Bạn đang đọc Quý Nữ Yêu Kiều – Chương 27
Tuy rằng đêm qua mưa to không ngừng, nhưng hôm nay thời tiết ngược lại rất tốt, đây cũng là điểm đặc biệt của tiết trời Vĩnh An, mưa tới cũng nhanh, mà đi cũng mau. Mưa thu thì lạnh mà mưa xuân thì sẽ ấm lời người xưa quả thật chẳng sai, vạn vật hài hòa cảnh sắc tươi đẹp.
Mặc dù gió xuân ấm áp như thế nhưng Hòa Linh vẫn phủ thêm áo choàng, Xảo Âm thử thăm dò: “Tiểu thư, hôm nay không thay đổi một chút sao?”. Suốt ngày mặc váy áo đỏ thẫm như thế, nhìn thế nào vẫn thấy quái dị.
Hòa Linh thắc mắc nhìn Xảo Âm, hỏi: “Ta mặc như vậy không đẹp hả?”
Đẹp, thật sự là diễm lệ vô song!
Xảo Âm thành thực gật đầu, Hòa Linh mỉm cười: “Vậy là được rồi, đi thôi!”
Có lẽ hôm nay sẽ có không ít người lui tới, vì đây là dịp mà người ta tranh thủ giao hảo tạo mối quan hệ với nhau, tuy người đến người đi luôn không ngừng thay đổi, nhưng giới quý tộc trong kinh đếm đi đếm lại cũng chỉ có từng ấy nhà, Tổ phụ nàng lúc còn trẻ đã kiến tạo được sự nghiệp, ở Vĩnh An đã vài thập niên nhưng cũng chỉ có thể xem như một gia tộc mới nổi, vẫn kém hơn đám quý tộc thế gia kia mấy tầng. Bởi vậy, nên ông cực kỳ coi trọng những dịp như thế này.
Quả nhiên, Hòa Linh vừa chuẩn bị xong, liền thấy Lan thị vội vàng tiến vào, vui mừng nói: “Linh nhi, cữu cữu và biểu ca cũng tới đấy!”.
Hòa Linh lên tiếng: “Vậy chúng ta mau đi gặp cữu cữu thôi!”
Lan thị lắc đầu, đáp: “Không thể, một tiểu cô nương như con mà ra mặt thì có chút không ổn, sau khi yến hội kết thúc, nương sẽ mời bọn họ lại đây, còn bây giờ con mau đi đến chỗ Tổ mẫu đã không bà lại tức giận. Người trong nhà không có mặt từ sớm thì chẳng phải sẽ khiến khách nhân chê cười sao?”.
Hòa Linh cười cười, nhu thuận nói: “Đều nghe mẫu thân!”
Hai người mang theo nha hoàn, xuyên qua hành lang thật dài đi vào trong viện của Lão phu nhân, lúc này những người khác cũng đều có mặt, còn Hòa Linh lại là người đến cuối cùng y như trước đây. Nàng hơi hơi phúc thân, rồi ngồi xuống ghế, khẽ liếc mắt ra xung quanh, ai nấy cũng đều diện váy áo xúng xính, đều là những đồ đặt ti y phường may mấy hôm trước, cực kỳ tinh xảo.
Nếu nói không có gì thay đổi thì chỉ có Hòa Linh, vẫn lựa chọn một thân đỏ thẫm, tuy kiểu dáng có hơi khác, cũng là đồ mới được đặt may, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn. Mọi người trong nhà nhìn nhiều cũng đã quen nên không có cảm giác gì, nhưng với người ngoài, thì hoàn toàn không phải vậy, xinh đẹp rực rỡ đến chói mắt không gì sánh được, yêu kiều đến mức khiến người ta không nghĩ trước mắt mình chỉ là một tiểu cô nương mới mười hai tuổi.
Phu nhân Chu ngự sử Chu An thị vừa mới vào cửa đã có suy nghĩ này, bà ta là mẫu thân của Đại phu nhân Chu thị, vì Chu gia và phủ Tướng quân qua lại gần gũi nên là người đến sớm nhất, ngoài dẫn hai nhi tức ở hai phòng đi theo, còn mang thêm vài người cháu gái nữa, Hòa Ngọc vừa thấy biểu tỷ muội nhà mình lập tức cười tươi đi ra nghênh đón.
