Đọc truyện Quý phi dậy đi học – Chương 54:
Tống Hoành biểu đạt bản thân có chút bất mãn với cách gọi “Hoành Hoành” này.
Sau đó, kết quả chính là mặc cho hắn dỗ dành như thế nào, Tô Đường cũng không chịu gọi thêm một tiếng nào nữa.
Tô Đường chỉ cảm thấy trên trán, nơi bị Tống Hoành hôn qua hơi nóng bỏng, đưa tay sờ soạng một chút, sau đó đột nhiên lại nghĩ đến trước kia Tống Hoành cũng có thể hôn các tần phi khác trong cung giống như vậy, trong lòng đột nhiên có chút không thoải mái.
Tô Đường bị ý nghĩ không thoải mái trong lòng kia làm cho hoảng sợ, từ khi nào mình lại bắt đầu để ý đến những chuyện này?
Cô bắt đầu cảm thấy có chút mất mác, một là vì bản thân dường như đột nhiên trở nên rất “keo kiệt”, hai là những thứ mà Tống Hoành vừa làm, hôn cô, ôm cô, dung túng cô, có thể đã từng làm như vậy đối với những sủng phi khác trong cung.
Tô Đường hận ham muốn chiếm giữ chết tiệt của bản thân, rõ ràng biết Tống Hoành là hoàng đế nhưng trong lòng vẫn khó chịu, cúi đầu bấm ngón tay, những khẩn trương, xúc động trong lòng vừa rồi tất cả đều tan biến hết, trở thành một tia chua xót.
Tống Hoành lại không chú ý tới chút mất mác trong mắt Tô Đường, lúc này trong lòng hắn rất kích động, tuy rằng cách gọi “Hoành Hoành” này có hơi phá hỏng phong tình, nhưng tốt xấu gì cuối cùng Tô Đường cũng có chút phản ứng, không còn giống như trước đứng yên như bức tượng gỗ mặc hắn hôn, hôn xong rồi còn lau lau miệng.
Trong lòng hai người đều tự ôm tâm sự, mãi cho đến khi bà nội Tống ở dưới bắt đầu gọi xuống ăn cơm.
Bà nội Tống rất thích Tô Đường, ở trên bàn cơm cười tủm tỉm, nói: “Ăn nhiều một chút, về sau thường xuyên đến chơi.”
Tô Đường vừa ăn cơm vừa liếc Tống Hoành một cái, sau đó mới gật gật đầu: “Dạ, cám ơn bà nội Tống.”
Tô Đường dùng cơm nước xong về nhà, mẹ Tô gọi điện thoại tới bảo cô đừng ở nhà người ta quấy rầy quá lâu, bà nội Tống không giữ lại được, đành phải bảo Tống Hoành tiễn Tô Đường một đoạn.
Tô Đường mang đôi găng tay mà bà nội Tống tặng, từng bước từng bước đi về hướng nhà mình.
Đã sắp đến lễ Giáng Sinh, bên trong một cửa hàng bên ngoài tiểu khu nhà Tô Đường trưng bày một cây thông Nô-en rất lớn, những cửa hàng nhỏ ven đường cũng treo rất nhiều ông già Nô-en râu trắng, mũ đỏ, trang trí lên có vẻ rất có không khi lễ hội.
Tô Đường hỏi: “Hoàng Thượng, người có biết lễ Giáng Sinh không?”
Tống Hoành lắc đầu: “Không biết.”
Tô Đường nở nụ cười, ở đây cô thích nhất là nhìn thấy bộ dạng Tống Hoành cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa thấy qua, lập tức phổ cập kiến thức cho Tống Hoành: “Lễ Giáng Sinh, ừm, chính là trước kia có một người ở phương Tây tên là Jesus, là một người rất lớn, rất tốt, gần giống với Khuất Nguyên của chúng ta, trước kia ngày Khuất Nguyên trầm mình xuống sông tự vẫn trở thành ngày tết Đoan Ngọ, còn Jesus sau khi chết, người phương Tây liền lấy ngày sinh nhật của ông làm lễ Giáng Sinh.”
“Ừm.” Tống Hoành gật đầu, còn thật sự nghiêm túc nghe Tô Đường “phổ cập kiến thức”.
