Quý phi dậy đi học

Chương 57


Đọc truyện Quý phi dậy đi học – Chương 57:

Ban đêm, Tô Đường nằm trên giường, vuốt ve khăn quàng cổ mà Tống Hoành đan tặng mình trong tay.
 
Từ trước tới nay Tô Đường chưa từng đan bất cứ thứ gì.
 
Hoàng Thượng thật sự vô cùng hiền lương nha.
 

 
Tô Đường trở mình, chìm vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại phát hiện trước mắt là chiếc giường gỗ lim chạm khắc của mình.
 
Tỉnh mộng.
 
***
 
Đêm bình an, bên ngoài rơi một trận tuyết nhỏ, Tống Hoành nằm trên “long sàng” của mình, lăn qua lộn lại không ngủ được, trong lòng lờ mờ có chút bất an.
 
Hắn cảm thấy chuyện chiều nay giống như một giấc mộng.
 
Làm sao bây giờ, nếu Tô Đường đổi ý thì làm sao bây giờ, nếu nàng coi như chưa có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao bây giờ?
 
Ngộ nhỡ tất cả những chuyện lúc chiều đều là ảo giác của hắn thì phải làm sao, thật ra Tô Đường căn bản không hề đuổi theo, lại càng không chui vào lồng ngực hắn, gần đây hắn đan khăn quàng cổ tới mức tinh thần hoảng hốt, không phải không có khả năng sinh ra ảo giác.
 
Nhưng ngày mai sẽ biết, Đường Đường nhất định vẫn là Đường Đường của hắn, nhất định vẫn mang khăn quàng cổ mà hắn đan.
 
Bây giờ Tống Hoành chỉ cần tưởng tượng đến chuyện mỗi ngày mình đều có thể nhìn thấy Tô Đường, tâm tình liền cảm thấy sung sướng, mang nụ cười chìm vào giấc mộng.
 
Nhưng Tống Hoành vừa mở mắt, lại phát hiện “long sàng” đã thay hình đổi dạng.
 
Trước khi ngủ, giường của hắn là chiếc giường một người nằm cũng chật, bây giờ thì trở thành cái giường treo màn màu vàng kim, vài người nằm lăn lộn cũng không có vấn đề gì.
 
Lí Đức Toàn cười hì hì vén màn lên cho Tống Hoành: “Hoàng Thượng tỉnh rồi, nô tài hầu hạ người thay quần áo, đã đến lúc lên triều.”
 
Tống Hoành: “. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Mẹ nó!
 
Lúc này Tống Hoành ngàn vạn lần không muốn quay trở lại Đại Lương.
 
Ở lớp, hắn và Tô Đường là bạn học, mỗi ngày đều có thể gặp mặt, ở Đại Lương hắn là hoàng đế Tô Đường là tiểu thư Tô gia, cách nhau mấy chục bức tường, thân phận địa vị khác biệt, muốn gặp mặt, thật sự tìm không thấy một cái lí do nào quang minh chính đại.
 
Cũng không thể nào nói với Tô Tranh: “Bởi vì trẫm yêu thích cháu gái nhỏ của nhà ngươi, cho nên muốn tới hẹn hò với nàng.”
 
Tống Hoành dám khẳng định, mặc dù bản thân là hoàng đế, cũng sẽ bị Tô Tranh dùng gậy đánh đuổi ra khỏi Tô gia.
 
Hoặc là nói hắn có thể lén lút đến, nhưng đêm Tô Tồn thành thân hắn lại còn lén lút đến Tô phủ, chưa nói chuyện rõ ràng với Tô Đường đã bị Tô Tranh đến cắt ngang, sau đó Tống Hoành lớn đến như vậy, lần đầu tiên chui xuống gầm giường.
 
Cho nên Tống Hoành cho rằng, muốn thành hôn với Tô Đường, đầu tiên phải chính là phải bước qua cánh cửa Tô Tranh.
 
Nhưng vừa nói đến Tô Tranh. . . . . .
 

Tống Hoành đau đầu đỡ trán.
 
Hắn với lão nhân này từ trước tới nay chưa từng vừa ý nhau nha.
 
Tô Tranh không vừa mắt Tống Hoành, trẻ người non dạ, tâm địa lại thâm hiểm khó lường, tiểu hoàng đế ngồi trên ngai vàng chưa tới hai năm đã bắt đầu không để cựu thần như ông vào mắt.  Tống Hoành không vừa mắt Tô Tranh đã già đến hồ đồ rồi còn muốn đụng đến chuyện triều chính, cứ thích bới móc những chính sách của hắn.
 
