Đọc truyện Quý Ngọc – Chương 16
Có người đẩy cửa vào, ta tưởng A Xuân còn có chuyện gì, ngẩng đầu nhìn mới biết là Kì Ngọc. Hắn lấy ra hai cái hạp lớn, nhìn đồ ăn chúng ta ăn, nhíu mày.
Tính thời gian, đại khái hắn còn chưa ăn cơm đã tới, ta đứng dậy tiếp nhận đồ trong tay hắn, quay đầu phân phó: “Đông Li, ngươi cơm nước xong, buổi chiều liền đi chơi đi. Chiều nay ta không cần ngươi hầu hạ.”
“Dạ, tam gia”.
Mang Kì Ngọc về phòng ngủ, từ thực hạp xuất ra rượu và thức ăn cùng hắn ăn. Hắn sắc mặt không được tốt lắm, âm âm u u.
“Làm sao vậy? Sinh ý gặp phiền toái?”
“Không có. Vừa rồi nha đầu vừa rời đi là ai?”
“Nha đầu? Nga, đó là A Xuân. Nhà bọn họ làm ba bữa cho ta mỗi ngày.”
“Là một nha đầu nông thôn?”
“Ân, ngươi không phài vừa gặp qua sao? Trước kia ngươi đến, nàng cũng đưa cơm vài lần.”
“Nga, ta quên”.
“Ngươi đó, quý nhân hay quên sự”, ta khẽ cười nói.
“Quý nhân cái gì”, hắn sái nói, “Vậy ngươi như thế nào tặng hoa cho nàng?”
“Nàng vì nãi nãi yếu, ta cho nàng đào một gốc. Làm sao vậy?”
“Không có gì” mặt hắn giãn ra cười nói, “Là ta nghĩ quá, ta còn nghĩ ngươi có ý tứ với nàng.”
“Như thế nào lại nghĩ đến phương diện kia?”, ta kinh ngạc nói, trong nhà nha đầu xinh đẹp có không ít, hầu hạ bên người ta, mặc kệ mĩ đẹp xấu cũng không ít. Thường lui tới cũng không thấy hắn có phản ứng gì, hôm nay như thế nào lại ăn giấm chua của một cô nương đưa cơm.
“Không phải là thấy ngươi tặng nàng sao? Ngươi không phải đối với hoa xem như là bảo bối.”
“Lúc trước không có ai xin ta mà thôi”, ta tuyệt không để ý đem hoa cho người thích chúng. Thành quả vất vả bồi dưỡng có người thưởng thức luôn luôn tốt.
“Ta còn nghĩ, nếu ngươi coi trọng nàng, đem nàng mua về cho ngươi làm thiếp”, hắn thùy hạ mi mắt, không có biểu tình gì nói.
“Ngươi nói cái gì?”, ta giất mình nhìn hắn, không biết hắn suy nghĩ cái gì.
“Ngươi không phải sinh khí ta nạp thiếp sao, ta nghĩ ngươi cũng nạp một người, chúng ta liền công bình. Có lẽ ngươi liền nguyện ý theo ta về nhà.”
“….”, công bình như vậy….không cần cũng được…..
Có lẽ xem sắc mặt ta khó coi, hắn không nói thêm gì nữa. Không nói chuyện, không ngừng gắp rau cho ta. Ta cũng mất khẩu vị.
Không biết vì cái gì, suy nghĩ của chúng ta ngày càng xa nhau. Nay đã không thể lý giải nhau. Đây là bi ai của ai?
Cơm nước xong xuôi, không bao lâu Kì Ngọc liền đem ta kéo lên giường, nhiết tình nhượng ta có chút không chống đỡ được. Cũng không quản trời còn sáng, có thể thấy được trước ta đem Đông Li phái ra ngoài là cỡ nào tốt a.
“Quý ngọc, theo ta trở về đi.”
“Ân? Ta ở đây còn chưa đủ đâu.”
“Nhưng ta nhớ ngươi nhớ đến khó chịu, mấy năm nay chúng ta chưa từng tách ra. Buổi tối ta ngủ không yên…. Quý Ngọc….Quý Ngọc…”, hắn ôm cổ ta không ngừng gọi tên ta, “Ngươi nhẫn tâm để ta cô linh ở nhà? Ta nhớ ngươi muốn phát điên rồi. Ta đem thiếp kia đuổi đi được chứ? Như vậy có phải hay không ngươi nguyện ý cùng ta trở về?”
Ta đau đầu….
Ngẫm lại, cũng sắp đến yết bảng, ta gật đầu, “Ngươi không cần đuổi ai đi, ta về với ngươi là được. Bất quá sau khi yết bảng, ta muốn ra ngoài một phen.”
“Ra khỏi cửa? Đi nơi nào? Đi bao lâu?”
“Cố Thiều, sau lưng hắn có người của triều đình, về sau còn không biết thế nào. Hiện tại chúng ta cùng hắn liên hệ quá sâu, khó đảm bảo khi hắn xảy ra chuyện không liên lụy đến chúng ta hoặc hắn dùng biện pháp gì nhượng chúng ta chịu tội thay, chính mình thoát thân. Cho nên ta phải ra ngoài an bài vài đường lui. Nếu như nhất vạn, tương lai chúng ta còn có chỗ đi.”
“Có nghiêm trọng vậy sao? Chúng ta đều có võ nghệ phòng thân, vạn nhất có việc gì thì bỏ đi không được sao?”
