Bạn đang đọc Quý Nữ Trọng Sinh Hầu Phủ Hạ Đường Thê – Chương 26: Nàng Sẽ Tự Kiếm Một Cái Thập Lý Hồng Trang
Nàng đột nhiên cong hạ đầu gối, sau đó quỳ gối trước mặt Thẩm Định Sơn.
“Cha, A Ngưng có chuyện phải nói với cha.”
Thẩm Định Sơn muốn nâng nữ nhi dậy, nhưng rồi cuối cùng hắn cũng không có làm vậy.
Nữ nhi của hắn, hắn hiểu.
Hắn nắm chặt đôi tay của nàng, ý muốn nghe nàng nói.
Đúng vậy, Thẩm Thanh Từ là có chuyện muốn nói, nàng xác thật vẫn luôn là nghĩ đến việc này, nhưng nàng lại chưa biết phải mở miệng nói như nào, nàng vẫn luôn tìm một cơ hội để nói.
Hiện tại có một cơ hội tốt như vậy để trước mắt nàng, ân, thực tốt, đều là ở chỗ này, người cũng tụ tập đông đủ cả.
Đời trước bọn họ cũng nháo như vậy một hồi, lấy một cái cớ như vậy, một hai phải đem Tɦẩʍ ɖυ Phi qua viết tên dưới danh nghĩa của nương nàng.
Đời trước kém một chút bọn họ liền đã thành công.
Bọn họ đã làm Thẩm Định Sơn đồng ý.
Nhưng sau đó nàng lại nháo lên tính tình, nàng nói nàng đã có một cái ca ca không thích rồi, không có khả năng lại muốn thêm một cái ca ca khác nữa.
Mà Thẩm Định Sơn từ trước đến nay đều là yêu nữ nhi như mạng.
Sau khi nghe nàng nói như vậy, hắn liền không có đề cập qua sự tình con vợ cả thừa kế nữa.
Đương nhiên cũng như vậy về sau, hắn cũng không có lập con vợ cả, mà đại ca cùng đại tỷ, cả đời cũng chỉ là thứ tử và thứ nữ con vợ lẽ của Thẩm gia, chưa bao giờ thay đổi.
Cả đời này, nàng muốn đại ca sống đường đường chính chính, cũng là muốn đại tỷ vẻ vang mà gả đi.
Mà muốn đường đường chính chính cùng vẻ vang đều cần có tiền đề là thân phận.
Đại Chu đối với đích thứ chi gian khác nhau từ trước đến nay đều là nghiêm khắc, đương nhiên đích thứ có khác, đây cũng là sự tình toàn bộ thiên hạ đều biết .
Đại ca nhất định phải trở thành con vợ cả, mà đại tỷ cũng phải làm một đích nữ, đây là nàng đời trước thiếu bọn họ, cũng là nàng thiếu cha.
Thẩm Thanh Từ nâng lên khuôn mặt nhỏ, thẳng lưng mà nhìn chằm chằm vào Thẩm Định Sơn, thanh âm của nàng thực nãi khí, cũng là mang theo một ít mềm mại ngọt, ngọt ngào giống như là đường, thanh âm của tiểu nữ hài tuổi này chính là như thế, rất được người ta yêu thích.
“Cha, mẫu thân muốn A Ngưng nói với cha mấy lời.”
Thẩm Định Sơn liếc mắt nhìn bốn phía một cái, sau đó hắn gật đầu, cười đối với nữ nhi nói.
“Ân, A Ngưng nói, cha đang nghe đây,” rất nhiều người cũng là đang nghe.
Thẩm Thanh Từ rũ xuống lông mi, sau đó nói rành mạnh từng câu từng chữ.
“Mẫu thân nói, nàng muốn cho đại ca làm con vợ cả của cha, về sau phong hầu bái tướng, lấy thê sinh con, cả đời phú quý.”
“Mẫu thân nói, nàng muốn đại tỷ làm đích nữ của Thẩm phủ, về sau gả cho lang quân tốt nhất, hồi môn thập lí hồng trang, cả đời an khang”
“Thẩm Thanh Từ, ngươi nói bậy gì đó?”
