Quý Nữ Khó Cầu

Chương 64: Mãi mãi không làm thiếp


Đọc truyện Quý Nữ Khó Cầu – Chương 64: Mãi mãi không làm thiếp

Editor: Nhok Tinh Nghịch

Trong Vệ vương phủ, Vệ Tĩnh nhìn con trai của mình, bất tri bất giác, Vệ Như Phong cũng đã tới tuổi lấy vợ sinh con. Nó chưa bao giờ để mình phải lo lắng. Nhưng hôm nay tiểu nha đầu Trang phủ kia lại khiến hắn mất bình tĩnh nhiều lần…Với Vệ vương phủ mà nói thì đó không phải chuyện tốt gì.

“Rốt cuộc con muốn gì?” Ông hỏi.

Vệ Như Phong cung kính trả lời: “Phụ thân, dù sao chúng ta cũng phải tìm được thứ đó. Để Trang Hàn Nhạn làm Thế tử phi là vừa hay.”

Sắc mặt Vệ Tĩnh khẽ biến thành nặng nề: “Con cho rằng cha không biết con nghĩ gì hả? Hừ, dù con muốn kết hôn với ai cũng được, miễn là họ Trang là được. Hôm nay Trang Ngữ Sơn tới đây, con cần gì phải cần Trang Hàn Nhạn? Theo cha thấy thì Trang Hàn Nhạn là người có tâm cơ, sợ là không tốt.”

Vệ Như Phong không nói gì.

Vệ Tĩnh thấy sắc mặt của hắn, nói: “Con thích nó?”

Vệ Như Phong phủ nhận: “Chẳng qua là hài nhi cảm thấy không cam lòng. Nàng ấy vốn nên là thê tử của hài nhi nhưng mỗi lần gặp con lại càng lạnh nhạt. Nếu cưới nàng thì có thể bình ổn miệng lưỡi ác độc.”

Vệ Tĩnh thấy hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, không khỏi thở dài: “Hồng nhan họa thủy. Cha thấy chuyện này chưa chắc đã thành được.”

Một câu thành sấm.

Tất cả mọi người không ngờ Hoàng thượng lại tứ hôn.

Vệ Tĩnh tiếp chỉ xong, Vệ Như Phong không để ý tới lễ tiết, nắm chặt công công tuyên chỉ, hỏi: “Sao đột nhiên Hoàng thượng lại tứ hôn?”

Tuy thiên kim Hữu tướng môn đăng hộ đối với hắn nhưng tin tức này đến quá thình lình, thật khiến người hoài nghi. Hơn nữa lại còn là lúc Hàn Nhạn sắp bàn chuyện chung thân với mình. Chẳng lẽ Hàn Nhạn còn có bản lãnh thông thiên, có thể có được sự trợ giúp của Hoàng thượng?

Công công liếc xéo hắn, nói bằng giọng the thé: “Tạp gia không dám tùy tiện phỏng đoán tâm tư của hoàng thượng. Tạp gia cũng không biết phải trả lời câu hỏi của Thế tử thế nào.”

Vệ Tĩnh thấy công công đưa mắt ra hiệu, biết thái giám này là người tâm phúc của hoàng thượng, ngay cả quan viên triều đình gặp cũng phải nhún nhường vài phần. Ông bước lên một bước, kín đáo đưa cho hắn một túi tiền thật to, cười nói: “Công công cực khổ, nhưng bổn quan cũng rất nghi ngờ. Dù sao trước kia Hoàng thượng cũng không nói có dự định gì với việc hôn sự của nhi tử ta.”

