Đọc truyện Quý phi dậy đi học – Chương 73:
Lúc Tô Đường còn nhỏ, là một tiểu cô nương đáng yêu ai gặp cũng thích.
Lúc Tống Hoành còn nhỏ, là tiểu thái tử cao ngạo ai gặp cũng sợ.
Tết Nguyên Tiêu, Hoàng Thượng thiết yến quần thần, thần tử có thể mang người nhà vào cung, lúc đó Tô Tranh đứng đầu nội các, ôm Tô Đường vào cung chơi.
Tô gia lừng lẫy, cho nên Tô Đường đứng trong một đám công chúa và quận chúa cũng không có cảm giác tự ti, ngược lại trời sinh tích cách tốt lại thêm có duyên, chỉ chốc lát sau nàng đã cùng mọi người chơi đùa vô cùng hòa hợp vui vẻ.
Một đám tiểu cô nương xúm lại cùng nhau chơi trò diều hâu bắt gà con, ngự hoa viên tràn ngập tiếng thét chói tai cùng tiếng cười, tiểu cô nương làm diều hâu đuổi theo, đột nhiên thay đổi hướng bắt người, mọi người tránh né không kịp, một con gà con ngã trên mặt đất.
Cũng may trên mặt đất là mặt cỏ, ngã lên cũng không đau, chỉ là có một tiểu quận chúa tay chống trên mặt đất xước một chút da.
Bà vú của quận chúa lập tức chạy đến ôm quận chúa đi rửa tay.
Các tiểu cô nương còn lại chơi cũng đã mệt, xúm vào cùng nhau líu ríu nói chuyện.
“Tiểu quận chúa bị ngã , thế tử Hoài An sẽ đau lòng muốn chết.”
“Thế tử Hoài An là ai vậy?” Có người hỏi.
“Chính là, a, a, ta cũng không nói được, nhưng mẹ ta kể quận chúa và thế tử vừa ra sinh ra đã được định hôn, sau khi lớn lên sẽ gả cho thế tử.”
“Giống như phụ thân và mẫu thân vậy sao?” Lại có người hỏi.
“Đúng, chính là như vậy.”
Tô Đường vừa ra đời phụ mẫu liền qua đời, cho nên không biết mọi người nói giống phụ thân, mẫu thân rốt cuộc là như thế nào, không ít nữ nhân ở đây đã được định hôn từ nhỏ, tiểu hài tử năm sáu tuổi còn chưa biết ngại ngùng, cùng nhau bàn tán xem tương lai ngươi sẽ gả cho ai.
Có người muốn gả cho quý tử nhà chức tước, có người muốn gả cho công tử nhà đại thần, còn có người muốn gả cho biểu huynh của mình.
“Còn ngươi?” Có người đột nhiên hỏi Tô Đường.
“Hả?” Tô Đường nghe xong gãi gãi đầu, nàng còn không biết muốn gả cho ai, gia gia còn chưa nói qua với nàng nha.
Vì thế Tô Đường lắc đầu nói: “Ta không biết.”
“Ngươi gả cho thái tử ca ca của ta được không?” Lục công chúa thân phận cao nhất ở đây đột nhiên nói.
“Vì sao?” Tô Đường hỏi.
Lục công chúa nhún nhún cái mũi: “Thái tử ca ca của ta rất không thú vị, bình thường ai cũng không để ý tới, cô nương nhà ai mà thèm thích hắn, chỉ có ngươi tính tình tốt như vậy mới có thể chịu được hắn.”
Tô Đường phe phẩy ngón tay, vô cùng bối rối: “Nhưng mà ta cũng không thích người vô vị.”
Lục công chúa ôm cánh tay Tô Đường lay lay: “Xin ngươi được không. Ngươi gả cho hắn, về sau hắn sẽ không đi gây tai họa cho những người khác.”
Các tiểu cô nương xung quanh cũng hùa theo náo loạn, “Đúng vậy, đúng vậy, xin ngươi được không?”
Tuổi còn nhỏ cho nên quan niệm khác biệt về thân phận cấp bậc không nhiều, nghe Lục công chúa vừa nói như vậy, thái tử biến thành người mà ai cũng không cần.
Tô Đường theo ý vì dân trừ hại, cân nhắc thật lâu mới gật đầu.
Mọi người vỗ tay cực kỳ vui vẻ, Tô Đường cũng bởi vì vừa làm chuyện tốt mà tươi cười.
Lúc này đột nhiên truyền đến tiếng thái giám: “Thái tử điện hạ giá lâm ——”
Một đám vú nuôi đang đứng một bên nói chuyện phiếm lập tức đi tìm tiểu chủ tử của mình, quỳ trên mặt đất hành lễ với thái tử.
Tô Đường cũng bị vú nuôi ôm quỳ trên mặt đất.
Tô Đường mới vừa đồng ý với mọi người phải gả cho thái tử, vì thế tò mò ngẩng đầu muốn nhìn một chút xem thái tử trông như thế nào.
Kết quả nàng vừa nhấc đầu, liền đối diện với đôi mắt lạnh băng của thái tử, Tô Đường còn chưa có phản ứng, đã bị thái tử phạt quỳ một canh giờ vì thất lễ.
Nhìn bóng dáng thái tử giống như một tiểu đại nhân rời đi, Tô Đường oa một tiếng bật khóc.
Ngày đó cuối cùng chỉ có mình nàng lẻ loi quỳ gối ở ngự hoa viên, vừa lau nước mắt vừa hối hận, cái gì mà vì dân trừ hại, nàng mới không thèm vì dân trừ hại, thái tử muốn đi gây họa cho ai thì gây, nàng không muốn gả cho thái tử.
Tô Đường vĩnh viễn cũng không quên được ngày này, bởi vì mình nhìn Tống Hoành nhiều hơn một cái, đã bị Tống Hoành tâm lý vặn vẹo kia phạt quỳ một canh giờ.
Sau này Tô Đường bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, cảm thán mình đúng là mệnh khổ.
Cuối cùng nàng vẫn gả cho người này, cái gì oán cái gì nghiệt.
Tống Hoành nghe Tô Đường nhắc lại chuyện xưa, nhìn đôi mắt nhỏ của Tô Đường lúc kể vô cùng u oán, đầu gối mềm nhũn.
Dưỡng Nguyên điện.
Lí Đức Toàn dựng thẳng hai tai nghe động tĩnh bên trong, vừa nghe vừa tấm tắc cảm thán.
Hoàng hậu nương nương cũng thật ngoan nha.
“Đường Đường, Đường Đường à.”
“Đường Đường, trẫm đã như vậy rồi, nàng bớt giận đi.”
“Đường Đường, nàng đã ba ngày không cho ta lên giường.”
“Ai cho ngươi nhỏ như vậy đã ức hiếp ta, đáng đời.” Bên trong, Tô Đường ngồi trên giường, nghe tiếng cầu xin khoan dung cũng không động lòng, quay đầu hừ một tiếng.
Dưới giường, trên tấm bàn giặt nhìn là biết đã được dùng rất lâu rồi, hai đầu gối Tống Hoành khép lại, quỳ trên đó vô cùng nhu thuận.