“Yến Ninh, Yến Ly mau tới ngồi bên này!”. Hòa Ngọc kéo các nàng ấy ngồi xuống bên cạnh mình, mấy người khác cũng quay sang chào hỏi lẫn nhau, tầm mắt Chu An thị khẽ đảo qua Hòa Linh, cười nói với Lão phu nhân: “Tôi tới hơi sớm một chút, bà sẽ không ghét bỏ đấy chứ?”.
Lão phu nhân tươi cười hiền lành, đáp: “Sao bà lại nói thế. Lão thân ngóng trông đã lâu, ngồi đây nói chuyện với đám tiểu bối thật không thú vị gì cả. Vẫn là mấy bà già chúng ta hợp ý nhau hơn nhiều!”.
Chu An thị:“Thế là tôi đến đúng lúc rồi, chúng ta là thân gia với nhau nên tôi muốn đi sớm một chút, giúp bà một tay tiếp đón quan khách. Bà không chê tôi xen vào việc của người khác thì tôi đã cao hứng lắm rồi!”. Lời này của Chu An thị vô cùng chân thật, lúc trước lúc Chu thị xuất giá, xem như bị gả vào nhà thấp hơn, nhưng hiện tại xem ra, hai nhà đã chẳng phân biệt được cao thấp, lại có quan hệ thông gia nên Chu An thị cũng không có gì quá phận cả. Hơn nữa nếu so sánh với mấy thông gia khác thì chỉ có nhà mình là xuất sắc nhất, chẳng phải càng tăng thêm thể diện cho nữ nhi của mình sao.
Gương mặt đầy dấu vết của năm tháng của Sở lão phu nhân tươi rói: “Nào dám ghét bỏ lão tỷ tỷ chứ!”, rồi lại nhìn phía hai tôn nữ mà Chu An thị dẫn theo mỉm cười khen: “Ninh nhi với Ly nhi càng ngày càng duyên dáng, hấp dẫn ánh mắt của bao người!”.
Chu An thị [bánh ít đi, bánh quy lại]: “Mấy tiểu thư trong phủ mới thật là khí chất bất phàm!”.
Ngươi tới ta đi, cứ thế mà tán dương lẫn nhau. Hòa Linh cảm thấy mình ngồi sắp mọc rễ ra đến nơi rồi.
Nhưng chẳng mấy chốc, lại có thêm mấy nhà tới thăm viếng, chỗ của Lão phu nhân tuy không nhỏ, nhưng vẫn cảm giác có chút chật chội.
Đại phu nhân Chu thị là người thông minh thấy thế liền mỉm cười phân phó: “Ngọc nhi, con dẫn các vị tiểu thư và mấy muội muội ra ngoài đi dạo đi. Người lớn nói chuyện, đám trẻ cũng sẽ không thấy hứng thú đâu, thôi không giữ chân các con lâu nữa. Mấy khóm hoa trong vườn vừa mới hé nụ, mặc dù chưa nở rộ, nhưng cũng đẹp vô cùng, có lẽ mấy nha đầu các con sẽ cảm thấy hứng thú. Đi ra ngoài chơi đi!”.
Hòa Ngọc vội đáp ứng, đứng dậy đưa mấy người đi ra ngoài, Hòa Linh là người đi cuối cùng, ngoài đám tỷ muội bọn họ còn có thêm bảy tám vị tiểu thư nữa, kiếp trước nàng cũng từng gặp qua, nhưng không hề có tâm tư kết giao. Vì kiếp trước bản thân bị trúng độc suy nhược, sau lại lại bị người ta hối hôn, có khác nào với việc thối lui ra khỏi cái vòng xã giao luẩn quẩn, kỳ thật có muốn tham gia cũng không được, ai cũng đều kính nhi viễn chi, hoàn toàn không muốn quan tâm đến một con ma ốm như nàng. Cũng không thể nói bọn họ bạc bẽo mà thói đời chính là như thế.
Cảm nhận được một tầm mắt đang hướng về mình, Hòa Linh ngẩng đầu, liền thấy Lý Mộng đang chăm chú nhìn nàng. Hòa Linh liền cười tươi đáp trả đổi lại là một cái hừ lạnh sau đó xoay người tiếp tục đi của nàng ta.