Tô Đường: “Buổi tối trước Lễ Giáng Sinh một ngày là đêm bình an, nghe nói buổi tối ngày đó những đứa trẻ sẽ treo một chiếc tất trên đầu giường, sau đó ông già Nô-en sẽ đem món quà mà bọn trẻ muốn, bỏ vào bên trong, rất thú vị.”
Tống Hoành nghe xong cười, hỏi: “Nàng muốn cái gì?”
Tô Đường: “Hả?”
Tống Hoành: “Không phải sắp tới lễ Giáng Sinh sao?”
Tô Đường thật sự chỉ thuận miệng nói, không ngờ Tống Hoành lại muốn “ban cho”.
Tô Đường không thích nhận quà mà Tống Hoành ban cho, lúc Tống Hoành làm hoàng đế mỗi ngày đều ban thưởng cho người ta, chuyện này đối với hắn chẳng qua chỉ là một câu nói, sau đó bọn thái giám sẽ đem đồ vật này nọ mà Hoàng Thượng bảo thưởng đưa tới trước mặt ngươi, ngươi phải quỳ xuống tạ ơn.
Giống như một con chó, một con mèo, chủ nhân cao hứng liền thưởng cho ngươi ăn.
Có đôi khi Tống Hoành thậm chí cũng không biết đồ mà mình ban thưởng trông như thế nào, ban cho người khác đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là một hành vi khen ngợi của Hoàng Thượng mà thôi.
Lần trước Tống Hoành thưởng cho cô một cây son môi màu vàng kim lấp lánh, lần đó dường như là lần đầu tiên Tống Hoành tặng thứ như vậy cho người khác, nhưng là suy từ ý nghĩa, so với những hộp son bột nước trước kia Tống Hoành thưởng cho các phi tần ở trong cung không có gì khác nhau.
Tô Đường đột nhiên rất muốn biết, Tống Hoành nói thích cô, cô rốt cuộc có chút bất đồng nào hay không.
Tô Đường đem câu: “Không cần, Hoàng Thượng.” một lần nữa nuốt trở về trong bụng.
Nếu Hoàng Thượng đã làm hết thảy những thứ đã từng làm với người khác, như vậy cô liền đưa ra một yêu cầu mà Hoàng Thượng chưa từng làm cho người khác, Tô Đường đưa cho Tống Hoành nhìn đôi găng tay nhỏ mà bà nội Tống cho cô, hỏi: “Hoàng Thượng, người thấy đôi gang tay này có đẹp không?”
Tống Hoành gật đầu: “Rất đẹp.”
Tô Đường nghe xong nghĩ nghĩ, sau đó ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Tống Hoành, trịnh trọng nói: “Vậy Hoàng Thượng, người có thể đan một chiếc khăn quàng cổ tặng cho ta không?”
Tô Đường dám khẳng định, đời này chắc chắn Tống Hoành chưa từng đan khăn quàng cổ tặng cho người khác, cho nên nhất định là chỉ có duy nhất một cái, không cần lo giống với người khác.
Tống Hoành vốn cho rằng Tô Đường muốn hắn tặng quà sẽ là đồ ăn, đồ dùng hoặc đồ chơi, cái gì cũng được, hắn đều chuẩn bị tốt, nhưng mà nghe thấy yêu cầu của cô, mí mắt cứ không ngừng giật giật: “Đan. . . . . . khăn quàng cổ? ? ?”
Tô Đường gật gật đầu, nhớ tới một đống sợi len trong nhà Tống Hoành: “Nếu người không biết có thể nhờ bà nội dạy cho.”
Tống Hoành: “. . . . . . . . . . . . . . . . . .”
Tô Đường thấy dường như Tống Hoành hơi do dự, có chút cô đơn xoay người sang chỗ khác: ” Nếu Hoàng Thượng không muốn thì thôi .”
“Khoan đã.” Tống Hoành lập tức gọi Tô Đường lại, nhìn ánh mắt chờ mong của cô, rốt cuộc bại trận đáp: “Được.”
