Đọc truyện Quý Nữ Khó Cầu – Chương 46: Giáo viên cô cô
Sáng hôm sau, Hàn Nhạn vừa tới đại sảnh thỉnh an Trang Sĩ Dương, liếc
mắt đã thấy Chu thị và Trang Ngữ Sơn đã đứng chờ ở một bên. Trang Ngữ
Sơn và Trang Sĩ Dương đang cười nói với nhau, dáng vẻ làm nũng làm cho
Trang Sĩ Dương cảm thấy thoải mái. Trong trí nhớ của Hàn Nhạn, dường như nàng chưa bao giờ nhìn thấy Trang Sĩ Dương có vẻ mặt ôn hòa như vậy khi đối diện với mình. Ánh mắt của nàng trở nên lạnh lùng, tiến lên hành
lễ: “Nữ nhi thỉnh an phụ thân.”
Trang Sĩ Dương nhìn thấy Hàn Nhạn đi vào, lông mày nhíu lại, có chút bất mãn nói: “Tại sao lại đến trễ như vậy? Ngữ nhi nữa canh giờ trước đã
tới rồi. Thân là dòng nữ chính, tại sao có thể bại hoại đến vậy.”
Lời của ông rất nghiêm khắc, không đợi Hàn Nhạn mở miệng, thì Chu thị đã tiếp lời: “Bữa tiệc hôm qua Tứ tiểu thư cũng vì sĩ diện của Trang phủ,
thực sự là rất vất vả. Đến muộn một chút cũng không có gì là sai, lão
gia không cần phải làm tiểu thư đau lòng.”
Không nói thì thôi, nhắc tới cung yến. Trang Sĩ Dương lặp tức nhớ tới
chuyện Hàn Nhạn ở trước mặt Hoàng Thượng mà không hề nhắc tới mình. Làm
cho ông càng thêm không vui, nhất thời lời càng cay nghiệt: “Hừ, cũng
không có chuyện gì lớn. Đừng tự cho mình là đúng mới tốt.”
Nhìn thấy Hàn Nhạn bị giáo huấn, Trang Ngữ Sơn vẫn bàng quan, trong mắt
còn hiện lên tia đắc ý. Hàn Nhạn theo đúng quy cũ, nhẹ giọng nói: “Phụ
thân giáo huấn rất đúng. Sao này nữ nhi nhất định sẽ thỉnh an trước nữa
canh giờ, nhất định sẽ thống nhất với Ngữ Sơn tỷ tỷ.”
Cùng Trang Ngữ Sơn thống nhất, mà thời gian thỉnh an lại bất đồng. Một
người là tiểu thư đứng đầu Trang phủ, lại nói hùa theo thứ nữ. Sắc mặt
Chu thị ngày càng thay đổi, cười nói: “Tứ tiểu thư là một người có lòng
hiếu thảo. Lão gia tất sẽ biết.”
Hàn Nhạn chỉ cười cười không trả lời, Chu thị thấy thế, ôn nhu nói với
Trang Sĩ Dương: “Lão gia, thiếp thân muốn thỉnh cầu một chuyện.”
Trang Sĩ Dương nói: “Chuyện gì?”
Chu thị lườm Hàn Nhạn: “Hôm qua tài thi họa của Tứ tiểu thư vô cùng tốt. Ngữ Sơn thỉnh cầu thiếp, đi thỉnh cầu Tứ tiểu thư. Muốn Tứ tiểu thư dạy nó về thi họa.”
Bàn tay to của Trang Sĩ Dương vung lên: “Chuyện này thì có đáng là gì.
Hàn Nhạn, con cả ngày không có chuyện gì làm vậy thì dạy tỷ tỷ của mình
đi.”
Trang Sĩ Dương đưa ra một ánh mắt đầy mệnh lệnh, còn ánh mắt của Trang
Ngữ Sơn đầy vẻ chờ mong, Hàn Nhạn cười nói: “Chút tài mọn này, Hàn Nhạn
đâu dám bêu xấu. Không phải là Hàn Nhạn không muốn, nhưng mà thực sự Ngữ Sơn tỷ tỷ vốn dĩ đã rất xuất sắc, Hàn Nhạn không dám sơ ý. Hay là phụ
thân mời tài nữ Yến cô cô nổi danh nhất Kinh Thành tới dạy cho Ngữ Sơn
tỷ tỷ. Năm đó phong thái của Yến cô cô không ai theo kịp, cầm kỳ thi qua tinh thông. Dĩ nhiên là còn tinh thông hơn Hàn Nhạn, Chu di nương và
Ngữ Sơn tỷ tỷ cảm thấy thế nào?”