“Trong hoa viên có một cái đình, thưởng cảnh vô cùng tốt, mời các vị qua bên này!”
Mấy cô nương ở đây đều là tiểu thư quyền quý, cho dù ở trong phủ như thế nào một khi ra ngoài ai ai cũng trưng ra vẻ mặt ôn nhu, dịu dàng.
Mọi người đến đình, bên trong đã sớm chuẩn bị đệm mềm, Hòa Linh tìm một vị trí ngồi xuống, cũng không hề lên tiếng, chỉ lắc lắc cái khăn trong tay.
Vài vị cô nương lên tiếng pha trò, giải tỏa bầu không khí trầm mặc.
“Bộ váy này của Ngũ tiểu thư thật là đẹp mắt, ta trở về cũng muốn đặt may một bộ!”. Một thanh âm thành thật vang lên từ phía tiểu cô nương mặt tròn tròn, Hòa Linh đoán nàng ta cũng cùng độ tuổi với mình nên mỉm cười đáp: “Cái này ta đặt may ở ti y phường”.
Đây ắt hẳn là tiểu tôn nữ nhà Lâm Thượng thư, hình như là…… cái gì Lâm ấy….
“Ti y phường sao? Nhà chúng ta bình thường không mời bọn họ, nương ta vẫn thường nói tay nghề khuê phòng nhà mình tốt hơn. À đúng rồi, ta tên là Dĩnh Chi. Nương ta hay gọi ta là Chi Chi, ngươi cứ kêu ta Chi Chi là được!”. Lâm Dĩnh Chi ngây thơ nói, nàng ấy đơn thuần, cũng không phải muốn nhắm vào Hòa Linh. Chẳng qua, mấy cô nương trong kinh cũng có không ít người thích dùng đồ của ti y phường, lời này vừa ra cũng khiến cho vài người thấy xấu hổ.
Lâm Dĩnh Chi…… Đúng vậy, nàng ấy là Lâm Dĩnh Chi, Lâm gia là một trong những thế gia trong kinh còn nàng ấy là tôn nữ nhỏ nhất của Lâm gia, cũng là người được yêu chiều nhất.
Hòa Linh nhướng mày, đáp lại: “Nhà chúng ta cũng có tú nương, nhưng ta vẫn thích đặt may ở bên ngoài hơn, kiểu dáng thật đặc biệt. Này ngươi cứ nhìn thử mà xem?”. Hòa Linh đứng dậy, quay một vòng, gió nhẹ thổi bay, áo choàng rực rỡ tung bay theo khiến cho bọn họ nhìn đến ngây người.
Lâm Dĩnh Chi nuốt nuốt nước bọt, nghiêm túc nói: “Đẹp cực kỳ, ta rất muốn đặt may ngay bây giờ!”
Hòa Linh mỉm cười: “Có lẽ ta nên tìm ti y phường đòi trích chút lợi nhuận mới được, xem đi, nếu như không phải ta cật lực đề cử, thì sao Chi Chi có thể thích như thế chứ!”
Mọi người tất nhiên đều hiểu đây là nói vui mà thôi, ai nấy đều che miệng nở nụ cười.
“Ôi? Vị bên kia, có phải phải là Tạ công tử hay không?”, từ ngày Hòa Tuyết được mẫu thân mình dạy bảo đã thành thật hơn rất nhiều, hôm nay cũng không dám tác oai tác quái. Nhưng vừa nhìn thấy Tạ Du Vân, vẫn không thể nào kìm lòng nổi.
Các cô nương lập tức nhìn qua, chỉ thấy Tạ Du Vân đứng ở bên hồ nước, một thân áo trắng, lẳng lặng nhìn mặt hồ, công tử ôn nhuận như ngọc lại có vẻ mặt đau thương như chẳng mấy chốc sẽ trầm mình xuống dưới.
Hòa Ngọc hơi hơi cắn môi dưới, nói: “Xảo Tịch, ngươi đi nhìn xem. Hay là có vấn đề gì?”
Xảo Tịch vâng dạ, vội vàng đi xuống.
Lâm Dĩnh Chi phất tay gọi: “Cẩn Chi ca ca!”.
