Bạn đang đọc Quý Nữ Yêu Kiều – Chương 57
Hòa Linh đang êm đẹp lại xảy ra chuyện, mặc dù đến tột cùng không biết là vì sao, nhưng có thể đoán được, cái này là do thức ăn, tám phần là có vấn đề. Không lâu sau, mấy người phòng bếp đều bị Thôi tổng quản dẫn đến đã quỳ gối trong viện.
Xảo Nguyệt nhìn một loạt, thấy Thúy Thúy cũng ở trong đó, Sở Phi nghiêm nghị hỏi “Xảo Nguyệt, ngươi đi nhìn xem, cái chén này có người nào đó động tay chân vào!”
Xảo Nguyệt chỉ ngay Thúy Thúy, “Là nàng đưa cho nô tỳ, còn trước đó có ai đụng phải, nô tỳ không biết!”
Thúy Thúy không thể tin ngẩng đầu, nàng hô to: “Ta không có, ta không có làm như vậy, không phải là của ta làm. Ngươi ddlqd.com đây là trả thù ta, ngươi thấy ta nói xấu tiểu thư. . . . . .” Lời nói của nàng đột nhiên ngừng lại, ngay sau đó nói: “Tóm lại ta không có, Tam gia, xin ngài minh giám, nô tỳ không có, nô tỳ thật sự không có, nô tỳ dù thế nào cũng không dám hại Ngũ Tiểu Thư .”
Mà lúc này, Hòa Linh trong phòng”Từ từ tỉnh lại”, thật ra thì đại phu cũng không biết nàng bị làm sao, có điều lúc trước thân thể Ngũ Tiểu Thư đã không tốt, nhưng bọn họ cũng không dám nói, Ngũ Tiểu Thư nhất định không có vấn đề gì.
Hai đại phu cẩn thận dè đặt đứng ở một bên, Lý Mộng đỡ Hòa Linh đứng dậy, Lan thị liền vội vàng hỏi: “Con có sao hay không?”
Hết sức lo lắng, Hòa Linh khẽ lắc đầu, nghe âm thanh phía bên ngoài, nàng giùng giằng định đi ra, Lan thị vội vàng: “Con đang làm gì vậy. Nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Hòa Linh không chịu, “Con thật ra muốn hỏi cho rõ, đến tột cùng con làm phiền gì đến người khác, sao lại tính toán với con như vậy.” Nàng giãy giụa đứng dậy, Lan thị muốn ngăn trở, ngược lại Lý Mộng nói: “Tam cữu mẫu, hãy để cho Linh tỷ nhi điều tra rõ ràng đi, nếu không chuyện như vậy, sợ là có người muốn đổ thừa lên người của con! Nếu không sao con lại tới đây, Linh tỷ nhi vừa đúng lúc xảy ra chuyện! Vạn không có thể nào có chuyện trùng hợp như vậy, còn nói không tốt thì chuyện như vậy chính là thật muốn hại Linh tỷ nhi, vẫn nên trước tiên tìm ra người hạ dược! Chuyện này, dù mọi người có thể cho qua, nhưng con không thể.”
Lý Mộng hình như hết sức tức giận, nàng kiên định: “Con thật ra cũng muốn đi ra ngoài xem một chút, đến tột cùng là người nào dám đối với biểu muội như vậy. Đều nói mình oan uổng, trong nhà này, oan uổng nhất chính là con mới đúng. Cả nhà ba người chúng ta trở về Vĩnh An, vẫn thường xảy ra đủ chuyện, cũng không biết là xúc phạm đến ai hay là có người cố ý nhằm vào.” Lý Mộng dừng lại câu chuyện, Hòa Linh cười lạnh: “Nếu vậy con và biểu tỷ đều muốn đi ra xem một chút, hay là đã oan uổng người tốt.”
Vừa nói như thế, Lan thị cũng không biết nói gì nữa, nàng nhìn Lý Mộng đỡ Hòa Linh ra cửa, Hòa Linh khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, dáng vẻ người bệnh yếu ớt, nàng vịn cửa đứng ngay ngắn.
Sở Phi vừa nhìn nữ nhi đi ra, cau mày: “Sao con lại đi ra đây? Thân thể không khỏe nên ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt.”
