Đọc truyện Quý phi dậy đi học – Chương 30:
Tô Đường thấy Tống Hoành thở dài, vì thế giật nhẹ góc áo hắn: “Hoàng Thượng, lần sau ta không nhìn.”
Tống Hoành nghe xong nở nụ cười, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi trong phòng thay quần áo, con ngươi đột nhiên tối sầm: “Lần sau rồi nói.”
“Ừm.” Tô Đường sờ sờ mũi.
Tống Hoành vẫn đưa Tô Đường tới dưới lầu tiểu khu, Tô Đường có chút thụ sủng nhược kinh, sau khi nói tạm biệt với Tống Hoành cả người cứ phiêu phiêu, vẫn cứ cảm thấy hôm nay quá không chân thật.
Tô Đường hốt hoảng về đến nhà, mẹ Tô đang vừa xem TV vừa cắn hạt dưa, nhìn thấy cô đã trở về: “Về rồi đấy hả?”
“Dạ.” Tô Đường cúi đầu trầm tư, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Nghĩ cái gì vậy?” Mẹ Tô nhìn thấy bộ dạng suy nghĩ khổ não của Tô Đường, hỏi.
Tô Đường đột nhiên ngẩng đầu: “Nương. . . . . . a không. . . . . . Mẹ, mẹ cảm thấy dáng người con có đẹp không?” Hướng Manh Manh nói dáng người của cô rất đẹp, Tống Hoành nói dáng người của cô một lời khó nói hết, bây giờ cô cũng không rõ là dáng người của mình có đẹp hay không.
Mẹ Tô thuận tay nhặt mấy hạt dưa ném tới: “Tuổi còn nhỏ suốt ngày nghĩ cái gì vậy? Không lo lo học hành, bây giờ là lúc để quan tâm tới dáng người đẹp hay không đẹp sao?”
“Thực xin lỗi mẹ, con sai rồi.” Tô Đường ôm đầu tránh hạt dưa đang bay tới trốn vào phòng ngủ.
**
Việc làm thêm Tô Đường chỉ làm được nửa ngày đã bị Tống Hoành kêu ngừng, Hướng Manh Manh hoàn hoàn chỉnh chỉnh làm xong hết hai ngày cuối tuần, thứ hai cố ý đem mấy tờ giấy đỏ rực in hình ông nội Mao đưa tới quơ quơ trước mắt Tô Đường, ánh mắt thèm thuồng của Tô Đường đều sáng rực lên, thiếu chút nữa không kìm được nước miếng.
“Manh Manh cậu có nhiều tiền quá nha.” Tô Đường nhìn với đôi mắt mở to. Vốn cô cũng có thể có, nhưng nửa đường bị Tống Hoành làm cho thất bại.
“Ai bảo cậu mới làm nữa ngày đã bỏ chạy.” Hướng Manh Manh vừa đếm tiền vừa nói, “Lần tới còn có cơ hội như vậy tớ cũng không dám tìm cậu.”
“Thực xin lỗi cậu.” Tô Đường phồng mặt, giống như con cá nóc nhỏ.
Cố Diệc Dữ vẫn lắng nghe hai người đối thoại nãy giờ không hiểu gì, nhìn mấy tờ nhân dân tệ ít ỏi trên tay Hướng Manh Manh, sau đó lại nhìn vẻ mặt vô cùng hâm mộ của Tô Đường bên cạnh.
Hắn quay lại, muốn sờ mấy tờ tiền trong tay Hướng Manh Manh.
“Bốp!” Tiếng khớp xương bị đánh vang lên giòn tan, Hướng Manh Manh đánh cái bốp vào bàn tay Cố Diệc Dữ đang vọng tưởng động đến thành quả lao động của cô, ôm lấy tiền, nét mặt như đang bảo bọc đứa con trong tay, “Muốn làm gì?”
Cố Diệc Dữ nhe răng trợn mắt xoa xoa mu bàn tay của mình: “Tôi chỉ muốn nhìn thôi.”
Hướng Manh Manh: “Muốn nhìn thì đi mà kiếm.”