Trước kia, hai người đối chọi gay gắt, không ai phục ai, chẳng qua trước kia Tô Đường là điểm yếu của Tô Tranh, Tống Hoành còn dùng chức vị Tô quý phi của Tô Đường để uy hiếp Tô Tranh, nhưng mà bây giờ đột nhiên phong thuỷ luân chuyển, Tô Đường trở về nhà lại trở thành điểm yếu của Tống Hoành, Tô Tranh thân là gia gia của Tô Đường, không ai có sức mạnh khiến Tô Đường cách xa Tống Hoành hơn ông.
 
Tống Hoành ở trong kho bảo vật lục tung lên cả mấy ngày, đoán sở thích của Tô Tranh, tìm ra  một chiếc hộp gỗ làm bằng gỗ lê vàng, chạm khắc tinh xảo.
 
Tống Hoành mở hộp ra, bên trong lót một lớp gấm màu vàng, trên lớp gấm đặt một cuộn tranh.
 
Tống Hoành bảo Lí Đức Toàn cẩn thận cầm một đầu, sau đó chậm rãi mở bức tranh ra.
 
Lí Đức Toàn giương miệng cảm thán nói: “Hoàng Thượng, tranh này thật dài nha.”
 
Tống Hoành liếc hắn một cái, lão nô tài không nhận ra bức thi họa này, vừa nhìn đã cảm thán dài quá.
 
Bức tranh này, chính là bức tranh quý giá《 Ngàn dặm non sông 》được cất giấu trong cung rất lâu rồi.
 
Đây là bức tranh của đại họa sĩ Lí Mạnh Hi thời Bắc triều, cuốn tranh hiện ra, hình ảnh tinh tế tỉ mỉ, gần mười thước tranh miêu tả hình ảnh sóng nước mênh mông của Trường Giang và Hoàng Hà đến tiểu thôn Giang Nam bằng màu nước mài, đại khí mênh mông bàng bạc, nét bút tinh xảo, riêng luận về hội họa đã là bức họa có một không hai thời bấy giờ, nhưng quan trọng hơn chính là ý nghĩa của bức họa này, tên là《 Ngàn dặm non sông 》, tượng trưng cho ngàn dặm non sông của quốc gia ta, hưng thịnh phồn vinh.
 
Tống Hoành biết Tô Tranh đã thích bức họa này từ rất lâu, năm đó, khi hắn vẫn còn là thái tử, phụ hoàng từng lấy bức tranh này ra để triều thần đánh giá, Tống Hoành cũng ở đó, nhìn thấy Tô Tranh nhìn chằm chằm bức họa không chớp mất. Sau lần đó, nhiều lần cầu phụ hoàng hắn mang bức tranh này ra lần nữa cho mọi người mở mang tầm mắt.
 
Bây giờ Tống Hoành kế vị, mấy thứ này hắn cũng thuận lý thành chương kế thừa lại, vì để biểu đạt thành ý sau này sẽ cùng Tô Tranh chung sống hoà bình, Tống Hoành quyết định đem bức họa 《 Ngàn dặm non sông 》tặng cho Tô Tranh.
 
Những thứ khác Tô Tranh có thể sẽ không cần, nhưng bức họa này, Tô Tranh nhất định sẽ không nỡ từ chối.
 
Tống Hoành nhìn chằm chằm bức tranh, bật cười, trong lòng tính toán phấn khích vô cùng.
 
Tục ngữ nói bắt người tay ngắn*, kể từ khi nhận được quà này của hắn, cho dù trong lòng Tô Tranh vẫn không vừa mắt hắn, nhưng hắn vẫn sẽ đến gặp Tô Đường, Tô Tranh làm sao có thể không biết xấu hổ mà không khách khí với hắn.
 
(*) Bắt người tay ngắn: nguyên câu là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm có nghĩa là lấy thứ gì đó của người khác thì cũng rụt tay lại với người ta, ăn đồ của người khác thì nói chuyện với người ta cũng mềm mỏng hơn.
 
Tống Hoành nở nụ cười, khép lại cuốn tranh, đem bức tranh giao cho Lí Đức Toàn: “Lí Đức Toàn, ngày mai đi một chuyến đến Tô phủ, đem bức tranh này tặng cho Tô lão Đại nhân.”
 
“Dạ.” Lí Đức Toàn lĩnh mệnh đáp.
 