Hòa Linh không chịu: “Nữ nhi muốn xem một chút, đến tột cùng là người nào! Năm lần bảy lượt, vẫn không để yên.”
Tầm mắt quét qua Thúy Thúy, Hòa Linh hỏi “Là nàng làm sao?”
Thúy Thúy liền vội vàng lắc đầu: “Không có, nô tỳ không có, tiểu thư không thể xử oan nô tỳ, ngài không thể lợi dụng việc công báo tư thù!” Nàng gào thét.
Hòa Linh đột nhiên nở nụ cười, nàng cười nhu nhược lại xinh đẹp, giọng nói của nàng nhẹ nhàng, chậm rãi hỏi “Hả? Vậy ngươi nói cho ta biết, ta oan uổng ngươi thế nào? Ta vi sao muốn oan uổng ngươi? Ta báo thù cái gì? Lời của ngươi nói, ta thật sự nghe không hiểu! Thế nào? Có chuyện gì xảy ra mà ta không biết sao?”
Thúy Thúy lắc đầu, không chịu nói gì thêm.
Hòa Linh lập tức nghiêm nghị: “Ngươi hiện tại lắc đầu, vậy đã nói rõ, mới vừa rồi những lời đó, là ngươi cố ý muốn vu khống ta, thật không ngờ, Sở phủ chúng ta thậm chí có nha hoàn như vậy. Lời bậy bạ mà ngươi nói, là dd.com chủ tử phòng nào dạy ngươi?”
Vốn là tiểu cô nương nhu nhu nhược nhược lập tức liền như hung thần ác sát, lập tức làm cho người ta kinh ngạc không thôi.
Thúy Thúy run rẩy: “Nô tỳ…nô tỳ. . . . . .”
“Ta nghĩ, bây giờ tư cách bán ra một đứa nha hoàn ta còn có!” Nàng hạ giọng chậm rãi, nhàn nhạt nói: “Ta bán cho An Huy Nam? Hay là nên bán cho Tắc Bắc đây?”
Thúy Thúy cơ hồ bị dọa ngất, nàng thật không ngờ sẽ là dạng này.
“Tiểu thư, Ngũ Tiểu Thư. . . . . . Ngươi không thể đâu!”
Hòa Linh kéo dài giọng điệu: “Hả? Ta không thể? Vậy ngươi thử nói một chút, ta vì sao không thể chứ? Có nguyên nhân gì đây?” Nhướng mày, Hòa Linh từng bước từng bước chờ Thúy Thúy đi đến cái bẫy.
Thúy Thúy cắn môi.
“Chỉ là một đứa nha hoàn, lại dám hò hét nói không có thể! Phụ thân, người xem chuyện bây giờ, quả nhiên là buồn cười!” Hòa Linh nghiêng đầu nhìn về Sở Phi, Sở Phi vốn còn có một chút nghi ngờ, nhưng bây giờ nhìn Hòa Linh biểu hiện như thế, có cái gì thoáng qua, y cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, Nhưng mà lại là khó mà nói đến tột cùng là như thế nào.
Thúy Thúy lắc đầu: “Không có, ta không có! Các ngươi không thể bán ta. Các ngươi là cố ý, các ngươi là bởi vì ta nói những lời đó nên mới trả thù ta!”
Hòa Linh rốt cuộc chờ lời nàng nói, nàng dựa lên người của Lý Mộng, cười xinh đẹp làm sao: “Ngươi nói cái gì chứ? Nói rằng ta cùng Lan Vân léng phéng?”
Thúy Thúy nhìn về Xảo Nguyệt, “Ta biết ngay là ngươi tố cáo, ta biết ngay là ngươi! Các ngươi vu khống ta!”
Lúc này, mọi người của phòng bếp hiểu chuyện như vậy là vì cái gì mà tới, trước có mấy ngưười cùng Thúy Thúy đang hàn huyên, lúc này cũng run rẩy im lặng.