Cố Diệc Dữ “Hừ” một tiếng, lại nhìn nhìn mấy tờ tiền Hướng Manh Manh xem như bảo bối ôm vào trong ngực, sau đó hỏi Tô Đường: “Chừng đó cũng tính là nhiều tiền sao?”
“Hả?” Tô Đường nhất thời nghe không hiểu.
Cố Diệc Dữ lại hỏi: “Có chừng đó tiền như cậu ta thì được xem là nhiều tiền sao?”
Tô Đường gật đầu: “Đương nhiên a.” Đây là bằng tiền tiêu vặt hai tuần của cô cộng lại đó nha.
Cố Diệc Dữ có chút đăm chiêu gật gật đầu.
Tô Đường: “Làm sao vậy?”
Cố Diệc Dữ: “Tôi cũng có.”
Chỉ thấy Cố Diệc Dữ đưa tay vào trong cặp sách của mình tìm tìm gì đó, sau đó dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Tô Đường và Hướng Manh Manh, đột nhiên từ trong túi sách lấy ra một xấp gì đó, đập lên bàn Tô Đường”bộp” một phát.
“Chừng này thì sao?” Hắn hỏi.
“Mẹ nó.” Hướng Manh Manh cả kinh nói.
Tô Đường cảm thấy mắt mình choáng váng.
Này này này, đây là. . . . . .
Quá nhiều tiền nha!
So với mấy tờ ít ỏi của Hướng Manh Manh, tiền của Cố Diệc Dữ từng tờ từng tờ được xếp gọn gàng thành một xấp, độ dày không ít hơn một lóng tay của Tô Đường.
Hai tay Tô Đường run rẩy, chỉ vào tiền trên bàn mình, một xấp đỏ rực: “Cậu… cậu… cậu, ở đâu mà có?”
Cố Diệc Dữ hỏi: “Như vậy có được tính là người nhiều tiền không?” Sau đó lại chỉ chỉ Hướng Manh Manh, “Nhiều tiền hơn cậu ta.”
Tô Đường vội không ngừng gật đầu.
Cố Diệc Dữ cao hứng, đầu tiên là đắc ý liếc Hướng Manh Manh một cái, sau đó nói: “Mẹ tôi cho, bảo tôi đem lên trường dùng.”
Ngực Tô Đường đau xót.
Hướng Manh Manh mất mặt ngượng ngùng đem cất mấy tờ nhân dân tệ của mình đi, lặng lẽ suy đoán, sau đó hỏi: “Vậy sao trước đây cậu không lấy ra mà tiêu?”
Cố Diệc Dữ: “Tôi cảm thấy không có chỗ nào cần dùng tới, sau đó cứ để như vậy.”
Lời hắn nói vừa dứt, lập tức nhận được ánh mắt thù hận của người bên cạnh.
Tô Đường tức giận đến mức chẳng nói nên lời.
Người ngồi bên cạnh là kẻ có tiền như vậy, vậy mà mỗi ngày đều ăn chực đồ ăn vặt của cô, ngay cả kẹo cao su cũng phải chia cho hắn một nửa, từ trước tới giờ cô chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ như hắn!
Tô Đường nghiến răng nghiến lợi nói: “Có nhiều tiền như vậy, sao cậu. . . . . .không tự mình mua đồ ăn vặt? Hả?”
Vậy mà cô còn cứ nghĩ rằng tiền tiêu vặt của Cố Diệc Dữ nhất định không nhiều lắm, sô cô la, bánh bích quy thì thôi đi, làm sao mà ngay tới cây kẹo cao su cũng giành với cô.
Cố Diệc Dữ còn gật đầu thành thật nói: “Bởi vì không có tiền lẻ mà.”
“Phụt——” Tô Đường nhất thời tức giận đến hộc máu.
“Mẹ nó ha ha ha ha ha ha ha, các cậu làm lão tử cười buồn cười chết mất ha ha ha ha ha ha ha.” Hướng Manh Manh đập đập bàn, cười đến ngửa tới ngửa lui.
**
Từ lúc đột nhiên biết bạn cùng bàn ăn chực uống chực của mình thật ra là một phú hào núp bóng, Tô Đường liền bắt đầu trở nên keo kiệt.
Mỗi ngày đều bảo vệ đồ ăn của mình, Cố Diệc Dữ cho cô chép bài tập cũng không có tác dụng.