Tống Hoành lại bổ sung: “Truyền thêm khẩu dụ của trẫm, nói rằng trẫm biết công lao vất vả, to lớn của Tô lão Đại nhân, còn vì triều đình bồi dưỡng hai vị nhân tài, nên trẫm đặc biệt ban thưởng.”
 
“Tô gia thật sự là phúc khí tốt.” Lí Đức Toàn híp mắt cười, nghĩ thầm rằng rõ ràng là bởi vì nuôi lớn Tô quý phi cho người nên mới cố ý thưởng thì có.
 
Vì Tô Đường, hắn cũng muốn hòa hợp với Tô Tranh. Tống Hoành nghĩ.
 
Sáng sớm hôm sau Lí Đức Toàn liền mang theo bức《 Ngàn dặm non sông 》đến Tô phủ.
 
Tống Hoành ở trong cung nhàn nhã chờ, kết quả chẳng được bao lâu, Lí Đức Toàn đã trở lại, trong tay còn ôm chiếc hộp chứa bức hoạ.
 

Tống Hoành nhíu nhíu mày: “Sao ngươi lại còn chưa đi?”
 
Lí Đức Toàn vẻ mặt đau khổ nói: “Nô tài đã đi rồi, đã trở lại.”
 
Tống Hoành cả kinh: “Hắn không cần bức tranh này? Làm sao có thể?”
 
Lí Đức Toàn do dự một chút, đáp, “Tô lão Đại nhân nhờ nô tài chuyển lời với Hoàng Thượng, hắn đã cáo lão hồi hương, dọc theo đường đi đã ngắm nhìn ngàn dặm non sông của Đại Lương, không cần ngắm trên bức họa này nữa.”
 
“Thôi vậy.” Tống Hoành gật gật đầu, nhưng vừa nghĩ đến cáo lão hồi hương, đột nhiên khó hiểu, “Không phải hắn từ sớm đã cáo lão hồi hương rồi sao?”
 
Sau khi già rút khỏi triều đình, sau đó vẫn ở Tô phủ trong kinh thành.
 
“Không phải.” Lí Đức Toàn nói, “Tô lão Đại nhân nói lúc trước hắn còn lo lắng Hoàng Thượng vừa mới đăng cơ còn chưa ổn định triều chính, cho nên sau khi cáo lão cũng vẫn ở lại kinh thành, bây giờ nhìn thấy Hoàng Thượng đăng cơ được ba năm, cầm chính đầy hứa hẹn, quốc gia mưa thuận gió hoà, nên hoàn toàn yên tâm, thêm cháu trưởng đã thành gia lập thất, cho nên muốn về nguyên quán Giang Nam.”
 
“A.” Tống Hoành gật gật đầu, nghe thấy Tô Tranh lão gia nhân đi rồi, không biết vì sao, trong lòng hắn lại có chút phiền muộn.
 
Có thể về sau không ai cùng hắn đối chọi gay gắt chuyện chính sự.
 
Không ngờ nguyên quán của Tô gia lại là Giang Nam.
 
Khó trác, cô nàng Tô Đường này lại mềm dịu như nước.
 
Tống Hoành nghĩ đến Tô Đường, khóe môi không khỏi nhếch lên mỉm cười.
 
Lí Đức Toàn quan sát thấy phản ứng của Tống Hoành: “Hoàng Thượng, người nên suy nghĩ biện pháp khác nha.”
 
“Trẫm nghĩ biện pháp gì?” Tống Hoành bắt chéo chân, Tô Tranh muốn đi, hắn cũng không thể ngăn không cho người ta đi.
 
Mà lại nói cũng không phải đến nơi khỉ ho cò gáy nào, tuổi già đến Giang Nam dưỡng lão, đây là chuyện tốt.
 
Lí Đức Toàn nhìn thấy bộ dáng nhàn nhã của Tống Hoành đột nhiên tay xếp hình hoa lan, dậm chân nói: “Tô lão Đại nhân muốn cáo lão hồi hương, lại muốn đưa Tô quý. . . . . . Tô tiểu thư đi cùng nữa.”
 
Lí Đức Toàn: “Bọn họ đều đã lên đường rồi.”
 
Tống Hoành nghe xong té từ trên ghế té xuống.
 
——————————————
 
Tiểu phiên ngoại
 
(Tác giả: Cảm giác mọi người vẫn còn rất thích, cho nên để lại đây không xóa nữa.)
 
Kỳ thi cuối kỳ tổng cộng thi ba ngày, sau đó bắt đầu nghỉ đông.
 