Hòa Linh thong thả ung dung, “Phụ thân, thật là nhìn không ra, Tam phòng chúng ta ở trong nhà này một chút địa vị cũng không có. Ngay cả một cái nha hoàn cũng có thể chất vấn chúng ta như vậy, cũng có thể lớn tiếng kêu gào như vậy! Thế nào? Tùy ý chủ tử sắp đặt nói xấu, nên xử lý như thế nào!” Hòa Linh liếc mắt nhìn mọi người, âm trầm nói: “Dựa vào tội ngươi để chủ tử sắp đăt nói xấu người khác, ta trực tiếp đánh chết ngươi đều không là quá đáng. Có điều. . . . . .” Nàng cười khanh khách, “Tùy tiện đánh chết thật lợi cho ngươi quá rồi. Ngươi thật sự cho rằng ta là dễ đối phó vậy sao? Ngươi nói, ta nên bán ngươi ở trong kinh thành. Người mua biết được ngươi thiếu chút nữa độc hại chủ tử nhà mình? Bọn họ sẽ như thế nào đây?”
Thúy Thúy không thể tin: “Ta không có!”
Hòa Linh từ từ: “Ta nói ngươi có thì ngươi có! Dù sao thân thể ta cũng không tốt, lúc nào chết cũng không biết, chuyện lần trước còn chưa có tra rõ! Đúng lúc đổ hết lên trên người ngươi đi!”
Hòa Linh căn bản cũng không kiêng dè người, chỉ nhàn nhạt cười: “Biểu tỷ còn lo lắng cho mình bị dính tiếng xâu! Như vậy biểu tỷ yên tâm chứ?”
Lý Mộng đôi tay lạnh lẽo, nàng chỉ là phối hợp Hòa Linh diễn trò, nhưng lúc này lại thật sự cảm thấy không thoải mái, vẻ lạnh lẽo này, quả thực là lạnh đến xương cốt! Hòa Linh, thật rất đáng sợ!
Mà tiểu cô nương nhu nhu nhược nhược không còn chỉ còn vẻ dọa người, nàng cười híp mắt: “Ta thấy, nên bán cho những nhà có tiểu thư chưa thành hôn, nhà như vậy mới tốt chứ!”
Thúy Thúy run rẩy, nếu như thật là bị bán cho những nhà như vậy, hay phải trải qua những chuyện này, người ta sẽ để nàng sống mới là lạ! Lúc này, nàng chỉ cảm giác mình cả người rét run, nàng run rẩy nói: “Tiểu thư, là nô tỳ sai rồi, nô tỳ sai rồi, đúng, đúng là do Biểu thiếu gia để cho ta nói bậy bạ, y cho nô tỳ bạc, y nói. . . . . .”
Hòa Linh cười yếu ớt: “Y nói gì!”
Sở Phi mở miệng: “Hòa Linh!”
Hòa Linh càng lớn tiếng hơn: “Phụ thân!” Nàng giống như tôi độc nhìn Sở Phi, lạnh lùng nói: “Phụ thân muốn bao che biểu ca sao?” Giọng nói âm sâm sâm.
Sở Phi chần chờ một chút, chỉ là chần chờ như vậy một chút, Hòa Linh tiếp tục nói: “Sắp đặt con cùng với Vân biểu ca như vậy, có chủ ý gì thật cũng không biết. Thế nào? Hiện tại hại nữ nhi, bước kế tiếp có phải sẽ phải hại cả Trí Ninh hay không? Thế nào? Tam phòng chúng ta có tiền cũng là lỗi sao?”
Hòa Linh đem đề tài dẫn vào theo hướng mình muốn. Quả nhiên, Lan thị lập tức kiên định kéo Sở Phi, “Tướng công, chuyện này, vạn không thể cứ tính như thế, đây có quan hệ đến danh tiếng của Linh tỷ nhi nhà chúng ta. Hiển nhi cũng quá diendanlqd.com phận rồi, chúng ta đối với y tốt như vậy. Thế nhưng y lại làm ra chuyện này. Thiếp thấy, cái thương thế kia, thật đúng là không biết làm sao ra. Không chừng là làm chuyện gì xấu, bị người ta trả thù đây!”
Lan thị vào cuộc, Hòa Linh nhìn chằm chằm Sở Phi, Sở Phi hòa hoãn một chút, nói: “Chuyện này, bẩm báo với tổ phụ đi!”
Lý Mộng chậm rãi: “Nếu như ca ca là người như vậy, ta cũng khinh thường, có điều cũng không thể nghe lời nói của một đứa nha hoàn như vậy liền đổ tội cho ca ca ta chứ? Dù sao cũng phải có chứng cớ.”
