Quý Nữ Yêu Kiều

Chương 110


Bạn đang đọc Quý Nữ Yêu Kiều – Chương 110

Tạ Thừa Tướng mang theo Triệu Uyển Oánh tới cửa, Sở tướng quân thế nhưng cũng không nghĩ đến là bọn họ làm, lại nghĩ đến chuyện trước đây của Sở Hòa Chân, trong lòng càng đối với phủ Thừa Tướng bọn họ nhiều hơn mấy phần oán hận, ông thích leo lên quyền quý, nhưng nếu như sẽ ảnh hưởng đến Sở gia, như vậy ông liền nhất định sẽ không làm. Có điều cho dù như thế, hay là đem người mời đi vào.

Lúc trước chuyện của Tạ Nhị gia cùng Sở Hòa Chân đã để ông mặt mo tất cả đều vứt sạch, hôm nay nhìn lại bọn họ tới cửa, trong lòng càng thêm oán hận, trong ngày thường mặc dù đối với Hòa Linh cũng là có nhiều oán giận, nhưng rốt cuộc là khuê nữ nhà mình, hơn nữa chuyện lần này, Hòa Linh hoàn toàn là tai bay vạ gió, nghe Tạ Thừa tướng nói, Sở tướng quân ngược lại cũng không cố ý đắn đo, chỉ là đơn giản nói: “Chuyện này đã dính đến túc thành Hầu phủ rồi, Lục Hàn công tử đem tất cả người áo đen đều mang đi. Tướng gia tới nói với ta cũng là vô dụng, mặc dù Linh tỷ nhi cũng là người bị hại, nhưng chuyện như vậy, chúng ta thật sự là không thể quản nhiều rồi.”

Tạ Thừa Tướng đã sớm ngờ tới Sở lão tướng quân sẽ như thế từ chối, ông nụ cười nhạt nhòa: “Ta dĩ nhiên biết được, nhưng Sở tiểu thư rốt cuộc là vì vậy bị thương, nên do tên tiểu súc sinh này nói xin lỗi, nếu không, sợ là ta ăn ngủ không yên!” Dừng lại một chút, Tạ Thừa Tướng tiếp tục nói: “Hơn nữa, hai nhà chúng ta bước kế tiếp sẽ phải kết thân, nếu như như vậy, sợ là. . . . . .” Câu nói kế tiếp không nói cũng có thể hiểu!

Sở tướng quân làm sao không hiểu, đánh Thái Cực, “Ta tự nhiên biết chuyện này, chỉ là, chuyện cũng không phải ta nghĩ đơn giản như vậy, Linh tỷ nhi nhà ta thân thể vốn yếu, hay bởi vì cứu Lục công tử, bây giờ còn đang ngủ mê man, Lục công tử lúc đi liên tục dặn dò, ngàn vạn lần không được làm phiền. Ngay cả tổ phụ như ta đây, cũng muốn thông cảm đứa bé!”

Tạ Thừa Tướng hơi híp mắt lại, ông cũng không phải là người không biết gì, đã sớm thám thính được, sáng sớm lúc Sở Hòa Linh đã tỉnh lại, nếu không, ông tự nhiên sẽ không tới cửa, hôm nay nghe những lời từ chối như vậy, hẳn là sinh ra một dòng căm tức, nghĩ thân phận của ông như vậy, trừ Thiên gia, người nào dám như thế không khách khí, nghĩ Sở tướng quân này thật đúng là không đem mình để ở trong mắt, cũng không nhìn một chút, mình đến tột cùng là cái thứ gì, thật không ngờ lớn mật như vậy! Có điều tuy rằng là như thế, Tạ Thừa Tướng nhưng cũng không biểu hiện, lúc lạnh nhạt nói: “Cái đứa trẻ này, tất nhiên là bị quỷ mê chú ý, đi bên ngoài quỳ, nếu như Sở tiểu thư không chịu tha thứ ngươi, ta liền đưa ngươi đến đại lý tự, xem như ta không có đứa cháu ngoại gái như ngươi vậy!”
Triệu Uyển Oánh cắn môi, gương mặt đáng thương, khuôn mặt nhỏ của nàng ta đau khổ quỳ bò đi ra ngoài! Sở tướng quân thấy, khẽ cau mày.