Công công này là người đã thành tinh, sờ sờ túi tiền trên tay, đồng tử đảo một vòng, dán sát lại, dùng giọng nói chỉ có vài người nghe được, nói khẽ: “Tạp gia cũng không rõ, chỉ biết hôm trước Huyền Thanh vương tới tìm Hoàng thượng, nói chuyện với Hoàng thượng rất lâu trong thư phòng…” Câu tiếp theo không nói hết, Vệ Như Phong nghe thấy tên Huyền Thanh vương, lập tức trong đầu hiện lên cảnh tượng thấy hắn và Hàn Nhạn, cho thấy quan hệ của bọn họ không cạn thì không kiềm được tức giận.


Đuổi công công đi, Vệ Tĩnh đang định nói gì đó thì trong phòng đã không còn bóng dáng Vệ Như Phong nữa rồi.

Vệ Như Phong tới tửu lâu mới mở uống rượu có kỹ nữ hầu trong cơn tức giận. Từ trước tới nay hắn luôn bày ra hình tượng khiêm tốn, giữ mình trong sạch, chưa bao giờ làm những việc tự phá hủy thanh danh thế này. Lúc này một thánh chỉ của Hoàng thượng khiến hắn giận sôi gan, trong lòng cũng biết việc này không thể không liên quan tới Hàn Nhạn. Cảm giác lần đầu tiên trong đời mình tốn tâm tư với một nữ nhân mà lại bị vứt đi như chiếc giày rách vậy. Trong lòng vừa tức vừa hận. Tức Trang Hàn Nhạn không biết điều, hận Phó Vân Tịch đoạt thê thiếp của mình. Ở trong lòng hắn thì Hàn Nhạn đã trở thành thê tử hồng hạnh vượt tường, Phó Vân Tịch – người phá hủy nhân duyên của người khác là gian phu! Nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng Hàn Nhạn chưa bao giờ bàn chuyện cưới gả gì với hắn, càng không nói tới chuyện làm thê thiếp. Trên đời vốn không có sinh ra là để chờ đợi ai. Hàn Nhạn là người có tư tưởng, chẳng lẽ Vệ thế tử hắn nhắc tới hôn nhân thì người ta phải đội ơn, lập tức đối xử vui vẻ thoải mái sao? Cũng không biết ý nghĩ tình nguyện từ một phía này là từ đâu tới nữa.

Hắn uống cạn từng chén từng ly rượu trong tay. Hắn cảm thấy mình hơi say, đôi mắt càng đỏ hơn, chỉ muốn rời khỏi người kia, trong lòng vô cùng hận. Ngay cả Hoàng thượng là người ban thánh chỉ này cũng bị hắn hận lây.

Một bàn tay đoạt lấy ly rượu trong tay hắn.

Vệ Như Phong nổi nóng: “Ai?”

“Là ta.” Giọng nói trầm thấp đầy khinh thường khiến hắn rùng mình, lập tức tỉnh hơn nửa từ trong cơn chếnh choáng, nhìn nam tử mặc hoa phục ngồi đối diện với mình, xấu hô nói: “Thất điện hạ.”

Thất hoàng tử rót đầy cho mình một chén, từ từ nhấp một miếng, nhìn hắn: “Ta đã nghe nói chuyện thánh chỉ, chỉ là nữ nhân, có đáng để ngươi ủ rũ thế không?”

Vệ Như Phong quay đầu đi chỗ khác, giọng nghèn nghẹn: “Có điều điện hạ không biết, chuyện này…Tất cả đều do Huyền Thanh vương giật dây!”

Nhưng Thất hoàng tử lại không hề cử động, dường như đã sớm đoán được hắn sẽ nói thế, cười nói: “Bản điện đã sớm nhìn ra hai người bọn họ không đơn giản. Từ trước tới nay vương thúc nhìn cái gì cũng không vừa mắt mà cố tình lại nhiều lần ra tay giúp đỡ một tiểu nha đầu. Nếu là trùng hợp thì thật quá khéo.” Hắn nhìn Vệ Như Phong chằm chằm: “Chẳng qua là vận may của ngươi không tốt, Thế tử phi của mình lại thích vương thúc. Ngươi cần gì phải quan tâm tới một nữ nhân bất trinh như thế?”