“Này cho cậu.” Tô Đường nhìn bài tập toán học Cố Diệc Dữ đem đẩy lại phía mình, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm sô cô la trong tay cô.
Đầu tiên Tô Đường bẻ một miếng sô cô la bỏ vào miệng mình, sau đó đem vở bài tập Cố Diệc Dữ đưa tới đẩy trở về phía hắn: “Cảm ơn, nhưng mà tôi không cần.”
Dù sao thì giáo viên toán học cũng sẽ biết là cô chép bài của người khác, còn có thể bị mắng không trung thực, bởi vì với thành tích của cô, căn bản không thể giải nổi bài đó.
“Được rồi.” Cố Diệc Dữ thu hồi lại vở bài tập, mẫn cảm nhận ra tâm tình của Tô Đường mấy ngày nay, biết là cô không vui.
Hắn dùng khuỷu tay huých huých khuỷu tay Tô Đường.
Tô Đường co rụt cánh tay lại: “Làm cái gì vậy?”
Đôi môi mỏng của Cố Diệc Dữ kéo thành một đường thẳng, sau đó nói: “Có phải là cậu thiếu tiền?”
Tô Đường liếc mắt: “Liên quan gì đến cậu?”
Cô không thiếu tiền, chỉ là cứ nghĩ tới chút tiền tiêu vặt ít ỏi của mình đi nuôi dưỡng một tên thổ hào lâu như vậy, trong lòng vô cùng bực bội mà thôi.
Cố Diệc Dữ lo nghĩ, sau đó nói: “Tôi cho cậu một trăm đồng tiền phí dịch vụ, cậu có thể đi xuống giúp tôi mua một túi sô cô la không?”
Tô Đường quay đầu Nhìn hắn, trong mắt hiện lên dòng chữ: “Cậu không phải là tên ngốc đó chứ?”
Cố Diệc Dữ rút ra một tờ từ xấp nhân dân tệ: “Thật.”
Tiền đã bày ra trước mặt, Tô Đường không khỏi nuốt nước miếng, cô vô cùng có khí khái: “Tôi không cần cậu bố thí!”
Cố Diệc Dữ: “Đây là hành động của người có học thức, làm sao có thể tính là bố thí?”
Hắn dẻo miệng khuyên nhủ: “Tôi trả cậu thù lao vì giúp tôi làm việc, là làm ăn công bằng mà.”
“Không phải cậu cảm thấy một trăm đồng nhiều quá sao, không cần nghĩ như vậy, thật sự, ở trong mắt tôi cậu xứng đáng với giá này.”
“Nếu không hai trăm?”
“Ba trăm?”
“Năm trăm?”
Tô Đường bị một câu cuối cùng đả động.
Cô đường đường là muội muội ruột thịt của Tô tướng quân và Tô thị lang, cháu gái ruột của Tể tướng Tô Tranh, Tô . . . . . . a. . . . . . Tô quý phi của đương kim Hoàng Thượng, chạy vặt một chuyến, cũng rất đáng tiền nha.
**
Sắp vào lớp, Tô Đường víu vào lan can, từng bước nhỏ chạy xuống lầu.
Rẽ qua một góc cầu thang, đột nhiên đụng phải người đang đi lên lầu.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Tô Đường liên thanh giải thích, vừa muốn chuyển bước qua bên kia đi tiếp, nhưng mà cô bước qua phải, người nọ cũng liền bước qua phải, giống như cố ý.
Tô Đường phồng mặt ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy gương mặt của người nọ, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa như khinh khí cầu nhả khí, tức giận bị xả đi hết: “Hoàng Thượng.”
Tống Hoành nhìn cô: “Sắp vào học rồi, nàng chạy xuống làm cái gì?”
Tô Đường: “Ta đi mua đồ.”
Tống Hoành tiếp tục hỏi: “Mua cái gì gấp như vậy?”
Tô Đường nghĩ thầm, rằng Hoàng Thượng sao lại quản nhiều chuyện còn hơn cả công công trong cung như vậy, nói ra chuyện mình làm chân chạy vặt cho Cố Diệc Dữ.
“Hoàng Thượng xin người tránh ra một chút được không? Sắp trễ rồi.”