Triệu Uyển Oánh cứ như vậy đã quỳ gối trong đình viện Sở gia, Tạ Thừa Tướng cũng đứng dậy, không nhìn ra cái biểu tình, “Sẽ để cho tên nghiệp chướng này quỳ gối nơi này, ta tự mình vào cung xin tội, không có giáo dục tốt ngươi, là lỗi của ta!”

Tạ Thừa Tướng cũng không ở lâu, liền rời khỏi!

“Tạ Thừa Tướng cũng thật là có ý tứ!” Giọng nói giống như con vịt vang lên, không cần thiết nhiều lời, trong phủ thời kỳ đổi giọng, chỉ có tứ công tử Tam Phòng Sở Trí Ninh. Mà người tới cũng chính là y.

Sở Trí Ninh đứng ở cửa, cứ như vậy nhìn Tạ Thừa Tướng, không kiêu ngạo không tự ti, thở dài nói: “Học trò Sở Trí Ninh gặp qua tướng gia!”

Tạ Thừa Tướng nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên tuổi không lớn lắm, dung nhan thanh tú, cùng dung mạo diễm lệ xuất sắc tỷ tỷ của so sánh, Sở Trí Ninh chỉ có thể xưng là một loại, dĩ nhiên, y cũng là xuất sắc, thế nhưng nếu so với tỷ tỷ của y, nhạt nhẽo rồi. Nhưng rốt cuộc cũng là một như ngọc công tử.

“Kính xin tướng gia dẫn người đi, mặc dù không biết tối hôm qua ám sát đến tột cùng là như thế nào, nhưng mà ta lại nghĩ, tướng gia trực tiếp đem hung ngại đặt ở nhà chúng ta trong sân không thỏa đáng? Ai nào biết nàng có thể hay không làm cái gì đấy. Nhưng nếu nàng gấp nhảy tường, lần nữa đả thương tỷ tỷ ta, Sở gia chúng ta còn không truy cứu!” Trí Ninh lạnh lùng nhìn Tạ Thừa Tướng, mặc dù không nhìn ra địch ý, nhưng nghe giọng nói của y cũng biết y không phải hữu hảo rồi!

Tạ Thừa Tướng chân mày nhíu lại, chậm rãi nói: “Nàng làm sai, đương nhiên phải cầu được tha thứ!”

“Quả thật nên cầu được tha thứ, nhưng là nàng đi cầu, chúng ta liền nhất định phải tha thứ sao? Trên đời này ngược lại không có đạo lý như vậy, nếu như ta không cẩn thận đâm chết rồi Tạ công tử, ta nói xin lỗi tạ Thừa Tướng có phải hay không sẽ phải tha thứ ngã ni! Sợ là ngài hận không thể đem ta cắt thành tám khúc, nghiền xương thành tro chứ? Không phải nói các ngươi tới cầu xin tha thứ chúng ta liền nhất định phải làm lấy được, nếu như gia tỷ không tha thứ đâu rồi, có phải là ngươi hay không cửa sẽ nói nàng không dày rộng không nhân từ? Như vậy các ngươi xuống tay thời điểm, nghĩ tới khoan hậu nhân từ như vậy từ nhi sao? Tất nhiên không có chứ, phàm là nghĩ tới, tất nhiên không phải như thế! Hơn nữa, Thừa Tướng càng thêm thú vị, ngược lại này đem dạng người này liền trực tiếp níu qua nói là hung ngại. Nàng là không phải cái đó chỉ điểm người, cũng phải xem túc thành Hầu phủ điều tra chứ?” Trí Ninh không kiêu ngạo không tự ti, trên mặt cũng nhìn không ra cực đoan tức giận, nhưng là lời nói dặm đốt đốt tương bức, cơ hồ không nhìn ra là một chỉ có chín tuổi  bé trai có thể nói ra tới.