**
Tống Hoành làm mọi chuyện đều theo đuổi sự hoàn mĩ, nếu đã đồng ý đan khăn quàng cổ tặng Tô Đường, như vậy khăn quàng cổ của hắn cũng là cái tốt nhất.
Như ở khâu chọn vật liệu, Tống Hoành cũng làm rất công phu.
Những sợi len trong nhà không phải màu xám thì cũng là màu nâu, đều trông có vẻ rất chững chạc, Tô Đường tuổi còn nhỏ, làn da lại trắng, dáng người yêu kiều, phải hợp với màu sắc tươi trẻ hơn.
Vì thế vì khi chọn len Tống Hoành còn cố ý chạy một chuyến ra chợ, ở trong cửa hàng bán len chọn hơn nữa ngày.
“Tiểu tử, cháu đến mua len giúp mẹ sao?” Cô chủ cửa hàng đã quen những bà mẹ, bà nội đến mua len, đây là lần đầu thấy một cậu con trai đến mua, tiếp đón vô cùng nhiệt tình, chỉ vào mấy cuộn len được bày gọn gàng trên kệ hàng hóa, “Muốn mua loại nào? Cai này thế nào?
Thời đại bây giờ có rất ít người tự tay đan đồ len, cho nên cô chủ tự động đem đến cho Tống Hoành mấy loại len thường dùng.
Tống Hoành có chút xấu hổ, hỏi: “Có cái nào màu sắc nhạt một chút?”
Cô sửng sốt một chút, lập tức hiểu rõ, đem Tống Hoành kéo đến một kệ hàng bên cạnh: “Mấy loại này, người trẻ tuổi khẳng định sẽ thích.”
Tống Hoành sờ sờ cuộn len cô chủ lấy ra, màu sắc là không tồi, trắng trắng mềm mềm, nhưng cảm giác chất lượng không phải tốt nhất, sờ vào có chút thô ráp, làn da Tô Đường mịn như vậy, đâm phải cô thì làm sao bây giờ?
Còn một loại khác, chất lượng sờ thấy không tồi, màu tím sậm, nhưng hắn chưa từng thấy Tô Đường mặc quần áo màu tím, Tô Đường phỏng chừng không thích màu tím.
Tống Hoành lựa chọn đặc biệt cẩn thận, cuối cùng ngay cả cô chủ cũng nhịn không được cảm thán, chưa từng thấy một tiểu tử nào cẩn thận chu đáo như vậy.
Tống Hoành thật vất vả mới chọn được một cuộn len, ở nhà hắn đã từng xem bà nội Tống đan khăn quàng cổ, thoạt nhìn tựa hồ rất đơn giản, dùng kim đan móc sợi len rồi lại kéo, sau đó rất nhanh liền đan được.
Hắn ngại nhờ bà nội dạy, vì thế chờ đến buổi tối bà nội đang ngủ, mang theo kim đan cùng sợi len đã chuẫn bị sẵn, rón ra rón rén trèo lên trên gác của mình, ngồi xếp bằng trên giường, mở đèn, trên người khoác chăn.
Tống Hoành gần đây đã đổi sang dùng điện thoại thông minh, hắn tìm trên Baidu được một chương trình gọi là “Hiền thê lương mẫu đều đan khăn quàng cổ như vậy”, sau đó nhìn theo người hướng dẫn có gương mặt hiền lành trong video, bắt đầu học từ những đường kim cơ bản.
Màn hình được phóng to, người hướng dẫn vừa làm mẫu vừa giảng giải: “Đầu tiên là quấn một vòng quanh kim đan, sau đó buộc một nút thắt như thế này, quấn đủ một vòng, kế tiếp là có thể dùng một cây kim khác giống như vậy đan vào đây. . . . . . Mọi người nhất định chú ý không nên đâm kim quá mạnh, như vậy khăn quàng cổ được đan ra nhìn mới đẹp mắt. Tốt lắm, hôm nay chúng ta học đến đây, mọi người nhất định phải luyện tập thêm, đan cho mẹ, cho vợ, cho các con mình một chiếc khăn quàng cổ chứa đầy tình yêu trong những ngày đông lạnh giá này. Cuối cùng, chương trình《 Hiền thê lương mẫu đều như vậy》dạy học nững mẹo vặt cuộc sống xin cảm ơn quý khán giả đã đón xem.”