Tô Đường học hơn phân nửa học kỳ, bởi vì kiến thức căn bản quá kém, tuy rằng vẫn còn như lạc vào trong sương mù, nhưng cũng được tính là rất có cố gắng, có lòng tin tưởng kỳ thi lần này sẽ không đội sổ nữa.

 
Chủ nhiệm lớp còn cố ý nói qua với mẹ Tô, nói thành tích của Tô Đường là vì kiến thức căn bản không tốt, chỉ tương đương với một học sinh tiểu học, không bồi dưỡng không được, bảo phụ huynh phải suy nghĩ biện pháp.
 
Nhưng Tống Hoành, thành tích mấy lần thi thử trước đột nhiên tăng mạnh, tiến bộ nhanh đến mức khiến người ta không nói nên lời, trong lớp trừ Cố Diệc Dữ thì chính là hắn, cả người đã dần dần lộ ra hơi thở của một học bá.
 
Thời gian nghỉ đông tổng cộng là một tháng, những phụ huynh có con học ban tự nhiên sẽ không để cho con mình nhàn rỗi trong kì nghỉ, Tô Đường còn chưa thi xong kỳ thi cuối kỳ, mẹ Tô đã nghe theo lời của chủ nhiệm lớp, sớm tìm cho cô một trung tâm gia sư.
 
Cục giáo dục không cho phép mở lớp học thêm bên ngoài, vì thế đại đa số phụ huynh đều đem ánh mắt hướng về phía những vị gia sư.
 
Mẹ Tô đã sớm tìm cho Tô Đường một vị gia sư, nghe nói người này là một sinh viên của Đại học A có tiếng trong thành phố, làm gia sư vào kỳ nghỉ đông để kiếm thêm thu nhập.
 
Buổi sáng bố mẹ Tô phải đi đi làm, để Tô Đường ở nhà một mình, Tô Đường gặm táo xem TV.
 
Mẹ Tô tắt TV: “Một chút nữa người ta sẽ đến, nhanh đi chuẩn bị đi, còn xem TV cái gì?”
 
Tô Đường bất mãn than thở: “Đây, đây con đi chuẩn bị đây.”
 
Mẹ Tô xoa thắt lưng: “Phí gia sư được tính theo từng giờ đấy con có biết không, không được bần thần rồi lãng phí thời gian, hôm nay là ngày đầu tiên, con thử tập trung nghe giảng, nếu vừa ý thì về sau sẽ là gia sư của con.”
 
Tô Đường “Dạ.”  một tiếng, sau đó lại hỏi: “Bố mẹ hôm nay không ở nhà sao? Lỡ như người ta là người xấu thì làm sao bây giờ?”
 
“Mẹ với bố con không được nghỉ đông, người thì hôm trước mẹ đã gặp ở trung tâm rồi, trông rất sạch sẽ, ra dáng một học sinh tốt, con theo người ta mà học hỏi cho tốt, có thể đậu Đại học A bố mẹ có nằm mơ cũng vui mừng mà tỉnh.”
 
“Được rồi ạ.” Tô Đường le lưỡi, bố mẹ Tô đã ra khỏi cửa.
 
Cô ở nhà đợi một lát, đã tìm ra sách giáo khoa, sau đó thấy kim đồng hồ trên tường chỉ đúng chín giờ, chuông cửa đúng lúc reo lên.
 
“Tới rồi!” Tô Đường xỏ đôi dép lê hình thỏ con đi mở cửa.
 
Tô Đường mở cửa, lúc nhìn thấy người đứng ở cửa sửng sốt một chút.
 
“Hoàng Thượng, sao người lại tới đây?” Tô Đường nghi hoặc nói.
 
Tống Hoành lui lại hai bước, một lần nữa ngẩng đầu nhìn số nhà trước cửa nhà Tô Đường.
 
Hắn không đi nhầm.
 
Không khí có chút xấu hổ.
 
Tống Hoành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghi hoặc của Tô Đường, ho nhẹ một tiếng: “Ách, ta  đến làm gia sư.”
 
Hai mắt Tô Đường chớp chớp, thiếu chút nữa ngất xỉu.
 
***
 
Trong phòng khách Tô gia, Tô Đường nghiến răng, vẻ mặt căm hận, nhìn về phía Tống Hoành.
 
Kẻ lừa đảo! Lại còn lừa mẹ cô!
 
Tống Hoành cũng không ngờ mình lại làm gia sư của  Tô Đường, khóc cũng không được, cười cũng không xong.
 
Hắn vốn cảm thấy thật trùng hợp, mình và Tô Đường ở chung một tiểu khu.
 
