vịt, ngỗng, heo trong hậu viện.

Nàng đi về phía chuồng heo với một xô đầy thức ăn cho heo, thấy Tiêu Lương đệ đang đứng một mình trước chuồng heo.

Hạnh Nhi vội vàng đặt thức ăn cho heo xuống, quỳ xuống hành lễ.

“Nô tỳ bái kiến tiểu chủ.


Tiêu Hề Hề bảo nàng đứng dậy.

Hạnh Nhi đứng lên, nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của Tiêu Lương đệ, có vẻ không vui liền hỏi.

“Tiểu chủ vì sao không vui?”
Tiêu Hề Hề thở dài: “Ta buồn quá, ta sống không được thoải mái như con heo kia.


Trên đầu Hạnh Nhi bay ra dấu chấm hỏi.

?
Tiêu Hề Hề nhìn hai con heo trắng trong chuồng lợn, trái tim nàng tràn ngập hâm mộ và ghen tị.

“Ngươi nhìn chúng nó xem, mỗi ngày ngoài ăn ra thì là ngủ, không cần lo lắng việc gì, chúng chỉ cố gắng có nhiều thịt là được, tự do nhàn rỗi biết bao!”
Hạnh Nhi cẩn trọng nói: “Nhưng cuối năm heo sẽ bị thịt.


Tiêu Hề Hề: “! “.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.