Thúy Thúy lúc này liền sợ, nàng thật sự không dám tưởng tượng cảnh tượng mình bị bán đi, chẳng biết tại sao, nàng nhìn nét mặt Ngũ Tiểu Thư, đã cảm thấy chuyện như vậy là vô cùng có khả năng, mới vừa rồi ánh mắt Ngũ Tiểu Thư lạnh lẽo tôi độc như vậy, quả thật không để cho nàng trở tay.
“Ta có, ta biết rõ y còn tìm người khác, y rất ghét Ngũ Tiểu Thư , y nói Ngũ Tiểu Thư cả ngày đối nghịch với cô nãi nãi, rõ ràng chính là không đem bọn họ để ở trong mắt. Cho nên phải dạy dỗ nàng một chút.” Thúy Thúy vội vàng: “Ta có thể nói ra tên người mà y tìm!”
Hòa Linh lập tức cười, trên đời này cho tới bây giờ cũng không có chân chính người làm đồng minh. Ngươi xem, chỉ cần đánh rắn đánh tới bảy tấc, rất mau có thể bắt vào tay. Thúy Thúy thấy mọi người không nói, vội vàng tiếp tục cung khai, nghe lời kể của Thúy Thúy, sắc mặt Sở Phi thật khó nhìn. Muội muội thường ngày kiêu ngạo không hiểu chuyện kiêu căng, không ngờ, Lý Hiển này cũng là không hiểu chuyện như vậy, nghĩ vậy, Sở Phi cũng tức giận.
“Y thật là càng ngày càng quá trớn rồi.”
Lý Mộng nhìn rất nhanh mấy người bị bắt tới, đỏ mặt nói: “Tam cữu cữu, nếu ca ca con không nhận, con nhất định cho người một cái công đạo. Con đi tìm huynh ấy. . . . . .” Nói xong, trực tiếp chạy ra.
Sở Phi vừa thấy, vội vàng nói: “Mau đi cùng biểu tiểu thư.”
Hòa Linh thấy, phân phó Xảo Âm Xảo Nguyệt dìu nàng đi qua.
Hiện trường rối một nùi, Lý Mộng chạy tới trong phòng Lý Hiển, cũng không có gõ cửa, nàng trực tiếp đẩy cửa phòng ra, lúc này Lý Hiển đang cùng nha hoàn thân mật,, thấy Lý Mộng vào cửa, cười xấu xa, “Muội muội vì sao lại tới? Vào trong phòng của ta, cũng không có gõ cửa.”
Lý Mộng không nói hai lời, đi lên gỡ nha hoàn kia ra, trực tiếp cho Lý Hiển một bạt tay. Lý Hiển bị đánh bối rối, chính y cũng không biết tại sao phải nhận cái tát này
Mà Lý Mộng đã giấu ở trong lòng lâu rồi, lửa giận này, nàng vẫn không thể nào phát tiết, mượn lý do này, nàng không chút khách khí lần nữa một bạt tay tới, “Ngươi không phải là ca ca của ta, ngươi không phải!”
Lý Hiển lập tức chột dạ, y lắp bắp nói: “Ngươi…ngươi nói nhăng gì đó! Mộng nhi, người nào cho ngươi lá gan đối với ca ca mình như vậy, ngươi nói cho ta biết!”
Lý Mộng cắn môi rống giận: “Tại sao ngươi muốn hại biểu muội sau lưng, không ngờ ngươi tiểu nhân như vậy, ngươi ác độc như vậy, hôm nay đối xử như thế với Tam Phòng, ngày khác có phải sẽ tính toán đại phòng cùng chi thứ hai và Tứ Phòng hay không? Ngươi nói, có phải hay không! Ta tại sao có thể có loại người ca ca như ngươi! Lòng của ngươi đen tối đến vậy sao?”
Lý Mộng nghĩ tới đủ chuyện, lại nghĩ đến y đối với mình cố ý tính toán, không nhịn được khóc, “Ngươi nói, lòng của ngươi tại sao như vậy! Ngươi cùng nha hoàn léng phéng ta đây thân làm muội muội cũng không để ý đến, nhưng mà đối với người trong nhà, ngoại tổ phụ đối với chúng ta cũng rất tốt là người cùng một nhà, làm sao ngươi có thể tính kế như vậy?”