Tạ Thừa Tướng ở triều đình nhiều năm như vậy, sẽ không để một đứa bé trai chọc tức ra mặt, dù là không hài lòng, cũng chỉ để ở trong lòng, ông hết sức tỉnh táo, nhìn lại Sở Trí Ninh, chỉ thấy thiếu niên này nhìn chòng chọc vào ông, xuyên thấu qua đôi mắt, ông cơ hồ có thể nhìn đến trong đó thiêu đốt hỏa.

“Nếu như cháu thật nghĩ như thế, ngược lại là sai ý của ta! Ta chỉ là hy vọng, chuyện không nên nháo mà nên dọn dẹp. Uyển Oánh đương nhiên nên chịu trách nhiệm cho sự việc lần này, cho dù chết cũng là việc nên làm, nhưng mà ta cũng là hi vọng, cho dù chết, cũng muốn được Sở tiểu thư tha thứ! Hơn nữa ta tin tưởng Sở tiểu thư một người thiện lương dịu dàng như vậy sẽ không để bụng! Cháu tuổi còn nhỏ, có lẽ cũng không hiểu rõ!” Tạ Thừa tướng tầm mắt quét qua Sở tướng quân, Sở tướng quân thấy trong đó ý lạnh. Lập tức chần chờ mấy phần, mặc dù ông không muốn đứng phía của Tạ Thừa Tướng, nhưng cũng không đại biểu, muốn hoàn toàn đắc tội với Tạ Thừa Tướng, Trí Ninh một đứa bé nói ra những lời này, cho ông ta chút ánh mắt để cho ông ta không thể coi thường Sở gia là đúng, nhưng nếu như quá lời, cũng không tốt!

“Trí Ninh, cháu đi xem xem tỷ tỷ mình, nơi này là chuyện của người lớn, cháu không cần phải quản nhiều!”

Trí Ninh chần chờ một chút, Sở tướng quân: “Đi đi!” rất kiên định!

Trí Ninh thật ra có chút sợ người tổ phụ này, ông nói như vậy, y chỉ phải rời khỏi. Quy củ chào một cái, liền rời đi!

Có điều trên đường trở về, Lan thị vội vàng tìm tới, lo lắng nắm lấy y, “Ngươi thật là hùng hài tử, ngươi qua thì sao, ta nghe nói ngươi qua đó hạch hỏi, ngươi sao cũng học tính quá khích của tỷ tỷ ngươi như vậy. Chuyện này, ai cho phép đến ngươi tới xử lý, tự nhiên có người khác xử lý! Ngươi mau cùng ta đi nói xin lỗi, chúng ta không thể đắc tội Tạ Thừa tướng, tiền đồ của ngươi đâu rồi, ngươi không phải quản sao?”

Trí Ninh uất ức: “Tỷ tỷ bị thương, bọn họ cố ý tới cửa ép buộc người khác tha thứ, làm gì có đạo lý như vậy. Con không thể để cho bọn họ khi dễ tỷ tỷ như vậy. Mẫu thân, ngài nói gì vậy, làm sao lại là quá khích, làm sao phải xin lỗi, con thế nào cũng sẽ không nói xin lỗi, đây vốn là không phải do chúng ta tới nói xin lỗi, nếu như vì tiền đồ của mình phải khiến tỷ tỷ bị người bắt nạt, điểm này con thế nào đều làm không được! Mẫu thân, người cũng vậy, tỷ tỷ là nữ nhi của người, ngài tại sao có thể chỉ ham những thứ hư danh kia, thì hoàn toàn mặc kệ nàng.” Nói tới chỗ này, Trí Ninh có mấy phần kích động, y đi nhanh mấy bước, để Lan thị lại phía sau, “Con đi thăm tỷ tỷ, người tự đi nói xin lỗi, đi nói những thứ vô dụng kia đi!”

Trí Ninh đi nhanh rồi, Lan thị rơi vào suy tư, hẳn là cảm thấy khó chịu, đứa nhỏ này không có chút nào hiểu lòng của bà, bà rõ ràng chính là vì tốt cho y, hẳn là hoàn toàn không hiểu, ngược lại còn trách bà.