Tống Hoành: . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . Hắn rốt cuộc là đang làm cái gì đây! ! !
Tiểu yêu tinh Tô Đường này chỉ biết chọc người aaaaa! ! !
Tống Hoành đập tay xuống giường, sau đó cầm lấy kim cùng sợi len, sau đó làm theo động tác giống như trong video, thậm chí còn tao nhã vểnh ngón út.
Hình như là như vậy, Tống Hoành cẩn thận nhìn từng động tác trong video, đem sợi len quấn một vòng lên kim đan, sau đó lại dùng một cây kim khác đâm qua.
Không đúng, sau lại bị vướng vào nhau rồi.
Tống Hoành một lần nữa gỡ sợi len ra, sau đó lại mở tỏ mắt xem video lại một lần nữa.
Không đúng, không đúng, lần này sao hắn vừa rút thì sợi len lại tự bung ra mất rồi.
Người hướng dẫn trong video đan một đường liền xong, mấy sợi len trong tay hắn thì lại loạn lên cứ như mạng nhện.
Tống Hoành quyết tâm, nhất định phải đan bằng được khăn quàng cổ, nếu như mấy sợi len này là mạng nhện, vậy bây giờ hắn chính là một con nhện tinh ở động Bàn Tơ, nhất định không phục.
. . . . . .
Một tiếng qua đi.
“Con nhện tinh” Tống Hoành sa sút tinh thần ngồi ở trên giường, trước mặt bày ra một đống len quấn rối tung vào nhau, còn có hai cây kim đan đã bị hắn bẻ đến cong.
Hắn buồn bực vò đầu, nằm trên giường một lát, cuối cùng vẫn chấp nhận số phận, đối diện với đống len kia, mắt to nhìn mắt nhỏ.
**
Một đám đồ đệ của Tống Hoành phát hiện gần đây lúc dạy võ cho bọn hắn, Lão Đại đều không tập trung, đứng ở đó, trên tay còn khoa tay múa chân gì đó, ngón tay ngoằn nghèo uốn lượn, cực kỳ giống bệnh phong gà trong truyền thuyết.
Nhưng mọi người lại tin rằng, động tác trên tay Tống Hoành, lại là một môn võ công cao thâm thần bí khó lường.
Mấy ngày gần đây Tống Hoành đan khăn quàng cổ đã sắp điên rồi, cho dù là bình thường, trong tay cũng không tự chủ mà nhớ lại động tác đan khăn.
Một tên đồ đệ chạy sang: “Hì hì, Lão Đại, gần đây luyện võ công gì vậy hả?”
Tống Hoành nhíu nhíu mày: “Luyện công?”
Tên đồ đệ vặn vẹo cánh tay cùng ngón tay, làm ra một tư thế giống như Triệu sĩ nghiêng người: “Chính là như vậy a.”
Tống Hoành: “. . . . . . . . . . . . . . . . . .”
“Thôi đi.” Tống Hoành dùng nửa con mắt liếc nhìn đám “phàm phu tục tử” đang ở xung quanh tò mò nhìn hắn, “Hôm nay các ngươi xem video để luyện tập lại những động tác cơ bản đi.”
“Aizz, lại là động tác cơ bản, Lão Đại ta muốn luyện “đại cầm nã thủ”!” Chung quanh kêu rên một trận.
Tống Hoành hừ một tiếng: “Kiến thức cơ bản là quan trọng nhất, các ngươi đang ở tuổi tốt nhất, thuận lợi nhất để luyện công, kiến thức cơ bản không vững chắc, dù cho học chiêu thức nào cũng đều là khoa chân múa tay!”
“Được rồi.” Mọi người gật đầu.
Nhóm đồ đệ của Tống Hoành lập một nhóm chat tên là ” Cao thủ võ lâm “, Tống Hoành vào nhóm, chia sẻ video dạy đan len lần trước mình xem trong nhóm.
Di động mọi người cùng lúc vang lên tiếng chuông thông báo.
Thành viên “Tống Hoành” đã chia sẻ một video trong nhóm ——”Hiền thê lương mẫu đều đan khăn quàng cổ như vậy”.