Vừa nghỉ đông, Tô Đường tất nhiên không phải lo đến cơm áo gạo tiền, mà Tống Hoành lại là một đứa trẻ nghèo khổ, trên người còn mang gánh nặng gánh vác gia đình, vì thế ngoài lớp võ thuật, còn phải đi tìm thêm việc khác.
 

Nhà của một tên đồ đệ của Tống Hoành mở một trung tâm gia sư, Tống Hoành dạy cho hắn một mô võ tuyệt thế gia truyền thay vào đó bảo tên đó tìm cho hắn một công việc gia sư.
 
Tên đồ đệ khó hiểu: “Lão Đại, tôi đã đem lí lịch của lão đại gửi đi rồi, làm người mẫu cho công ty quảng cáo, kiếm tiền vừa nhiều, sao Lão Đại vẫn cứ muốn làm gia sư?”
 
Đương nhiên Tống Hoành không muốn, ở trong mắt hắn làm người mẫu cứ như bán thân thể mình, còn hắn lại muốn kiếm tiền dựa trên trí tuệ và bản lĩnh.
 
“Cho nên người làm chứng minh giả lừa gạt mẹ ta?” Tô Đường chất vấn.
 
Tống Hoành có chút xấu hổ: “Đó không phải là chứng minh giả.”
 
Giấy chứng minh đó là tên đồ đệ kia giúp hắn tìm người trung gian mượn của học sinh thật của đại học A, chỉ có hình là giả.
 
Mẹ Tô đã đến nhà hắn, nhưng chỉ gặp qua bà nội Tống, chưa từng gặp Tống Hoành.
 
Tô Đường u ám nói: “Hoàng Thượng, trình độ của người, làm gia sư không sợ bị lộ sao?”
 
“Sẽ không lộ.” Tống Hoành nhướng mi, “Mẹ nàng nói, con gái học lớp 11, nhưng thành tích chỉ bằng một học sinh tiểu học.”
 
Tô Đường: “. . . . . . . . . . . . . . . . . .”
 
Tô Đường biết gia sư của mình lại là Tống Hoành, người chưa được tiếp nhận đầy đủ chương trình giáo dục của thế giới hiện đại giống như cô, lập tức lười biếng, dùng điều khiển từ xa ấn mở TV, chuyển đến kênh giải trí xem.
 
Tống Hoành mặt nhăn mày nhíu, đứng dậy chắn giữa Tô Đường và TV: “Bàn học của nàng ở đâu? Đi, đi dạy nàng học.”
 
Tô Đường bĩu môi: “Hoàng Thượng, người sẽ không thật sự dạy ta học chứ?”
 
Tống Hoành: “Không được sao?”
 
Tô Đường liếc hắn một cái, sau đó tầm mắt lại một lần nữa nhìn về phía TV: “Ta sẽ không nói với mẹ người là kẻ lừa đảo, ta sẽ nói người dạy không tốt, về sau người không cần đến nữa, có được không?”
 
Tống Hoành lại chắn trước mặt Tô Đường và TV, nghiêm túc nói: “Đường Đường, ta có thể dạy cho nàng rất tốt.”
 
Ánh mắt Tô Đường nhìn đến chỗ nào Tống Hoành lại chắn đến chỗ đấy, cuối cùng bị ép đến phiền: “Được được được, vậy hôm nay học một buổi.”
 
***
 
Ở bàn học nhỏ của Tô Đường.
 
Tống Hoành mang một cái ghế dựa ngồi bên cạnh cô.
 
Tống Hoành dạy tiếng Anh, lúc này đang giải thích những cách chuyển động từ phức tạp kia cho Tô Đường.
 
“Động từ be “is”, hình thức ở quá khứ là “was”, nhưng câu này lại không có động từ be, nàng trực tiếp chuyển động từ thường sang quá khứ là được, không cần thêm “was”.”
 
Tô Đường cắn đầu bút, chỉ vào chữ “go”, hỏi: “Là chuyển go thành goed sao?”
 
Giáo viên tiếng Anh nói, động từ ở quá khứ phải thêm đuôi “ed” .
 
Tống Hoành nghe xong đau đầu, không khỏi dạy dỗ: “go là động từ bất quy tắc, hình thức quá khứ là went, sao đến bây giờ nàng vẫn chưa nhớ, làm gì có từ nào là goed? Nàng đã từng thấy từ đó chưa?”
 
Tô Đường bĩu môi.
 
Cô thấy rồi nha.
 
Hoàng Thượng vô lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.