Bạn đang đọc Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng – Chương 132: Kịch Bản Này Có Chút Không Đúng!
Dịch trạm ở Cam Cốc thực sự rất cũ kĩ và lụp xụp.
Thường công công vừa xuống xe liền lập tức bố trí người đi dọn dẹp.
Triệu Hiền mang theo một trăm thị vệ Ngọc Lân Quân, cùng Kim Điển Sử dẫn đường, đi thẳng đến tiểu viện kia.
Lần này được trợ thủ đắc lực, Kim Điển Sử rất tự tin, mặt đỏ phừng phừng, cả người hừng hực khí thế, thậm chí ngay cả mắt cá chân bị trật cũng không cảm thấy đau nữa.
Hắn đập cửa, quát lớn.
“Chui ra khỏi mai rùa đi! Các ngươi không ra đây, lão tử sẽ dẫn người tiến vào!”
Chờ giây lát, bên trong không có phản ứng.
Triệu Hiền không muốn lãng phí thời gian, tiến lên đá một cước.
Cánh cửa cũ nát đổ sầm xuống, bụi đất bay tứ tung.
Triệu Hiền mang theo mười mấy người Ngọc Lân Quân tiến vào, Kim Điển Sử mang theo đao khập khiễng theo sát phía sau.
Vì muốn biểu hiện tốt trước mặt Triệu tướng quân, Kim Điển Sử không để ý tới mắt cá chân còn đau, vọt lên đầu hướng về phía cửa phòng phóng.
Ai ngờ tay hắn còn chưa đụng tới cửa, cửa phòng đã kẽo kẹt mở ra.
Kim Điển Sử bị dọa lui mấy bước về phía sau, cuống quít giơ lên bội đao, chuẩn bị nghênh chiến.
Triệu Hiền cùng đội Ngọc Lân Quân chuẩn bị sẵn tư thế nghênh chiến, tùy thời điểm đều có thể động thủ.
Trước nhiều con mắt chăm chú như vậy, Nhiếp Trường Bình mang theo hai thị vệ chậm rãi đi ra.
Khi nhìn thấy Nhiếp Trường Bình, trong nháy mắt, Triệu Hiền cùng Ngọc Lân Quân đều ngẩn ra.
Triệu Hiền trộm nghĩ.
Tiểu quận vương ở đây, vậy thái tử có phải cũng ở đây hay không?
Đang nghĩ giữa chừng, hắn lại thấy Thái Tử Điện Hạ chậm rãi từ trong phòng đi ra.
Lạc Thanh Hàn còn mặc bộ màu xanh nhạt ngày hôm qua, tay áo rộng rủ xuống, tóc đen buộc lên bằng trâm ngọc.
Vốn dĩ với tính tình của hắn, mỗi ngày phải thay một bộ quần áo, nhưng đến nơi này, nước dùng thiếu thốn, dân chúng còn không có nước uống, hắn làm sao có nước tắm rửa giặt quần áo được?
Vì hoàn cảnh bất đắc dĩ, tính tình khó chiều của Thái Tử Điện Hạ bị cưỡng ép chữa khỏi.
Đối với hắn bây giờ, chỉ cần quần áo không bẩn thì có thể mặc tiếp được.
Kim Điển Sử nhìn thấy bọn họ đi ra, đắc ý cười gằn nói: “Lão tử cuối cùng cũng bắt được các ngươi, ngoan ngoãn chịu chết đi!”
Nói rồi, hắn liền giơ đao bổ nhào tới Tiếu Nam đứng cách mình gần nhất.
Kết quả bị Tiếu Nam một cước gạt ngã xuống đất.
Kim Điển Sử muốn đứng lên, Tiếu Nam nhấc chân giẫm trên lưng của hắn, khiến hắn không đứng dậy được.
Hắn đã sớm nghe nói đám người này thân thủ lợi hại, lại không nghĩ rằng lợi hại đến như vậy, dưới tay đối phương hắn một chiêu cũng không đánh trả được.
Trong lòng hắn vô cùng kinh hãi, cuống quít nhìn về phía Triệu Hiền la lên cầu cứu.
“Triệu tướng quân, cứu ta!”
Ai ngờ Triệu Hiền lại ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn một casi, nhanh nhẹn thu đao vào vỏ, cùng Ngọc Lân Quân quỳ xuống.
Vô luận là thần thái hay ngữ khí cũng đều rất mực cung kính.
“Mạt tướng bái kiến Thái Tử Điện Hạ! Mạt tướng cứu giá chậm trễ, mong điện hạ thứ tội.
“
Kim Điển Sử ngây ra như phỗng.
Hắn cho rằng mình sinh ảo giác, lắp bắp hỏi lại.
“Các ngươi, các ngươi gọi hắn là gì?”
Thái Tử Điện Hạ không phải là đangtrong trạm dịch sao? Vì sao Triệu tướng quân quỳ xuống hành lễ trước nam nhân lạnh lùng này?
Kịch bản này có chút không đúng!
Lúc này Dương Khai Quang cùng thiên sơn cư sĩ bị bọn thị vệ kéo ra.
Bọn thị vệ ném hai người ngã trên mặt đất như ném rác rưởi.
Dương Khai Quang vừa nhìn thấy Lạc Thanh Hàn, khóc lóc cầu xin.
“Vi thần biết sai rồi, cầu Thái Tử Điện Hạ khai ân!”
Kim Điển Sử ôm nỗ lực bám víu lấy tia hy vọng cuối cùng, run run hỏi: “Huyện tôn đại nhân, có phải nhận lầm người hay không? Người này làm sao là Thái Tử Điện Hạ được?”.