Trong lòng Vệ Như Phong vô cùng phức tạp. Hắn không hiểu mình bắt đầu để ý tới Hàn Nhạn từ khi nào. Chỉ biết là vừa gặp Hàn Nhạn thì đã thấy nàng hoàn toàn khác với những người khác. Sau này nàng càng lạnh nhạt với mình thì trong lòng lại càng không vui, tựa như Hàn Nhạn vốn không nên dùng thái độ đó để cư xử với hắn vậy. Lúc biết nàng sẽ không trở thành Thế tử phi của mình, thậm chí hắn còn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, tựa như vị trí Thế tử phi này trời sinh là dành cho nàng. Hôm nay tất cả mọi chuyện đã thoát khỏi tầm kiểm soát của mình khiến hắn vừa luống cuống lại vừa đau lòng.

Thất hoàng tử cầm ly rượu: “Từ trước tới nay thủ đoạn của vương thúc luôn cao minh. Phụ hoàng lại càng thêm tín nhiệm thúc. Thúc ấy nói lên yêu cầu, sao phụ hoàng không đáp ứng được.” Hắn cười cười: “Không gạt ngươi, ta cũng không thích vương thúc. Hình như tất cả mọi chuyện tốt trên đời này đều bị ông ấy chiếm hết. Sao lại có người có vận tốt như thế nhỉ?”

Vẻ mặt Vệ Như Phong hơi thay đổi, dường như nghe ra được điều gì đó từ trong lời của Thất hoàng tử, ngập ngừng ngẩng đầu: “Điện hạ…”

Thất hoàng tử gõ gõ ly rượu: “Người là người của bản điện, đương nhiên không thể để người khác ức hiếp. Nghe Vệ vương nói ngươi luôn không muốn tham gia vào việc tranh đoạt trên triều đình.”

Đây là sự thật. Vệ Như Phong tự xưng là người đọc sách, không quen thấy việc kéo bè kết phái trong triều. Tuy Vệ vương bày tỏ rõ ràng rằng mình đứng về phía Thất hoàng tử nhưng Vệ Như Phong chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt. Hắn chưa từng bày tỏ thái độ của mình rõ ràng. Nhưng bây giờ thì khác, Phó Vân Tịch đã thành cái gai trong thịt hắn, nếu như muốn quật ngã Phó Vân Tịch thì phải mượn sức mạnh của Thất hoàng tử.

Nghĩ tới đây, hắn khom người quỳ xuống: “Thuộc hạ nguyện vĩnh viễn theo Điện hạ, không dám sinh lòng phản bội.” Hắn dùng từ “thuộc hạ”, tự hạ mình, nâng Thất hoàng tử lên rất cao, đồng thời cũng biểu lộ lòng trung thành của mình. Thất hoàng tử cười hài lòng, tự nâng hắn dậy: “Như Phong không cần phải cẩn thận như vậy. Hai người chúng ta cần gì dùng nghi thức xã giao.” Trên tay tăng thêm chút lực, ly rượu trên tay phát ra tiếng vỡ: “Thật ra thì nếu ngươi muốn lấy tứ tiểu thư nhà họ Trang thì còn một cách.”


Vệ Như Phong vừa nghe thì như tìm được con đường sống trong tuyệt vọng, lập tức thấy hơi vui mừng, vội vàng nói: “Cách gì ạ?”

Thất hoàng tử từ từ nói: “Nếu Hoàng thượng tứ hôn thì Lý cô nương nhất định là Thế tử phi của ngươi. Vậy thì ngươi không thể lấy tứ tiểu thư nhà họ Trang làm chính thất, không bằng cưới nàng ta làm thiếp.”