“Phu nhân?”

“Đi, chúng ta đi Tiền viện, lúc này nếu như không xin lỗi, sợ là sẽ khiến phủ Thừa Tướng ghi hận, lúc này nên tha thứ bọn họ, liên lụy phủ Thừa Tướng, về sau Trí Ninh nhà chúng ta sẽ mất tiền đồ, y không đi, người làm mẹ ta đây sẽ đi. Ta không sợ mất mặt!”

Lan thị nhanh chóng đi tới Tiền viện, có điều không có nhìn thấy Tạ Thừa Tướng, bởi vì  Trí Ninh xuất hiện khiến chuyện khó coi, Sở tướng quân sai người canh giữ viện, Lan thị cuối cùng không thể vào.

Lại nói Trí Ninh, Trí Ninh đi tới phòng của tỷ tỷ, liền nghe Hòa Linh đang khảy đàn, dáng vẻ tâm tình cực tốt. Trí Ninh vào cửa quy củ ngồi ở một bên, Khúc vừa dứt, vỗ tay, “Tài đánh đàn của tỷ cực tốt!”


Hòa Linh cười cười, “Bình thường mà thôi, không coi là tuyệt diệu!”

“Tỷ tỷ sao không nghỉ ngơi nhiều một chút? Nghiêm chỉnh nghỉ ngơi thật tốt! Cũng không biết độc tố trong thân thể tỷ đã thanh sạch sẽ hết hay chưa!” Ngược lại ưu sầu.
Hòa Linh lắc đầu, “Không có chuyện gì!”

Hai tỷ đệ nói chuyện, Lan thị lại tới, bà ngược lại cũng không kiêng dè, trực tiếp đem chuyện chính mình tính toán đi tìm Tạ Thừa Tướng nói xin lỗi nói ra, Trí Ninh đỏ mặt, chỉ có cảm giác mẫu thân mình thật sự là quá đáng, mà Hòa Linh ngược lại vẻ mặt cựa kỳ không sao cả, nhìn, mẫu thân mình lại có bộ dáng này! Không biết sao, Trí Ninh đã cảm thấy khóe miệng tỷ tỷ như có như không nụ cười hết sức giễu cợt, tuy nhiên y cũng không biết nói như thế nào tốt hơn. Cũng may, bọn họ cũng không lúng túng bao lâu, Hòa Linh nói là mình mệt mỏi. Đây là muốn đuổi khách. Trí Ninh lôi kéo Lan thị rời đi, chỉ cảm thấy cực kỳ khó chịu! Mà lúc này, đỉnh đầu cỗ kiệu dừng ở trước cửa túc thành hầu phủ, sau khi thông truyền, cỗ kiệu cứ như vậy khiên đi vào. Chờ đến trong sân, nam tử trung niên mặt mũi sáng bóng khom lưng đem màn kiệu vén lên, phục vụ lão giả bên trong xuống kiệu. Mà đồng thời, túc thành hậu cùng vinh hoa công chúa cũng cực nhanh ra đón.

“Tham kiến hoàng thượng!”

Lão giả này, đương nhiên chính là đương kim Thánh thượng, Hoàng đế thân hình không cao, mặt mũi lạnh lùng, ngay cả tuổi không nhỏ, nhưng là có thể thấy được lúc còn trẻ chính là người hết sức quả quyết tỉnh táo, mặt lạnh lẽo: “Hàn Mộc đâu?”

Vinh hoa trưởng công chúa lúng túng một chút, ngay sau đó nói: “Địa lao!” Có điều rất nhanh, bà nói: “Kính mời phụ hoàng vào nhà ngồi. Để con sai người đi kêu y!”

Hoàng đế cự tuyệt, “Trẫm tự mình đi nhìn y!”

Vinh hoa trưởng công chúa vội vàng ngăn lại: “Phụ hoàng, ngài hay là đi lên trên nhà chờ chốc lát đi, địa lao cái loại địa phương đó, tóm lại không thích hợp với ngài! Hơn nữa, Hàn Mộc không có chuyện gì!”