Trang Ngữ Sơn không muốn thừa nhận mình thua kém Hàn Nhạn, nhưng mà vẫn
muốn học được tài vẽ của nàng. Cho nên chỉ miễn cưỡng đồng ý. Nghĩ lại
mình không cần phải học tập dưới trướng của Hàn Nhạn, với lại vị cô cô
này còn xuất sắc hơn Hàn Nhạn nhiều, cho nên nàng lập tức trả lời: “Như
vậy cũng được…” Nàng còn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng nhìn thấy ánh
mắt của Chu thị nên rút về. Chu thị nhìn Hàn Nhạn, tuy là đối với lời
nói của Hàn Nhạn sinh lòng bất mãn, nhưng mà tên tuổi của Yến cô cô cũng làm cho bà động tâm không thôi. Hàn Nhạn nói không có sai, vị Yến cô cô này tài nghệ đúng là rất tuyệt, nếu Trang Ngữ Sơn có thể học tập được
một ít, thì tất nhiên có thể hạ bệ được Hàn Nhạn. Ngày sao cũng sẽ có
thêm lợi thế gả vào hào môn.
Quả nhiên trong khoảng khắc, Chu thị liền cười nói: “Để Ngữ Sơn cả ngày
làm phiền Tứ tiểu thư, thiếp đây cũng thấy áy náy. Không bằng mờ vị Yến
cô cô kia tới đi. Chỉ là không biết có thể không cần đi được không….”
Trang Sĩ Dương không thèm để ý phất tay nói: “Chuyện này có gì đâu. Đợi
lát nữa ta tiện tay bảo hạ nhân đi đưa thư mời, ngồi chờ tin tốt đi.”
Mục đích đã đạt được, Hàn Nhạn cười nói: “Phụ thân, Nhạn nhi hôm nay có hẹn với Đặng Thiền tỷ tỷ. Xin cáo lui trước.”
Vốn dĩ Trang Sĩ Dương nhìn thấy Hàn Nhạn đứng ở chỗ này đã chướng mắt, nghe vậy thì không kiên nhẫn nói: “Vậy con mau đi đi.”
Hàn Nhạn hành lễ theo quy cũ, rồi cáo lui.
Trên đường trở về Thanh Thu Uyển, Cấp Lam nhịn không được mà hỏi: “Tiểu
thư, tại sao người lại đề xuất ý kiến hay cho Tứ phu nhân. Yến cô cô tài hoa như vậy mà không đến dạy cho tiểu thư, ngược lại lại có lợi cho bên Cũng Đồng Uyển kia. Ngày sao nếu như địa vị của tiểu thư bị hạ thấp thì làm sao bây giờ?”
Không đợi Hàn Nhạn mở miệng, Thu Hồng đã trầm giọng nói: “Người kia sao có thể so với tiểu thư của chúng ta?”
Hàn Nhạn sửng sốt, rồi cười lên, nhìn thấy bốn phía vắng lặng, mới nói nhỏ: “Hai em biết Yến cô cô là ai không?”
Cấp Lam ngẩn ngơ, rất nhanh đã phản ứng kịp, có chúng kinh hỉ nhìn Hàn Nhạn: “Chẳng lẻ…”
“Không phải là người dễ đối phó.” Hàn Nhạn hời hợt nói: “Ngày thường Ngữ Sơn tỷ tỷ rất rảnh rỗi, dù sao cùng nên làm một chút việc gì đó.”
Cấp Lam nhịn không được mà ca ngợi nàng, “Tiểu thư thật thông minh.”
Hàn Nhạn từ chối cho ý kiến.
