Bạn đang đọc Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng – Chương 137: Được Ăn Cả Ngã Về Không
Dương Khai Quang ngồi co ro trong xe, thân hình mập mạp đã gầy đi rất nhiều.
Thời khắc này, hắn thật sự rất hối hận.
Hắn khổ sở học tập hơn bốn mươi năm, bao nhiêu tâm huyết đổ vào mới thi đậu cử nhân ở tuổi 50.
Hắn đã có tuổi rồi, không biết có thể sống bao nhiêu năm nữa, leo lên nữa cũng không có khả năng, cho nên kế hoạch ban đầu của hắn là ổn định làm một tiểu huyện lệnh, mặc dù không thể có danh tiếng muôn đời, nhưng ít nhất hắn có thể không hổ thẹn với trời đất.
Hắn cũng không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này,
Hiện tại, danh tiếng của hắn không còn, chức quan cũng không giữ được, và đến cái mạng cũng không giữ được nốt.
…
Sau khi Dương Khai Quang bị chém đầu thị chúng, người dân đã reo hò hoan hô, thậm chí còn có người đốt pháo trên đường phố để ăn mừng.
Có tiếng nổ to “Bùm bùm”, so với năm mới còn náo nhiệt hơn.
Bởi vì tất cả các quan lại ở huyện nha đều bị xử tử, nên để duy trì hoạt động chính quyền ở đây, Trái Tử, thiếu phó cùng thiếu bảo phải tạm thời tiếp quản.
Lạc Thanh Hàn viết thư cho thái sư, yêu cầu lão nhân gia đến Hình Bộ và Lại Bộ, mau chóng cử một số quan chức đáng tin cậy đến huyện Cam Cốc để tiếp quản càng sớm càng tốt.
Sau khi hành cung được xây dựng vẫn luôn để trống, Lạc Thanh Hàn cảm thấy rằng thật lãng phí khi để nơi này trống không như vậy, hắn liền yêu cầu mở cổng thành, để những người bị nạn vào đấy ở.
Hành cung biến thành nơi định cư tạm thời của nạn dân.
Ngoài cung còn có lều phát cháo, hàng ngày đều đúng giờ phân phát cho mọi người.
Trong kho của huyện nha chồng chất núi lương thực, những lương thực này đều là Dương Khai Quang cắt xén từ thuế má, hắn trữ nhiều lương thực như vậy, hoàn toàn không cần lo lắng bị chết đói, nên hắn sẽ không thể hiểu cảm giác của những nạn dân đói đến sống không bằng chết là như thế nào.
Nhiều lương thực như vậy, cũng đủ cho người dân trong thành ăn đến hơn một tháng.
Sau khi dàn xếp ổn thoả, Thái Tử bắt đầu chuẩn bị nghi lễ cầu mưa.
Tiêu Hề Hề gõ nhẹ quả trứng luộc, lột vỏ trứng và nói.
“Ngài hỏi ta nghi thức cầu mưa cần chuẩn bị cái gì? Kỳ thực cũng chỉ có mấy thứ, gà vịt thịt cá, trái cây, điểm tâm, nhang đèn và tiền giấy.”
Lạc Thanh Hàn nhíu mày: ” Chỉ cần như vậy là được sao?”
Tiêu Hề Hề cắn một miếng trứng, mơ hồ nói: “Nghi thức cầu mưa chủ yếu dựa vào tâm ý, chỉ cần đáp ứng được tâm ý, thì những thứ khác đều dễ nói.”
Lạc Thanh Hàn bán tin bán nghi: “Nếu đơn giản như lời nàng nói, chẳng phải ai cũng có thể tới cầu mưa sao?”
“Tất nhiên là không được, Ngài với người thường sao có thể so sánh, Ngài tương lai là Thiên Tử, Thiên Tử là gì? Chính là con của trời, nhi tử mang lễ vật cầu tới cửa, phụ thân có thể không đồng ý sao?”
“…Nàng luôn có nhiều nguỵ biện như vậy sao?”
“Ngài không cần quan tâm nguỵ biện hay không, chỉ cần mọi chuyện tất thành là được rồi.”
Lạc Thanh Hàn yên lặng nhìn nàng một lúc, nghiêm túc nói.
“Ta lần này tin tưởng nàng mà có thể ăn cả ngã về không, nếu cầu không được, nàng và ta đều gặp xui xẻo.”
Tiêu Hề Hề nuốt xuống miếng trứng gà trong miệng, an ủi: “Yên tâm, nếu mọi chuyện không thành, ta vẫn còn có thể quay lại Huyền Môn ăn bám sư phụ, đến lúc đó ta mang ngài theo, chúng ta cùng ăn bám sư phụ cũng được nè.”
Lạc Thanh Hàn: “…”
Nàng không chỉ muốn một mình ăn bám, còn muốn mang theo nam nhân của mình đi cùng.
Nàng có tiền đồ như vậy, sư phụ nhà nàng có biết không?
Tiêu Hề Hề: “Đúng rồi, ngài đến lúc đó còn phải đọc một bài văn tế.”
Nàng tìm một cây bút và một tờ giấy, viết một bài văn tế đầy một trang giấy.
Lạc Thanh Hàn xem qua, phát hiện nàng viết toàn bằng tiếng bản địa, nội dung cũng rất đơn giản, chính là đem tình hình hạn hán mang đến hậu quả nghiêm trọng nói qua một lần, cuối cùng cầu xin ông trời cho mưa đến để cứu đứa con đáng thương này..