Hoàng đế cười lạnh: “Không có chuyện gì? Vinh hoa, ngươi cho là trẫm ngu sao! Nếu như không có chuyện gì, ngươi nói một chút, lần trước tắm rửa vết thương trên người là ở đâu ra! Ngươi rốt cuộc có thể chăm sóc tốt đứa con trai này hay không! Chẳng lẽ không phải cho y vết thương chằng chịt mới là thật có việc! Cút ngay!”

Hoàng thượng đối với vinh hoa trưởng công chúa trước sau như một đều cực tốt, ông ngay cả đối với mấy hoàng tử hết sức lạnh lùng, nhưng mà đối với  người trưởng nữ này đều dịu dàng, hiếm khi trách cứ như thế!

Vinh hoa trưởng công chúa nước mắt ngậm tại trong mắt, có điều lại không chịu: “Phụ hoàng lời nói này quả nhiên là khiến nữ nhi đau lòng! Hàn Mộc là nhi tử của con, con chẳng lẽ sẽ nhìn y có chuyện! Con chẳng lẽ không hi vọng y thật tốt! Nếu phụ hoàng biết trên người y có thương tích, hà cớ gì muốn ở trong cung để cho y uống rượu, ngài là muốn cho y sống, vẫn là suy nghĩ muốn hại chết y! Đây chính là thương yêu y sao!” Vinh hoa công chúa chờ Hoàng đế, không muốn bỏ qua, nói chuyện cũng không chút khách khí!
Hai người quả nhiên là giương cung bạt kiếm! Mọi người thấy, đều là cúi thấp đầu xuống, không dám nói lớn tiếng, chỉ sợ chọc giận!


Túc thành hậu kéo vinh hoa công chúa lại, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Phụ hoàng cũng là lo lắng Hàn Mộc, chớ suy nghĩ quá nhiều!”

Vinh hoa trưởng công chúa một thanh hất tay Túc thành hậu ra, cười lạnh: “Quan tâm? Sự quan tâm của ông ấy, Hàn Mộc cần sao! Đó là nhi tử của ta, tự ta không đau sao! Tới cửa dạy dỗ ta, thật buồn cười!”

Hoàng thượng tức giận thở mạnh: “Con của ngươi thì thế nào! Y cũng là ngoại tôn của ta, vậy ngươi nói, y tại sao bị thương? Nếu như không phải phát hiện lúc y uống rượu khác thường, trẫm nơi làm sao sẽ phát hiện y bị thương!”

“Các ngươi làm cái gì vậy?” Âm thanh lạnh lùng vang lên, Lục Hàn một thân áo choàng đỏ thẫm, một thân ý lạnh từ hậu viện đi tới! Phía sau đi theo y, chính là Cao Chí Tân, nếu như không phải y thấy chuyện không tốt liền đi tìm biểu ca, sợ là chuyện bên này lại muốn động tĩnh lớn hơn.

“Hàn Mộc!” Hoàng đế khoát tay!

Lục Hàn đi tới bên cạnh hoàng đế, mỉm cười: “Gặp qua hoàng thượng!”

Hoàng thượng cũng không nói gì, kiểm tra cẩn thận một chút, kiểm tra đủ rồi, nói: “Ngươi cuối cùng là không bị thương tích gì!”

Lục Hàn gật đầu, nhàn nhạt nói: “Cháu xác thực không có chuyện gì, ông ngoại yên tâm là được! Bị thương là Sở Hòa Linh! Lúc ấy nàng đẩy cháu ra lúc bị mũi tên đả thương!”
Hoàng đế gật đầu bày tỏ tự mình biết, “Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi.”
Túc thành hậu thở dài, tiến lên một bước: “Bên ngoài trời lạnh, không bằng vào nhà nói chuyện đi!”