Làm thiếp? Vệ Như Phong sửng sốt, bất giác từ chối: “Không được…”

“Bây giờ nàng ta chỉ là nữ nhi của một quan ngũ phẩm, ngươi là thế tử thân vương cao cao tại thượng.” Giọng Thất hoàng tử hơi trầm xuống: “Chẳng lẽ còn không xứng?”

Vệ Như Phong nghe lời Thất hoàng tử, một lúc lâu sau vẫn không nói gì. Thất hoàng tử cũng không nóng nảy, dùng một cái chén khác, từ từ rót rượu uống, lâu sau mới nghe Vệ Như Phong âm trầm đáp: “Có thể vào Vệ vương phủ là phúc khí của nàng.”

“Tốt!” Thất hoàng tử cười vui vẻ: “Lại đây, uống với bản điện vài chén!” Chương 64: Mãi mãi không làm thiếp

Editor: nhok tinh nghich

Lại nói về đại Chu thị, khi biết được tin tức này thì chấn động, Hoàng thượng tứ hôn, Hàn Nhạn nhất định là không có cơ hội vào Vệ vương phủ nhưng chẳng lẽ Trang Ngữ Sơn cũng không? Vậy phải làm sao mới được đây?

Nghĩ tới đây, bà càng ghi hận lên Hàn Nhạn. Chuyện của mình mà còn liên lụy tới Ngữ Sơn của bà. Đúng là đồ sao chổi! Nhưng đại Chu thị vẫn an ủi nàng đừng gấp, không ai ngờ rằng Hoàng thượng tứ hôn. Chi bằng nghe Vệ Như Phong nói xem tiếp theo nên làm gì, nói không chừng còn có cách khác.

Quả nhiên, ngày hôm sau, đại Chu thị nghe Vệ Như Phong nhắn, có thể không cưới Hàn Nhạn làm Thế tử phi nhưng muốn lấy nàng làm thiếp.

Không phải trắc phi mà là thiếp!

Nếu chuyện này có thể thành thì Trang Ngữ Sơn sẽ cao hơn Hàn Nhạn một bậc. Một thứ nữ lại có địa vị cao hơn đích nữ, đây là chuyện nực cười cỡ nào! Đại Chu thị giật mình, đoán rằng Hàn Nhạnđã làm gì đắc tội vị Thế tử này. Nếu không thì ý châm chọc nồng đậm thế này, một khi Hàn Nhạn thành thiếp, chỉ riêng Trang Ngữ Sơn đã có thể hành hạ nàng đủ mọi cách chứ đừng nói tới thiên kim Hữu thừa tướng vẫn luôn nhìn nàng không vừa mắt!

Người vui nhất là Trang Ngữ Sơn. Tuy nàng hơi không vui khi cùng chia sẻ một nam nhân với Hàn Nhạn nhưng Hàn Nhạn gả làm thiếp, còn nàng gả làm trắc phi. Ai cũng không ngờ cục diện sẽ trở thành như thế này. Vốn tưởng rằng Hàn Nhạn sẽ trở thành Thế tử phi, không ngờ ông trời mở to mắt, lại để con tiện nhân kia rơi vào kết cục này. Nàng không nhịn được mà cất tiếng cười to: “Đích nữ Trang phủ thì sao! Còn không được cưng chiều! Thân phận cao hơn ta thì sao, vẫn phải làm thiếp cho người!”

Đại Chu thị ngăn nàng lại : “Nhưng đừng cao hứng quá sớm. Ta thấy nó sẽ không đồng ý đâu.”

Chu thị trợn mắt: “Ai cho phép nó nói chuyện? Chỉ cần lão gia đồng ý thì dù có không bằng lòng cũng phải ngoan ngoãn mà gả.”


Lúc Vệ Như Phong đưa ra yêu cầu này thì Chu thị còn hơi chần chừ, chỉ vì bà ta không muốn Hàn Nhạn được làm Thế tử phi, dẫm Ngữ Sơn của mình dưới chân. Hôm nay thân phận của Hàn Nhạn đã là thiếp thất, sao có thể không khiến bà vui vẻ, tựa như cảm giác buồn nôn cứ nghẹn lại nay rốt cuộc cũng phun được ra. Bà ta lập tức hạ quyết tâm, dù có thế nào thì cũng phải thúc đẩu việc hôn sự này.

