Đọc truyện Quý Nữ Trở Về – Chương 22
Hòa Linh chán ghét loại cảm giác dựa vào quá gần người khác, hơn nữa, nàng có thể khẳng định, kẻ đang ôm mình, trăm phần trăm là kẻ xuất hiện vào buổi tối hôm đó, tên hỗn đản thiếu chút nữa bóp chết nàng. Chính là lúc này đây, hắn không những không che miệng của nàng mà còn thấp giọng nói chuyện bên tai nàng. Điều này làm cho Hòa Linh cảm thấy ghê tởm không chịu được.
Một con rắn bò lên trên người của ngươi, ai quản ngươi có ác tâm hay không chứ!
Hơn nữa, vì sao không che miệng của nàng, trong lòng Hòa Linh dâng lên dự cảm xấu mãnh liệt!
“Ngươi muốn làm gì.”
Cánh tay ôm ngang thắt lưng Hòa Linh vẫn chưa dời, hắn đứng ở phía sau thân thể của nàng, cười yếu ớt. Nghe tiếng cười, Hòa Linh tưởng tượng, hẳn là nàng sẽ không gặp phải tên biến thái đi?
Sở Hòa Linh nàng sống lớn đến bây giờ, gặp qua nhiều tên hỗn đản, bao nhiêu tiểu nhân ác độc không biết xấu hổ, nhiều người trong ngoài không đồng nhất , vẫn là lần đầu tiên gặp biến thái kiểu này. Ông trời cũng quá “hậu đãi” nàng .
Hòa Linh có rất nhiều cảm xúc, nhưng không có sợ hãi, nếu đối với biến thái sợ hãi, sẽ chỉ làm cho tên biến thái đó càng thêm cao hứng, nàng mới không sợ!
“Đến tột cùng ngươi muốn làm gì, ngươi nên biết, nếu ta hô to, ngươi tuyệt đối trốn không thoát đâu.” Hòa Linh trấn định tinh thần, cũng không quay đầu, còn thật sự khuyên ngăn.
Lục Hàn nhìn lỗ tai đã ửng đỏ của nàng, đột nhiên cảm thấy thập phần buồn cười, nàng quả nhiên không giống các tiểu cô nương khác. Kỳ thật nếu như nàng quay đầu thì sẽ biết, người đang ôm nàng chính là người nàng đã từng gặp qua – Lục Hàn, nhưng tiểu cô nương hình như không có ý định quay đầu nhìn hắn. Ngẫm lại cũng đúng, nếu như thấy mặt hắn, khả năng bị giết diệt khẩu sẽ gia tăng rất nhiều, cho nên đây chắc là nguyên nhân nàng không quay đầu lại? Mặc dù phô trương thanh thế nói chính mình sẽ gọi người cũng nhất định không quay đầu?
“Tại sao ngươi không quay lại nhìn ta?”
Hòa Linh hừ lạnh:“Bọn đạo chích các người, ta không muốn làm bẩn hai mắt của mình. Hơn nữa, ngươi xấu xa hơn ta, ta cũng không thèm nhìn.”
Lục Hàn cúi đầu bật cười, chính hắn cũng không biết, vì sao mình lại muốn đến nơi này. Hắn từ nhỏ đến lớn, luôn làm việc có nguyên tắc, trình tự, ít khi để ý tới một sự kiện nhỏ nhặt không mấy liên quan. Vừa rồi đứng ở trong phòng, trong nháy mắt, hắn nghĩ có phải mình đến nhầm, nhưng cái cảm giác ấy nhanh chóng biến mất vô tung, hắn nhận ra làm người đôi khi không cần quá nguyên tắc. Có lẽ phải thử qua mới có thể phát hiện, quyết định của chính mình có chính xác.
“Nhưng ngươi cũng biết, nếu như ngươi hô, ngươi cũng sống không được, ta biết, ngươi rất sợ chết.” Lục Hàn cố ý thổi một ngụm khí lạnh bên tai nàng, hù dọa một tiểu cô nương thật ra không phải việc một đại nam tử nên làm, nhưng Lục Hàn cảm thấy, trước đây hắn quá mức theo khuôn phép, chưa từng đã làm ra những chuyện như vậy, lớn tuổi rồi.
Hòa Linh cười lạnh,“Ta sợ chết? Nếu như ta sợ chết, trong nháy mắt ngươi ôm thắt lưng ta đó ta sẽ thét chói tai, làm sao tới bây giờ còn cùng ngươi nói chuyện phiếm? Ta mới không sợ ngươi. Nếu ngươi muốn giết ta, buổi tối hôm đó đã giết, sẽ không chờ tới bây giờ. Thật ra ta rất tò mò, vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây, dù sao vẫn là ban ngày ban mặt. Việc không thành, ngươi tìm đến các cô nương làm chuyện xấu à?”
Tay Lục Hàn trượt đến hai bên má Hòa Linh, nhéo một phen:“Không phải là đến gặp ngươi sao?”