Tống Hoành bị vẻ mặt vội vàng của Tô Đường kích động, càng dùng thân mình gắt gao chặn đường Tô Đường: “Hắn bảo nàng đi nàng phải đi? Nghe lời vậy sao?”
Bình thường sao lại không nghe lời ta như vậy? Tống Hoành hầm hừ nghĩ, mỗi lần hắn đều phải đe dọa với dụ dỗ mới được.
Tô Đường nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, gấp đến độ thiếu chút nữa dậm chân: “Hoàng Thượng ngươi nhường một chút được không, thật sự sắp không kịp rồi.”
Đầu lưỡi Tống Hoành đè đè má trái, thân mình không nhúc nhích, Tô Đường len qua người hắn chạy xuống.
Tô Đường mới vừa chạy hai bước, đột nhiên, một cánh tay rắn chắc đặt lên trên lưng.
Tống Hoành gắt gao giữ chặt thắt lưng cô, chân Tô Đường rời khỏi mặt đấy, cả người nhẹ bẫng.
Từng tất từng tất ửng đỏ đi từ cổ lên đến gò má của Tô Đường, cô cầm lấy cánh tay Tống Hoành đang siết chặt trên eo cô, đỏ lỗ tai, nói: “Hoàng Thượng . . . . . . Đau…”
Cánh tay hắn ghìm lấy thắt lưng cô đau nhói.
Tống Hoành nhẹ nhàng nở nụ cười, lưng Tô Đường dán vào người hắn, thậm chí có thể cảm nhận được khi hắn cười trước ngực hơi hơi chấn động.
Tống Hoành ôm giống như ôm một con gà con, đem Tô Đường từ ở giữa cầu thang lên đến cửa cầu thang, sau đó mới đặt cô xuống đất.
Chân rốt cuộc cũng chạm đất, Tô Đường không nhìn Tống Hoành, có chút không được tự nhiên, chỉ thấy trên lưng giống như vẫn còn cảm giác bị hắn ôm.
Không dễ dàng gì mới lừa được Cố Diệc Dữ, nửa đường lại bị Hoàng Thượng quấy rối làm cho thất bại, vì cái gì mà lúc nào Hoàng Thượng cũng cản trở cô, Tô Đường cong miệng, vẫn như trước, tức giận mà không dám nói gì.
Tống Hoành nhìn thấy miệng Tô Đường cong xuống: “Tức giận?”
“Nô tì không dám.” Tô Đường hạ môi.
Tống Hoành thở ra một hơi, hai tay cho vào túi quần: “Như vậy đi, Cố Diệc Dữ cho nàng tiền bảo nàng đi xuống, trẫm cũng cho nàng một ưu đãi bảo nàng không được xuống, tự mình chọn một cái, như thế nào?”
Tô Đường phút chốc ngẩng đầu.
Hoàng Thượng hôm nay đột nhiên không dùng bạo quyền trấn áp? Còn muốn cho cô một ưu đãi?
Hoàng Thượng lại điên rồi.
Tô Đường nửa tin nửa ngờ, cẩn thận hỏi: “Hoàng Thượng, ưu đãi của người, là cái gì vậy?”
Tống Hoành cuối người, ghé vào bên tai Tô Đường thì thầm hai câu, sau đó đứng thẳng dậy, nhướng mi: “Hửm?”
Tô Đường ngẩn người.
Sau đó cao hứng nhảy lên: “Cám ơn Hoàng Thượng!”
Tống Hoành rất vừa lòng với phản ứng của cô, nhưng sau khi nhìn thấy thân mình Tô Đường nhảy dựng lên, biểu tình trên mặt nháy mắt cứng đờ.
Đồng tử của hắn đột nhiên co lại, kinh hô một tiếng, phản xạ có điều kiện vươn bàn tay ra, đáng tiếc chỉ đụng tới một đám tóc lướt nhanh qua lòng bàn tay.
Tô Đường dường như đã quên mình đã bị Tống Hoành ôm tới cửa cầu thang, hưng phấn nhảy lên một phát, dưới chân trống không, cả người rơi tỏm, tư thế thảm thiết biến mất khỏi tầm mắt của Tống Hoành.