Cấp Lam báo tất cả tin tức cho Hàn Nhạn, trong lòng vô cùng lo lắng: “Tiểu thư, bọn họ là ỷ thế hiếp người. Sao có thể để tiểu thư làm thiếp…Quả là khinh người quá đáng.”

Vú Trần cũng vô cùng tức giận. Trước kia thấy Vệ Như Phong là người tốt, không ngờ lại đưa ra yêu cầu để tiểu thư mình làm thiếp, đây là sự nhục nhã lớn dường nào với Hàn Nhạn? Đáng giận hơn là Trang Ngữ Sơn có thể thành trắc phi.

Thù Hồng lắc đầu: “Làm sao bây giờ? Lão gia đang bàn bạc với Vệ vương bọn họ, sợ là sẽ thành, cũng sắp đi mời người coi bát tự rồi.”

Hàn Nhạn cười lạnh: “Hành động thật nhanh. Coi ta là quả hồng mềm thật à?” Dứt lời, nàng đứng dậy: “Đi, chúng ta nên đi gặp đám người vô sỉ đó.”

Vẻ mặt Trang Sĩ Dương tươi cười, nhìn rương gỗ trên mặt đất. Sính lễ hậu hĩnh thế này sợ là mất không ít tiền. Vệ vương phủ quả nhiên là phú quý bức người. Hai tỷ muội Chu thị cũng liên tục khen ngợi rằng đây là một hôn sự tốt. Vệ Như Phong ngồi bên cạnh, vẻ mặt hơi khinh thường.

Đúng lúc đó, Chu thị nói: “Thật đúng là một đôi bích nhân trai tài gái sắc. Sau này nhất định có thể hòa thuận vui vẻ.”

“Ngữ Sơn tỷ tỷ phải lập gia đình ạ? Thật là nhanh quá.” Chỉ nghe một giọng nói trong trẻo vang lên từ ngoài phòng, mọi người quay đầu nhìn thì thấy đó là Hàn Nhạn.

Hôm nay nàng mặc một cái váy màu tím đậm thêu mây ngũ sắc bằng gấm, mái tóc dài đen nhánh vấn thành đọa mã kế, để lộ cái trán bóng loáng. Trên tai là đôi bông bằng ngọc hình giọt nước, cổ tay đeo vòng Thái hậu ban cho trước kia, tỏa ánh sáng chói mắt. Tuy nụ cười hờ hững nhưng khí thế bức người, thậm chí không giống với bộ dáng tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên ngày thường mà trở nên sắc sảo xa lạ.

Vệ Như Phong nhìn nàng, thậm chí có vài phần hoảng hốt.

Thấy không có người trả lời, Hàn Nhạn vừa cười vừa nhắc lại lần nữa: “Đúng là Ngữ Sơn tỷ tỷ sắp phải gả ạ?”

Trang Sĩ Dương ho nhẹ một tiếng: “Đó là sính lễ Vệ vương phủ đưa cho con.”

“Gì cơ?” Hàn Nhạn giật mình, nói: “Hàn Nhạn không phải lập gia đình, sao lại đưa sính lễ?”

Đại Chu thị cười nói: “Trang lão gia đã bàn bạc việc hôn sự của con và Thế tử với Vệ vương đại nhân xong rồi. Chỉ chờ sang năm con cập kê là có thể vào Vệ vương phủ.”

Nữ hài bình thường nghe việc hôn sự của mình thì sẽ xấu hổ, lập tức trốn trong phòng nhưng Hàn Nhạn chỉ cười như không cười, nói: “À? Vậy xin hỏi Thế tử là lấy Hàn Nhạn về làm Thế tử phi à?”