Tạ Du Vân đứng ở đó hoàn toàn không nghe thấy Lâm Dĩnh Chi nói gì, nhưng người nào đó vẫn nhiệt tình hô: “Cẩn Chi ca ca, Cẩn Chi ca ca……”
Hòa Linh nhàn nhàn nói: “Đừng để đứt hơi mà chết, hắn sẽ không nhảy vào đâu!”. Đây hoàn toàn là việc không đáng lo.
Dĩnh Chi vỗ đầu: “Cũng đúng!”, rồi liền nở nụ cười, thật là một tiểu cô nương đơn thuần.
Tiểu thư Trần gia cất giọng đầy ý cười nói: “Ai không biết, tương lai Dĩnh Chi sẽ gả đến Tạ gia, hiện tại quan tâm đến phu quân tương lai như thế âu cũng là bình thường.”
Tuy rằng lời nói có ý trêu chọc nhưng lại thốt ra từ miệng một cô nương gia thì dù sao cũng không ổn hơn nữa, Hòa Linh còn nhìn ra ác ý trong mắt nàng ta.
Dĩnh Chi đỏ mặt, hờn dỗi dậm chân: “Trần tỷ tỷ khi dễ người ta!”
Trần tiểu thư vừa dứt lời, lại thấy thái độ của Lâm Dĩnh Chi như thế thì ngay lập tức ánh mắt của những cô nương còn lại liền thay đổi, ghen tuông nồng đậm, quả thực không dám nhìn trực diện.
Có điều, không đợi nha hoàn Xảo Tịch đi đến chỗ Tạ Du Vân thì một nữ tử đã đến đứng bên cạnh, người nọ uyển chuyển hàm xúc khả ái, thanh thuần như nước. Không cần phải nói cũng biết, kia đúng là Triệu Uyển Oánh biểu muội Tạ gia.
Lâm Dĩnh Chi chu miệng: “Hồ ly tinh kia sao lại theo tới chứ. Có ai mời nàng ta đâu?”
Trần tiểu thư mỉm cười đáp: “Có lẽ là theo Tạ công tử đến. Chẳng phải huynh ấy luôn đối xử vô cùng tốt với biểu muội của mình hay sao?”.
Hòa Linh chán ghét nhất chính là loại người trong miệng giấu kim chuyên khi dễ người như thế này. Tuy Lâm Dĩnh Chi không có quan hệ gì với nàng, nhưng những lời khinh khi người khác như vậy nghe vào tai vẫn thấy khó chịu.
“Trần tỷ tỷ quả nhiên hiểu hết thảy về Tạ công tử, so với Chi Chi còn tỏ tường hơn nhiều!” Hòa Linh vần vò khăn tay, cũng không thèm để ý đến ai: “Người không biết còn tưởng rằng mỗi ngày tỷ đều nấp ở Tạ phủ ấy!”
“Ngươi!”, Trần tiểu thư cắn môi, nhưng rất nhanh liền tươi cười đáp lại: “Kỳ thật đây cũng chẳng là bí mật gì, ai ai mà không biết chuyện này chứ!”
Hòa Linh còn gục gặc đầu, ra vẻ như đang thụ giáo: “À, hóa ra người người đều biết, nhưng dường như tỷ tỷ đặc biệt biết nhiều hơn thì phải!”
Trần tiểu thư xiết chặt khăn tay: “Ngũ tiểu thư cứ hay nói đùa!”
Hòa Linh đứng dậy: “Đúng vậy, chỉ đùa một chút thôi mà!”, sau đó nhìn về phía Tạ Du Vân, mà tên nam tử áo trắng đang cách xa tít mù tắp kia không biết vì sao đột nhiên lại nhìn sang đây. Bốn mắt nhìn nhau, Hòa Linh trào phúng cười: “Giống như, không có cái gì đặc biệt cả!”.
Trần tiểu thư đột nhiên lại nghiêm túc nói: “Tạ công tử ở trong lòng Ngũ tiểu thư…… Tất nhiên là không bằng người ta rồi!”.
Hòa Linh “Tò mò” hỏi: “Vậy không biết, người ta trong miệng Trần tiểu thư là ai!”
“Ta nghĩ, người nào đó trong miệng Trần tiểu thư chắc hẳn là mình rồi!”. Một giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo ý cười đột nhiên vang lên……
Thanh âm này..