Hiểu biết của nàng đối với vị Yến cô cô này, chính là nhờ phúc của Chu
thị. Kiếp trước, từ khi Hàn Nhạn biết mình phải gả cho Vệ Như Phong, sợ
chính mình có điểm gì đó không tốt. Cho nên mới năn nỉ Chu thị mời một
vị cô cô đến dạy bảo. Chu thị cũng thật sự vì nàng mà mời một tài nữ
trong Kinh Thành, người này chính là Yến cô cô.
Vị Yến cô cô này tài hoa hơn người không phải là giả, đáng tiếc trên đời này tài hoa và phẩm cấp không cùng một thứ hạng. Lúc Yến cô cô còn trẻ
thiếu chút nữa là tiến cung làm tú nữ, nhưng mà cuối cùng lại không được bởi vì dung mạo quá bình thường. Bởi vậy nến Yến cô cô rất ghét những
nữ tử có dung mạo xinh đẹp, với lại Chu thị còn cố ý dặn dò. Cho nên
Hàn Nhạn chịu không ít hành hạ, Trang Ngữ Sơn xinh đẹp, sợ là vị Yến cô
cô này cho nàng ta ném không ít mùi đau khổ.
Với lại tính tình của Trang Ngữ Sơn rất cao ngạo, sợ là vị Yến cô cô và
nàng ta tương lai sẽ có không ít xung đột với nhau. Không biết Trang Ngữ Sơn có thể vì tài hoa mà tạm thời nhân nhượng vì lợi ích của toàn cuộc
hay không, hay là bị vũ nhục mà không cam lòng yếu thế. Bất quá chuyện
này cũng không liên quan tới nàng.
Trở lại Thanh Thu Uyển, “Tiểu thư, chúng ta có tới phủ Đặng Thượng Thư không?” Thu Hồng dò hỏi.
Hàn Nhạn lắc đầu: “Đi chuẩn bị một chiếc xe ngựa không gây chú ý. Chúng ta đi tới võ quán Thuận Xương.”
Tuy là Cấp Lam kinh ngạc nhưng vẫn theo lời nói của nàng đi tì một chiếc xe ngựa. Hàn Nhạn thay quần áo bình thường, với thắt lưng màu xanh, bên ngoài chọn áo nhỏ màu hồng bạc, bên trong mặc một chiếc váy trắng. Đầu
vẫn búi hai búi tóc như cũ. Nhìn giống như nha hoàn của nhà giàu có.
Nhìn thấy áo ngoài có chút ngắn, Thu Hồng nói: “Tiểu thư, khi nào thì
người sẽ đi đến Như Ý Lâu may vài bộ quần áo mới. Mấy bộ này đều đã ngắn hết rồi…”
Lúc này Hàn Nhạn mới chú ý, nhưng mà vẫn không nỡ. Nhưng bộ quần áo này, đều là mẫu thân lúc còn sống đã làm cho nàng. Từ sau khi mẫu thân qua
đời, nàng ăn cơm sinh hoạt như thường ngày. Ngoại trừ nha hoàn bên người và Trần ma ma, thì người trong phủ này cũng không có ai hỏi đến, nàng
không khỏi cười khổ: “Không cần. Ta thấy nó vẫn còn rất tốt.”
Thu Hồng có chút do dự: “Thường ngày tiểu thư thường thưởng bạc cho hạ nhân. Nhiêu đó cũng đủ làm vài bộ rồi…”
Hàn Nhạn lắc đầu: “Quần áo vẫn còn vừa với ta. Ta mặc mấy bộ này sẽ
không xảy ra chuyện gì, trong phủ này một ngày mà không đưa hối lộ cho
hạ nhân, thì có thể thành con thiêu thân. Huống chi, ta không hề thiếu
bạc…” Nàng cười cười: “Thôi, không nói mấy chuyện này nữa. Chúng ta đi thôi.”
Thu Hồng tìm cho nàng một cái khăn che mặt cẩn thận mang lên, Hàn Nhạn
từ trong hòm lấy ra một xấp ngân phiếu bỏ vào trong tay áo. Thời gian
gần đây võ quán Thuận Xương đã mở một gian phòng riêng cho nữ tử. Các vị phụ thân lại nhao nhao, lúc này rất náo nhiệt. Hàn Nhàn cũng có nghe
thấy, bây giờ nên đi thăm dò tin tức rồi. Cuối cùng Dương Kỳ cũng đón
nhận lời đề nghị này của nàng.