Thẩm lão phu nhân vừa nghe lời này liền hô một tiếng rồi đứng lên, nghĩ cũng không có nghĩ trực tiếp quát lớn với Thẩm Thanh Từ.
Nếu là ở đời trước của Thẩm Thanh Từ, nàng khi ấy chỉ là cái hài tử 4 tuổi bình thường, khả năng đúng là sẽ bị lão phu nhân doạ đến không dám nói tiếp nữa.
Chính là hiện tại nàng đã không phải, cái gì nàng cũng dám nói, cái gì cũng dám làm.
Nàng đô đô cái miệng nhỏ, thật sự bình tĩnh nó tiếp , “Cha, A Ngưng không có nói bậy, A Ngưng không nói dối, mẫu thân nói mỗi từ mỗi chữ A Ngưng đều là nhớ kỹ, mỗi lời nương nói A Ngưng đều không có dám quên.”
“Cha biết, cha biết,” Thẩm Định Sơn nhịn xuống cảm giác cay cay nơi khoé mắt, vẫn tỏ ra bình tĩnh mà đứng.
Hắn có thể tưởng tượng khi đó thê tử là như nào cùng nữ nhi nói.
Nữ nhi mới chỉ 4 tuổi, nàng nhất định là một lần lại một lần nói, làm nữ nhi ghi nhớ.
Nữ nhi mới chỉ là hài tử 4 tuổi, nó sao có thể nói bậy, sao có thể nói dối chứ.
Thẩm lão phu nhân hiện tại cũng là nóng nảy, “A Ngưng, ngươi cần phải biết, nếu Thẩm Thanh Dung thành Thẩm gia đích nữ, về sau của hồi môn của ngươi liền phải phân cho nàng một nửa, ngươi có bằng lòng hay không, đó là của mẫu thân ngươi vì ngươi mà lưu lại.”
“Tỷ tỷ không cần của hồi môn của mẫu thân.”
Thẩm Thanh Từ nâng lên khuôn mặt nhỏ của chính mình, vẻ mặt nghiêm túc, “Nương nói qua……” Nàng thanh âm giống như là núi lớn giống nhau, nặng nề đè ở trong lòng mọi người ở đây, cũng là bao gồm cả Thẩm lão phu nhân ở bên trong.
“Nương nói, của hồi môn của người không cho A Ngưng, cũng không cho tỷ tỷ.”
“Kia……” Thẩm lão phu ánh mắt sáng lên, đều thành phải cho……
“Nương nói……” Thẩm Thanh Từ nhìn chằm chằm nét mặt đang ẩn nhẫn của Thẩm Định Sơn, nàng nhớ tới cha cùng những tướng sĩ chết đói năm đó.
Nhớ tới năm đó những tướng sĩ của cha bị đói đi không nổi, càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng.
Lúc cha chết trận, nàng không có biện pháp dùng những cái của hồi môn đó đưa cha, không có biện pháp để cha và tướng sĩ được ăn cơm, không cách nào để họ có nước uống.
Đời trước là nàng mắt mờ, nàng đem những của hồi môn nương để lại cho Hoàng An Đông.
Để hắn ăn của nàng, mặc của nàng, rồi cuối cùng hắn lại lấy oán báo ơn, hắn chặt đứt hai tay nàng, rồi đánh vỡ vụn hết xương cốt toàn thân nàng.
Cha nàng bị chết trận, nguyên nhân chính là do không đủ lương thực, người cũng là gián tiếp bị đói chết.
Nàng nhấp khẩn cái miệng nhỏ của chính mình, thanh âm rõ ràng từng câu từng chữ, thật mạnh thành thương.
“Nương nói, của hồi môn của người đều là cho cha, để cha mang đi quân đội, dùng số bạc đó mua cho các thúc thúc gạo, thuốc thang, y phục.
Không để bọn họ ở lúc phải đứng lên bảo vệ quốc gia còn bị đói bụng.”
Thẩm Định Sơn nhắm mắt lại, cái mũi cố ngăn hô hấp đã nghẹn ngào của chính mình.
Tuyết phi của hắn, quả thực, hắn vẫn là thiếu nàng rất nhiều.