Mấy người vào phòng, vinh hoa trưởng công chúa gương mặt lạnh lùng, cũng không nói chuyện  đứng ở một bên, Hoàng đế dịu dàng hỏi: “Hàn Mộc có chỗ nào không thoải mái? Lần trước sao cháu lại bị thương chứ?” Ánh mắt y chợt lóe, giống như lơ đãng hỏi!
Lục Hàn gật đầu: “Là do lúc cháu thăm dò nhà người ta bị trúng cơ quan, không phải là cái gì chuyện lớn!” Ngược lại cũng không che giấu!

Hoàng đế khẽ hé miệng, tiếp tục hỏi: “Thì ra là Hàn Mộc có thích như vậy, cũng không biết, ngươi dò xét là nhà nào!”

Lục Hàn hời hợt: “Cũng không phải là chuyện quan trọng gì! Là cháu học nghệ không tinh thôi! Nhưng mà chuyện lần này, cháu ngược lại thật ra cảm thấy có chút thú vị!”
Hoàng đế lập tức hỏi “Còn chuyện lần này, đến tột cùng là như thế nào. Trẫm nghe nói, Hàn Mộc giao cho Cố Thanh, điểm này cực tốt! Vậy bây giờ, kết quả như thế nào?”
Lục Hàn không chần chờ nói: “Trên căn bản có thể kết luận có hai nhóm người, một lớp là phủ Thừa Tướng phái ra, là bắt Sở Hòa Linh. Mà đổi thành bên ngoài đồn thổi, là vì giết cháu! Cũng không biết, thân phận cháu như vậy, có thể đắc tội người nào! Đến mức bị người như vậy nhằm vào, hận không thể trừ khử!”

Hoàng đế vẻ mặt trở nên nghiêm túc, y sắc mặt lạnh xuống, cười lạnh: “Chuyện này, trẫm tất nhiên cấp cho một mình ngươi giao phó! Trẫm nhìn, bọn họ thật lớn mật! Lại dám ra tay với ngươi, còn có Tạ Uẩn, trẫm ngược lại phải xem một chút, hắn nói như thế nào!”
Trong âm thanh lộ ra đá vụn, lúc cùng Lục Hàn nói chuyện giọng điệu hoàn toàn bất đồng! Giống như hai người!


“Đi cho trẫm tìm Tạ Uẩn tới đây, trẫm muốn nhìn một chút hắn nói như thế nào!” Hoàng đế sắc mặt mặc dù khó coi, nhưng trong lòng ông đã biết, nếu như nói thật có người đến bắt Sở Hòa Linh, như vậy cũng không phải nên Tạ Uẩn làm, hắn coi như không có đầu óc đi nữa, cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy, nếu như Tạ Uẩn không có đầu óc như vậy, sợ là đã sớm không phải vị trí này rồi!

Chỉ là có vài người thích bắt chẹt!

“Khởi bẩm hoàng thượng, Tạ Thừa Tướng đem biểu tiểu thư Tạ phủ đưa đến Sở gia, sau liền vào cung, hiện tại quỳ gối cửa cung!” Rất nhanh, liền nhận được tin tức như thế!
Lục Hàn lập tức vui vẻ, y nhấp một miếng trà, lạnh nhạt nói: “Ngược lại có thủ đoạn!”
Tạ Thừa Tướng rút củi dưới đáy nồi, nếu người áo đen sắp bị điều tra ra được, như vậy ông ta ngược lại cũng không kiểu cách, liền trực tiếp thừa nhận chuyện này, lúc này thừa nhận ngược lại đơn giản nhất. Hơn nữa, theo danh vọng của ông ta trong triều, người người cũng sẽ cảm thấy, ông ta là bị dính líu. Có điều lại nói cũng vậy, nếu như thật là Tạ Thừa Tướng làm, quyết sẽ không đơn giản dễ dàng bị người nhìn ra như vậy! Cũng quá mức đơn giản! Bởi vì  hành động của Tạ Thừa tướng, lập tức sẽ để cho chuyện này ở Vĩnh An thành truyền đi mọi người đều biết. Chờ Tạ Thừa Tướng đã quỳ gối bên cạnh Hoàng đế, hoàng thượng cũng không nói chuyện, trên cao nhìn xuống ông ta. Hai bên cứ như vậy không nói lời nào! Tạ Thừa Tướng gương mặt áy náy, giống như xấu hổ không thể nói. Phá vỡ cục diện bế tắc, lại là Lục Hàn, Lục Hàn đột nhiên liền nở nụ cười, cười ngã nghiêng ngã ngửa!
Hoàng đế cùng với khác mấy người đều không hiểu nhìn y. Lục Hàn cười đủ rồi, trong tiếng nói vẫn là mang nét cười, nói: “Thừa Tướng thật đúng là không đơn giản! Không trách được ngài có thể vững vàng ngồi ở vị trí Thừa tướng! Lại không trông nom là ai, rốt cuộc là người trong phủ của các ngươi làm chuyện như vậy. Sáng sớm không đến thẳng Đại Lý Tự thừa nhận mình đắc tội được, ngược lại là muốn đi Sở tướng quân phủ. Lại nói, Sở tướng quân phủ quả thật không có năng lực bằng Tướng phủ các ngươi, như ngươi vậy, coi như là lấy quyền đè người đi!”