Lúc Lý Mộng đang hô hào, mấy người Sở Phi và Hòa Linh cũng chạy tới. Lý Hiển vừa định cãi lại, thấy được Hòa Linh nhìn y cười quỷ dị, rực rỡ kỳ cục.
Mắt Lý Hiển lập tức giống như có độc, y gắt gao nhìn chằm chằm Hòa Linh, “Ngươi nha đầu chết tiệt kia, là ngươi, là ngươi cố ý, có đúng hay không?”
Hòa Linh nhíu mày, vô tội hỏi “Biểu ca nói cái gì vậy? Rõ ràng là huynh tính toán ta, huynh bây giờ lại giả bộ người bị hại cái gì! Quả nhiên là làm cho người ta cảm thấy buồn cười!”
“Nếu như không phải là ngươi, còn ai vào đây, trong phủ này, ngươi ác độc nhất, ngươi chính là người đâm ta bị thương, không cần giả bộ, Sở Hòa Linh, ngươi đừng nghĩ là ta sợ ngươi!” Lý Hiển bị Lý Mộng cho một bạt tay như vậy, lại thấy Hòa Linh, rốt cuộc không nhịn được gầm thét!
Hòa Linh được Xảo Nguyệt đỡ ngồi xuống, nàng thong thả ung dung, không có chút nào gấp gáp, thì càng sẽ không bởi vì bị Lý Hiển lên án mà sợ bị ánh mắt người khác hoài nghi mà lo lắng, nàng khéo léo ngồi xuống, nhu nhược hỏi “Huynh nói là ta đâm huynh bị thương, vậy tại sao lúc trước huynh không nói!” Căn bản không cho Lý Hiển cơ hội nói tiếp những chuyện khác, nàng tiếp tục nói: “Cũng không nên nói cái gì mà gia hòa vạn sự hưng, huynh ở trong cái gia đình này, cũng không làm ít chuyện xấu, huynh hiện tại nói ta hại huynh. Nếu theo tính tình huynh, lại không chịu nói ra, tại sao chứ! Huynh thật lòng tốt như vậy, hay là hiện tại nghĩ trả đũa? Hơn nữa, ta nhu nhược như vậy, ta ám sát huynh? Nói ra có người tin sao?”
Lý Hiển nhịn một chút, ngay sau đó nói: “Nhu nhược không có nghĩa là không làm được. Ta làm cái chuyện xấu gì. Sở Hòa Linh, ngươi nói rõ ràng cho ta. Ngươi ba lần bảy lượt khắp nơi đối với chúng ta như vậy, còn tưởng rằng không có ai biết sao!”
Hòa Linh cười duyên: “A, ta ám sát huynh, ta lấy cái gì đâm.”
Hòa Linh vẫn dịu dàng như vậy, thật ra khiến người cảm thấy không giống. Đặc biệt là Xảo Âm Xảo Nguyệt, đã cảm thấy cả người đều không có sức lực.
Lý Hiển cười lạnh: “Còn không phải là cái trâm cài tóc trên đầu ngươi sao, Sở Hòa Linh, ngươi có bản lãnh tiếp tục đâm ta đi! Ngươi có bản lãnh đó không!”
Hòa Linh kinh ngạc chăm sóc đến lớn nhà, không thể tin mà hỏi: “Các ngươi nghe nói chứ? Y chủ động muốn ta đâm y. Thật kỳ quái, còn có người có thói quen, chủ động để cho người khác đâm mình!”
Lý Hiển tức giận cười lạnh, y nói: “Sở Hòa Linh! Ngươi. . . . . . Ngươi có bản lãnh thì tới đâm ta!”
Hòa Linh đứng dậy, đi tới bên cạnh Lý Hiển, Lý Hiển ngồi ở trên giường, Hòa Linh trên cao nhìn xuống y, giơ từ từ trâm cài tóc lên.
Sở Phi cũng không nghĩ Hòa Linh sẽ làm gì, nhưng vẫn quát lớn: “Hòa Linh, con mau tới đây, đừng hù dọa biểu ca con!”
Lý Hiển quả thực là bị chọc giận đến điên rồi, y nói: “Có bản lãnh để cho nàng đâm! . . . . . . A!”
Lý Hiển tuyệt đối không ngờ rằng, Hòa Linh thật sự đâm về phía bả vai mình! Mọi người lập tức ngây dại!