Chu thị cười trên nỗi đau của người khác, mặt mày hớn hở, nói: “Sai rồi, ha ha, Thế tử là cưới Nhạn Nhi về làm tiểu thiếp đó.” Bà che miệng cười khẽ: “Đến lúc đó Ngữ Nhi làm trắc phi, có thể giúp con. Hai tỷ muội các con cần phải chung sống với nhau thật tốt ở Vệ vương phủ đấy.”

Khóe môi Hàn Nhạn chứa ý cười, nhìn Vệ Như Phong, từ từ nói: “Thì ra là như thế. Ngữ Sơn tỷ tỷ làm trắc phi, Hàn Nhạn làm thiếp thất. Phần tâm ý này của Thế tử thật khiến Hàn Nhạn sợ hãi.”


Vệ vương híp híp mắt, cảm thấy lời tiếp theo của tiểu cô nương này sẽ không xuôi tai, nụ cười trước mắt rực rỡ như thế, e là sau đó sẽ đối chọi gay gắt.

Quả nhiên, lời Hàn Nhạn xoay chuyển: “Nhưng thật khó hiểu. Hôn sự của Hàn Nhạn di nương biết, phụ thân biết, Thế tử biết, Vệ vương đại nhân biết, có lẽ bọn hạ nhân trong phủ cũng biết nhưng Hàn Nhạn lại không biết!” Nụ cười như gió xuân bắt đầu trở nên băng giá, nhìn thì có vẻ không dgợn sóng nhưng ẩn dưới đó là dòng nước ngầm đang cuộn trào mãnh liệt: “Dù việc hôn sự của nữ nhi là lệnh của cha mẹ, lời của mối mai nhưng chẳng lẽ bây giờ tập tục tiến bộ mà còn phải ép duyên? Thậm chí Hàn Nhạn lên kiệu hoa mà không biết mình gả cho kẻ mù hay người què?

“Láo xược!” Chu thị cắt ngang lời nàng: “Sao con có thể nói Thế tử là kẻ mù người què? Quả thực là không hiểu quy củ!”

“Quy củ?” Hàn Nhạn lạnh lùng nhìn bà ta: “Nếu di nương đã nhắc tới quy củ thì con nói một chút cũng chẳng sao. Ngữ Sơn tỷ tỷ là thứ nữ, làm trắc phi. Hàn Nhạn là đích nữ Trang Phủ, lại làm thiếp! Hàn Nhạn không biết nhà mình có quy củ này đấy!” Nàng quay sang Vệ Như Phong, giọng nói tràn đầy châm biếm: “Nếu như bởi Ngữ Sơn tỷ tỷ và Thế tử đã có quan hệ xác thịt trước, nên Thế tử muốn tỷ ấy làm trắc phi thì Hàn Nhạn không còn gì để nói.” Không đợi Vệ Như Phong nói, nàng càng không muốn cho đối phương có chút cơ hội phản bác nào, cười nói: “Nhưng nếu đúng là nữ tử có quan hệ xác thịt trước mà có thể có địa vị cao hơn thì các tiểu thư trên đời này chẳng cần phải giữ gìn nữ giới nữ đức gì cả. Họ chỉ cần có quan hệ xác thịt thân mật với người kia là có thể trở thành vợ cả.”

Nàng nhìn Vệ vương, gằn từng chữ một: “Nhưng ai cũng bắt chước thế, cũng không biết thói đời sẽ biến thành thế nào, Hoàng hậu nương nương mà biết thì có thể tức giận hay không. Dẫu sao bà cũng là vợ cả của thiên hạ!”