Tạ Thừa Tướng vội vàng dập đầu: “Cựu thần không dám!”

Lục Hàn chỉ là cười, cũng không nói chuyện, nhìn về Hoàng đế, Hoàng đế Lãnh Ngôn: “Đến cùng là có chuyện gì xảy ra, ngươi nói ra đi! Trẫm ngược lại là phải xem một chút, trong phủ ngươi, cái nào không có mắt lại dám to gan như vậy! Hơn nữa, đường đường thị vệ phủ Thừa Tướng, ngược lại là có thể bị người khác tùy ý sai khiến ngoài ngươi sao, uy nghiêm của ngươi, xem ra cũng không có bao nhiêu?”

“Là ngoại sinh nữ nhà vợ, cũng không nghĩ, nha đầu này hẳn là ghen tỵ với gương mặt xinh đẹp của Sở Ngũ Tiểu Thư. Tiểu cô nương tuổi trẻ khí thịnh, nhất thời làm chuyện sai lầm! Hoàng thượng nghiêm trị thế nào, đều đúng, mặc dù không có tạo thành hậu quả gì, nhưng chỉ cần có tâm như vậy thì không dễ dàng tha thứ! Thần là người trong sạch một đời, hẳn là già rồi ngược lại gặp phải chuyện như vậy, thật sự là thẹn với tổ tiên trong nhà, càng thêm thẹn với hoàng thượng cho tới nay tin tưởng!”

Tạ Thừa tướng lời nói tha mấy cái vòng tròn nhỏ, có điều Lục Hàn không đợi hoàng thượng mở miệng, mình ngược lại là mở miệng trước, “Thì ra là, người không có chết không coi là làm chuyện xấu! Mặc dù không có tạo thành hậu quả gì, lời này, ta làm sao lại tuyệt không thích nghe! Chẳng lẽ nhất định những người áo đen kia giao phó, đem người bắt đi vũ nhục ném ra ngoài, mới thật sự là tạo thành hậu quả sao! Tạ Thừa tướng dạy, thật tốt!”
Tạ Thừa Tướng trong lòng cả kinh, y ngược lại không ngờ, Tư Nồng giao phó như vậy, nhưng mà vẫn là vội vàng dập đầu: “Hoàng thượng, này vạn không biết, vạn không biết! Bọn họ đều là tiểu cô nương, nơi nào sẽ ác độc như vậy! Người làm hiểu lầm ý Triệu Uyển Oánh. Mặc dù nàng sai người bắt người, nhưng lại không làm được chuyện như vậy!”
Hoàng đế vẫn luôn không lên tiếng, cứ như vậy nhìn mấy người, Lục Hàn cười lạnh, không có khách khí mở miệng: “Có thể hay không làm ra chuyện như vậy, Thừa Tướng không rõ sao! Lúc lấy người dùng mỹ nhân kế đối phó Đỗ Thừa Vân Phong, nàng cũng không thế nào mềm lòng!”