Nháy mắt, Hòa Linh hận không thể đem tên tiểu nhân này chém thành mười tám đoạn, nhưng mặc kệ như thế nào, nàng nhất định phải nhẫn, nhẫn nhẫn nhẫn! Chỉ cần hắn rơi vào trong tay nàng, nàng nhất định, nhất định, nhất định, nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn. Tuyệt đối sẽ không!
“Ta còn rất nhỏ , không cần khi dễ ta.” Hòa Linh thay đổi khẩu khí.
Lục Hàn:“……”
“Ta chỉ là một tiểu cô nương 12 tuổi, ngươi không cần tìm ta nữa có được không? Ngươi đi tìm nhị tỷ tỷ, tam tỷ tỷ, tứ tỷ tỷ a, các nàng tuy rằng không đẹp bằng ta, nhưng lớn tuổi hơn, thực thích hợp với ngươi!” Hòa Linh không hề có tiết tháo chỉ đường sang những người khác.
Lục Hàn:“……”
“Nếu ngươi không thích tiểu cô nương, ngươi còn có thể đi tìm đại bá mẫu, nhị bá mẫu, tứ thẩm thẩm, các nàng đều phong vận vô cùng .” Hòa Linh tiếp tục nói, ta tức chết ngươi, tức chết ngươi, tức chết ngươi!
Lục Hàn im lặng nửa ngày mới nói:“Ta trông giống kẻ đói bụng ăn quàng lắm sao?”
Hòa Linh nở nụ cười,“Ngươi muốn nhỏ tuổi nữa cũng có, ta còn có một lục muội muội a, tuổi tác so với ta còn nhỏ hơn. Tuy rằng ương ngạnh một chút, nhưng làm loại chuyện này không cần tính tình, mặt đẹp là được. Mặt của muội ấy tuy rằng vẫn không bằng ta, nhưng được coi là một tiểu mỹ nhân trong nhà ta.”
Lục Hàn bóp hai má tiểu cô nương hỏi:“Nhanh như vậy ngươi đã đẩy ta chuyển hướng sang người khác? Nữ hài tử thô tục như vậy cũng không tốt, hơn nữa, ngươi thật đúng là hoàn toàn không để ý đến an nguy của các nàng ấy. Mà vừa rồi ngươi cũng nói các nàng ấy không bằng ngươi, ta còn đi tìm người khác làm gì?”
Hòa Linh nhướng mày,“Ta đây cũng không thể vì an nguy của mình mà nói dối, bọn họ vốn chính là không bằng ta, nếu như bảo ta không có tiết tháo nói bọn họ tốt hơn ta, cái này không đúng với thực tế. Ta chỉ là cung cấp cho ngươi càng nhiều manh mối nhất có thể thôi, tuy rằng bọn họ không phải người đẹp nhất trong nhà, nhưng nhất định là đa dạng, nam nhân không phải rất để ý điểm này hay sao?” Hòa Linh có điểm tò mò hỏi. Nói thật ra , kiếp trước nàng sống đến hai mươi lăm tuổi, cũng chưa tùng thảo luận với người khác về chuyện này. Hiện tại khó có khi được một kẻ thí nghiệm từ trên trời rơi xuống, tuy rằng không biết người này rốt cuộc là vì cái gì mà đến đây, nhưng hắn không giết mình ngược lại còn nói chuyện phiếm, khiến cho nàng rất nhanh hiểu được, người nọ không có khả năng giết mình .
Chẳng mấy khi có tên biến thái xuất hiện, nàng nên tìm hiểu một chút, hơn nữa, tên biến thái này dù sau này nói ra, cũng sẽ không có người tin tưởng hắn, ai bảo hắn là biến thái chứ!
Lục Hàn hoàn toàn không nghĩ tới, đề tài câu chuyện lại chuyển hướng sang chủ đề mạnh bạo như vậy, hắn vốn là nghĩ , bất quá là cùng một cái tiểucô nương không bình thường đùa giỡn, thuận tiện thăm dò con người nàng. Nhưng sự thật sao lại thành ra thế này. Quan hệ của bọn họ thân mật đến mức…… Muốn thảo luận đề tài này sao?
Sắc mặt hơi hơi đỏ hồng, Lục Hàn nói:“Tiểu cô nương, vẫn không biết mình tương đối khá đi?”
Hòa Linh sâu sắc cảm giác được hắn mất tự nhiên, nàng thử dò xét :“Tuổi tác của ngươi không phải rất lớn rồi sao?” Kỳ thật, nàng muốn nói là không lớn, nhưng không dùng từ “rất lớn” thì không thể khiến hắn mẫn cảm.
Ngón tay thon dài của Lục Hàn lại trượt lên cổ Hòa Linh, hắn càng tiến gần sát Hòa Linh vài phần:“Ngươi đang thử ta sao?”
Hòa Linh lắc đầu,“Ta làm sao dám đâu!”
“Cũng đúng, ngươi diễn vẫn tương đối có trình tự . Lúc đầu, ngươi biểu hiện thà chết chứ không chịu khuất phục, sau đó lại biểu hiện một tiểu cô nương bề ngoài cứng rắn, nội tâm yếu đuối. Tiếp sau đó là tiểu cô nương nội tâm âm u. Ngoài ra còn có một ít lòng hiếu kỳ. Sở Hòa Linh, ngươi diễn giỏi như vậy, người nhà ngươi có biết không?”