Thẩm lão phu nhân không tin, nàng hít sâu thật dài vài khẩu khí, tránh cho chính mình bị tức chết.
“A Ngưng, ngươi còn nhỏ, ngươi không biết của hồi môn đối với nữ tử quan trọng như thế nào? Nếu không có của hồi môn, tỷ tỷ của ngươi như thế nào gả, còn như thế nào thập lí hồng trang?” Thẩm lão phu nhân muốn Thẩm Thanh Từ nói lại với Thẩm Định Sơn, để hắn thay đổi quyết định lại.
Bà ta nghĩ nàng là tiểu hài tử dễ lừa, chỉ cần khéo dỗ nàng, nàng sẽ nghe những lời bà ta nói, cũng sẽ chỉ nhớ rõ những lời đó.
Mà hiện tại bà ta trong lòng cũng biết, việc đưa người qua làm người thừa kế của Thẩm Định Sơn sợ là không thể được rồi.
Đây là yêu cầu của Lâu Tuyết Phi, cũng chính là di ngôn lúc lâm chung.
Lấy tình tình của Thẩm Định Sơn nhất định hắn sẽ nghe theo.
Như vậy sự tình con vợ cả bên ấy, nhị phòng của bọn họ sẽ không thể nhúng tay vào được rồi.
Thẩm Văn Hạo trở thành con vợ cả đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi.
Hiện tại bà ta cũng không thể đề cập đến chuyện này được nữa.
Nhưng những của hồi môn đó của Lâu Tuyết Phi, tuyệt đối không thể buông ra được.
Lúc trước khi lấy được đến tay những thứ đó, bà từng kiểm kê qua, đó đều là những trân bảo hiếm có trên thế gian.
Không nói đến trăm đài, chỉ cần cho bà một rương thôi, kia cũng đều là giá trị liên thành.
Bà còn có nhiều tôn tử cùng cháu gái như vậy, những cái hồi môn đó bà đều đang nghĩ cách để đưa cho tôn tử cùng cháu gái mình làm hồi môn.
Nếu thật sự để Thẩm Định Sơn bán toàn bộ để sung thành quân phí, như vậy về sau bà còn có cái gì để trông vào.
“Đúng vậy, A Ngưng,” tức phụ của đại phòng bên Thẩm lão phu nhân cũng vội vàng nói chen vào.
Vừa rồi nàng ta cũng bị doạ tới rồi, bây giờ mới phản ứng lại.
“Không có của hồi môn, vậy tỷ tỷ ngươi liền không thể gả, vậy không phải là không đáp ứng được sự tình mẹ ngươi mong muốn lúc lâm chung sao?”
“Không,” Thẩm Thanh Từ trịnh trọng nói, “Của hồi môn của tỷ tỷ, cha kiếm, đại ca kiếm, A Ngưng cũng sẽ kiếm bạc, chúng ta sẽ tự cấp cho tỷ tỷ một cái thập lí hồng trang.” Nhà bọn họ không cần tài sản lúc gả của nương, đồ vật bọn họ muốn, bọn họ có thể chính mình kiếm trở về.
Nàng sẽ kiếm bạc, nàng thực sự sẽ kiếm bạc, nàng sẽ cố gắng kiếm thật nhiều bạc.
Nàng muốn để tỷ tỷ giống với lúc trước nương xuất giá, đưa cho tỷ tỷ một cái tuyệt vô cận hữu thập lí hồng trang.
Nàng sẽ không để bất kỳ kẻ nào xem thường tỷ tỷ, nàng muốn để tỷ tỷ không thua kém bất kỳ một cái quý nữ nào trong kinh.
Nàng cũng muốn kiếm thật nhiều bạc, cho cha, cho những tướng sĩ cùng cha rời xa quê hương đi bảo vệ quốc gia.
Đời này nàng thề, nàng nhất định sẽ dùng đôi bàn tay của chính mình, vì bọn họ kiếm gạo và mì, vì bọn họ đi kiếm áo bông, vì bọn họ đi kiếm hy vọng, cũng giúp bọn họ kiếm trở về sinh mệnh.
“Tốt, tốt, tốt.”.