Lời của nàng hùng hổ dọa người, để lại dư âm lượn lờ, nhìn như cảnh cáo bình thường nhưng nếu nghe cẩn thận thì sẽ khiến người ta kinh hãi không thôi. Làm rối loạn quy củ là chuyện nhỏ, gây rối loạn quy củ của thiên hạ mới là chuyện lớn. Chỉ cần Hàn Nhạn nói những chuyện này cho Ngự Sử, Ngự Sử viết thành sớ trình lên Hoàng thượng, sợ là cả Vệ vương phủ sẽ rơi đầu!

Vệ vương nhìn Trang Hàn Nhạn, giọng điệu vô cùng âm trầm: “Trang tiểu thư không muốn gả?”

Hàn Nhạn nhìn ông, giọng từ từ trầm xuống, gằn từng chữ một: “Sao ta phải gả!”

“Được, được…” Vệ vương nói liền hai chữ “Được”, chuyển sang phía Vệ Như Phong: “Như Phong, con xem phải thế nào?”

Vệ Như Phong thấy rõ ràng những xao động nơi đáy mắt Hàn Nhạn, lòng như dao cắt, bỗng có xúc động muốn phá hủy người trước mặt. Hắn muốn xé nát miệng nàng, xem xem môi nàng có thể phun ra những chữ chói tai kia không. Hắn muốn chọc mù mắt nàng, để xem mắt nàng còn có thể bắn ra sự khinh thường gai mắt kia nữa không. Hắn muốn phá hủy sự bình tĩnh của nàng, phá hủy sự thông minh của nàng, phá hủy sự ngây thơ hồn nhiên của nàng, rồi lại muốn hiểu rõ tất cả!

“Nàng muốn gả cho ai?” Hắn âm u nói, trong lòng cho là sở dĩ Hàn Nhạn không muốn liếc hắn nhiều thêm một cái là bởi vì nam tử quyền khuynh thiên hạ kia.

Trang Sĩ Dương gấp muốn chết. Hàn Nhạn phản bác Vệ vương như vậy khiến trong lòng ông hận không thể bắt lấy Hàn Nhạn mà đánh chết. Nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không dám có hành động gì, lại thấy Hàn Nhạn nhếch môi, ngẩng đầu đầu cao ngạo.

“Nếu Thế tử muốn nghe, ta cũng không giấu.” Nàng nói: “Trang Hàn Nhạn ta đời này tuyệt không làm thiếp cho người!”

Thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, mắt ngọc mày ngài, rõ ràng là bộ dáng của một thiếu nữ nhưng lại chín chắn khiến người ta kinh hãi. Màu tím càng khiến nàng cao quý xinh đẹp như đóa hoa thủy tiên, cũng mang theo hương thơm nồng nàn.

“Nam tử mà ta muốn gả nhất định phải cả đời chỉ có mình ta. Không nạp thiếp, không nhận thông phòng, cả đời này chỉ có một mình ta!”

Lời này vừa nói ra khiến mọi người đang ngồi phải sợ hãi!

“Nàng nói gì vậy…” Vệ Như Phong hơi không thể tin: “Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Sợ là không có nam nhân nào có thể làm được yêu cầu của nàng.” Hễ là nhà phú quý thì trong phủ tất có cơ thiếp, hoặc là chỉ có một hai người nhưng dù sao vẫn là có. Nhưng từ xưa tới nay chưa từng nghe nữ tử nào yêu cầu phu quân tương lai của mình cả đời chỉ có mình mình. Đây rõ ràng là phạm vào điều ghen tỵ trong thất xuất. Trang Hàn Nhạn này rõ là một đố phụ không thể chấp nhận người khác! Trừ phi là người nghèo khổ hạ tiện, lấy được vợ là phúc khí tu được từ kiếp trước chứ đừng nói tới nạp thiếp mới có thể đồng ý với yêu cầu của nàng. Chẳng lẽ nàng vậy mà lại bằng lòng làm một phụ nữ nhà nông thấp kém?

“Nếu đời này không tìm được nam nhân như vậy, Hàn Nhạn tình nguyện cả đời không lấy chồng!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.