Hòa Linh chấn động rồi, hắn biết mình là ai, biết mình là Sở Hòa Linh! Người này sẽ không phải là kẻ nàng đã từng gặp ở kiếp trước đấy chứ.
“Ta không biết ngươi nói cái gì.” Hòa Linh nắm chặt góc áo,“Ta rất sợ, ngươi không cần thương tổn ta được không? Ngươi đi đi, ta sẽ không nói ra ngươi, ngay cả lần đầu tiên ta vốn không có đem ngươi nói ra nha. Ngươi hẳn nên tin tưởng ta, ta cam đoan, coi như hôm nay chuyện gì cũng chưa hề phát sinh, được không? Ngươi sẽ không thật sự đối với một nữ hài tử 12 tuổi có suy nghĩ gì không an phận đi?” Hòa Linh nói nhỏ,“Nha hoàn của ta rất nhanh sẽ vào, ta sẽ không vạch trần ngươi, ta che mắt, ngươi chạy nhanh đi, ta thề sẽ không nhìn lén ngươi.”
“Lời thề của ngươi, có thể tín nhiệm sao?” Lục Hàn mang theo ý cười hỏi,“Ai lại biết, ngươi có thể hay không cắn ngược lại ta một ngụm! Hơn nữa ta nhìn ra được, đối với người nhà, căn bản ngươi không mấy có khách khí. Đối thân nhân của mình còn như thế, đối người khác lại như thế nào đâu có đâu. Ta cũng cảm thấy, ngươi sẽ chịu bỏ qua cho ta. Bất quá lại nói tiếp, mèo nhỏ, ngươi đã không thích người nhà của ngươi như vậy, có hay không muốn hợp tác?” Lục Hàn đưa tay trượt hướng về phía cổ Hòa Linh,“Ngươi tới giúp ta, chúng ta cùng nhau khiến Sở gia suy sụp, làm cho bọn họ tất cả đều không có kết quả tốt, ngươi xem có được không? Hả? Mèo nhỏ?”
“Ta không phải người như vậy. Sao ta có thể tùy tùy tiện tiện bán đứng Sở gia !” Hòa Linh lời nói chính nghĩa cự tuyệt,“Cho dù là ngươi giết ta, ta cũng sẽ không làm vậy. Ta chính là người Sở gia. Tổ vỡ sao trứng có thể tồn tại. Ngươi cho ta là tên ngốc ?”
Lục Hàn nở nụ cười,“Ta có thể đem ngươi thú về làm tiểu thiếp a, như vậy hoàn toàn có thể bảo vệ ngươi.”
Quanh thân Hòa Linh lập tức lạnh như băng, nàng chán ghét nhất đó là đem hôn sự của nàng ra vui đùa. Kiếp trước nàng bị hối hôn, không thể sinh con lại gả không được, mọi người đều nói, cho dù làm tiểu thiếp cũng không có người muốn lấy nàng.
Mỗi người đều có thể xoay chuyển số phận của mình, mà nàng Sở Hòa Linh hoàn toàn bị người khác xoay chuyển số mệnh. Nắm chặt tay, Hòa Linh cười lạnh:“Tiểu thiếp?……” Trầm tĩnh trong nháy mắt, nàng đột nhiên hô to:“A……”
Lục Hàn bị nàng kêu hoảng sợ, nhất thời buông lỏng tay ra, Hòa Linh hô càng to hơn:“A……”
Xảo Âm ở bên ngoài nghe được thanh âm, cơ hồ là trong nháy mắt liền chạy vội tới. Lục Hàn tuy rằng không dự đoán được Hòa Linh đột nhiên thét chói tai nhưng vẫn nhanh nhẹn từ cửa sổ vọt ra ngoài. Lúc đi lướt qua Hòa Linh, để lại một bóng dáng sắc tím, nàng nhíu mày.
Cũng đang từ phía sau, Xảo Âm vọt vào,“Tiểu thư, có chuyện gì vậy ạ? ”
Hòa Linh cắn môi,“Có rắn!”
Có rắn? Xảo Âm kinh ngạc,“Chỗ nào, tiểu thư, người nhanh đi ra gian ngoài, nô tỳ sẽ tìm nó, đánh chết nó! Nô tỳ không sợ, tiểu thư đừng sợ! Đừng sợ!”
Hòa Linh oán hận nhìn cửa sổ,“Không cần, từ cửa sổ trốn đi rồi!”
Nhìn biểu tình của Hòa Linh không tốt, Xảo Âm thật cẩn thận hỏi:“Tiểu thư, phòng trong này sao lại có xà ? Có phải có người định hại người?”
Hòa Linh cười lạnh:“Hại ta? Vừa đúng lúc, gần đây ta đang thiếu một con rắn độc để ngâm rượu thuốc, ai ngờ dám hại ta, ta sẽ làm rượu thuốc tốt lắm!”
Vung tay áo, Hòa Linh vào nội thất,“Giúp ta thay quần áo, quần áo này ném hết đi!”