Hiện trường lập tức im lặng đến mức một cây châm rơi cũng có thể nghe, Lục Hàn không chút để ý tiếp tục nói: “Nếu như không phải Triệu Uyển Oánh cùng Chu tướng quân trong ứng ngoài hợp, Chu tướng quân làm sao sẽ nhanh như vậy bắt được Thủy Phỉ! Với triều đình có lợi, ta tự nhiên sẽ không xen vào việc của người khác nhiều lời, dù sao cùng ta không có quan hệ gì. Nhưng nếu như ngài nói nàng là tiểu cô nương, ta liền không nhận! Nhà nào tiểu cô nương còn nhỏ tuổi liền cùng nhiều người cấu kết, nhà nào tiểu cô nương còn nhỏ tuổi là có thể trong ứng ngoài hợp trực tiếp giết chết người bên gối ái mộ mình khắp nơi bảo hộ chính mình! Nhà nào tiểu cô nương, dám cả ngày ra cửa chỉ vì để nhữ Đỗ Thừa Vân Phong! Phải biết, Đỗ Thừa Vân Phong nhưng trực tiếp hạ được  ba gian cửa hàng của ngài. Cửa hàng của ngài, không ai biết! Đổ thừa Vân Phong lại biết!”

Lục Hàn âm thanh không lớn, nhưng lại giống như từng cái băng nhũ trực tiếp đâm vào trong lòng Tạ Thừa tướng, nếu như không phải ở triều đình nhiều năm, sợ là lúc này ông ta sẽ phải hỏng mất. Ông ta thế nào cũng không nghĩ tới, những chuyện này, Lục Hàn hẳn là đều nhìn ở trong mắt, nghĩ đến phía sau mình vẫn có một đôi mắt, y đã cảm thấy cả người rét run!

Mà lúc này, hoàng đế vẻ mặt cũng ý vị sâu xa, ông nhẹ nhàng gợi lên thần vấn nói: “Như vậy, còn có cái gì nói đây?”

Lục Hàn cũng không nhìn người nào, chỉ là cúi đầu xoa tay của mình, “Còn có cái gì, ngược lại cần Thừa Tướng tự mình nói rồi! Ngài vì sao cùng Chu tướng quân quan hệ cực tốt rồi lại giả bộ không phải là như thế, ngài vì sao âm thầm có nhiều cửa hàng kia. A đúng, Trữ Vân Phi. . . . . . Trữ Vân Phi là rất cao minh, nhưng cao minh thì thế nào! Không có nghĩa là cái gì cũng không tra được! A đúng, còn có Mai Cửu. . . . . .” Lục Hàn rốt cuộc ngẩng đầu, “Ngài dấu riêng Tô thần y có thể cứu trị Mai Cửu, tại sao vậy chứ! Ta thật sự là hết sức tò mò!”

Lục Hàn thật là chút nào đều không che giấu, y biết, nếu như muốn cho ông ngoại hoàn toàn hoài nghi Tạ Thừa Tướng, liền nhất định phải hạ thuốc nặng. Mà bây giờ, y dựa vào làm như vậy! Người của Tạ gia nếu muốn đối với Tiểu Linh Đang như vậy, sẽ phải gánh vác nổi y trả thù! Y thật không tin, Triệu Uyển Oánh một biểu tiểu thư có thể vận dụng nhân thủ của phủ Thừa Tướng; Tạ Du Vân đối với Tiểu Linh Đang có cảm tình, không làm được loại chuyện này, lớn nhất khả nghi, chính là Tạ Tư Nồng. Nhưng bây giờ theo lời khai của người mặc đồ đen không thể lôi ra Tạ Tư Nồng, nếu Tạ Thừa Tướng muốn bắt Triệu Uyển Oánh ra ngoài làm chịu tội thay, như vậy y cũng sẽ không khách khí, cắn chết một cái kéo ra một đám, y cũng không tin, phủ Thừa Tướng có thể tốt!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.