Ta lắc đầu, “Đó là lực lượng triều đình, nếu triều đình đem chúng ta thành khâm phạm truy nã, làm cho thiên hạ các châu, các phủ đều có lệnh truy nã chúng ta, chúng ta dù có chấp cánh cũng không thoát được. Cho nên ta muốn dùng một thân phận khác đi mua chút ruộng đất, xảy ra chuyện cũng có thân phận mới, có chỗ đặt chân. Nếu Cố Thiều vu oan ta, tuy hắn có tâm tư khó nói ta cũng không muốn vừa đi vừa tính.”
“Ta đây đi cùng ngươi.”
“Có thể, vậy sinh ý ngươi làm sao?”
“Sinh ý….”, hắn khó xử không nói. Sự nghiệp vài năm phấn đấu, sao có thể tùy tùy tiện tiện bỏ qua?
“Vẫn là một mình ta đi thối, ta có thể dùng danh nghĩa đi du học, sẽ không làm người khác nghi ngờ.”
“…. Ngươi muốn đi bao lâu?”
Ta tính tính, “Nếu không có gì ngoài ý muốn, đại khái khoảng một năm.”
“Cái gì? Lâu vậy, ngươi đi ta làm sao đây?”
Ta hôn má hắn, “Người như cũ ở đây, làm buôn bán. Nếu ngươi không muốn chờ thì tìm người khác, về sau ta với ngươi chính là huynh đệ. Nếu ngươi nguyện ý chờ, chỉ cần ngươi không thay đổi, ta cũng sẽ không đổi thay.”
Chỉ cần tâm hắn không hướng về người khác, không đem ta thành ngoại nhân, chẳng sợ chúng ta trong lúc đó sinh hoạt không như ý, ta cũng sẽ không mặc kệ hắn. Dù sao chúng ta nương tựa nhau nhiều năm như vậy, dù ta và hắn gần nhau nhưng tâm không còn cũng không gây trở ngại ta đem hắn trở thành huynh đệ chân chính.
Hắn không nói, ngồi trên người ta, lại cùng ta dây dưa một chỗ….
Trở lại thành không bao lâu, khoa cử cũng có kết quả, ta quả nhiên trúng cử nhân, thứ tự hạng trung, cũng không nổi bật. Bất quá cũng quen thêm nhiều người.
Khảo trúng cử nhân, bà mối tới cửa cầu hôn chợt tăng. Này cũng là việc bình thường. Đều bị Kì Ngọc mặt đen, nói ta đã định thân nhất nhất đuổi đi.
“Quý Ngọc, nghe nói nhà ngươi gần đây có rất nhiều bà mối tới cửa?”
“Nếu không chuyên tâm, bàn cờ này ngươi sẽ thua”, ta liếc trắng mắt.
Người ngồi đối diện không chút nào để ý nhún nhún vai, “Ngươi thấy con gái Trần phu tử thế nào?”
“Khuê trung tiểu thư, ta lại không có gặp qua. Ngươi thật không phúc hậu, như thế nào đem phu tử thiên kim treo ngoái miệng. Coi chừng làm ảnh hưởng danh dự nhân gia, phu tử tìm ngươi liều mạng”, ta nhàn nhã hạ nước cờ tiếp theo.
“Như thế nào chưa thấy qua? Lần trước văn hội nàng nữ phẫn nam trang tới tham gia, mọi người đều thấy”.
“Thật không? Ta không có ấn tượng”, lần trước văn hội địa điểm phong cảnh thực không sai, mải ngắm cánh như thế nào chú ý tới người.
“Thật là con mọt sách”, Tử Tu cười mắng, “Ta cứ nói thẳng, nàng đối với tài năng của ngươi thật ngưỡng mộ, phu tử cũng thưởng thức tính cách trầm ổn của ngươi, nói về sau nhất định ngươi sẽ thành danh. Hai người các ngươi đúng là nam tài nữ mạo. Thêm nửa phu tử tại Tây Nam đàn thượng rất có phân lượng, phần đông là học sinh của hắn, nếu ngươi làm con rể hắn, chỗ tốt về sau không cần ta nói đi?”
Đáng tiếc, ta không có khả năng thành danh, cũng không tính toán thượng triều.
Ta liếc trắng mắt, “Chuyện của ta ngươi cũng không phải không biết, ta đã định thân. Tuy nói tạm thời thất lạc nhưng dù sao ta cũng còn trẻ, còn chờ được. Nếu nhà ta ruồng bỏ hôn ước trước, về sau nhân gia tìm tới cửa, đi quan phủ cáo trạng, tiền đồ của ta còn không mất? Vẫn là chờ vài năm, đến lúc tuổi lớn, liền tính bội ước người khác cũng không thể nói gì.”
Tử Tu gật gật đầu, “Cũng đúng. Bất qua đáng tiếc a, Trần tiểu thư thật xinh đẹp lại có thi tài.”
Ta cười nói, “Nói cùng ta nửa ngày, kỳ thật ngươi coi trọng nhân gia đi?”
“Đáng tiếc nhân gia chướng mắt ta”, hắn cười hì hì nói, “Nàng nói muốn tìm người tài hoa hơn người, lại có long phượng chi tư làm trượng phu. Ta sao, tài hoa ước chừng là có một chút. Chỉ là tướng mạo không bằng ngươi, đại khái nàng chê ta bộ dạng không anh tuấn như ngươi đi?”
“Biến”, ta mắng hắn, “Như thế nào không phải ngươi quá mức phong lưu, trong nhà tiểu thiếp thành đàn, hoa lâu lý cũng là hồng nhan tri kỷ của ngươi. Nào có cô nương đứng đắn nào dám coi trọng ngươi.”
Hắn cười ha ha đứng lên, “Nói thật, chúng ta là hàn môn sĩ tứ, nếu có một nhạc phụ như Trần phu tử, đối với sĩ đồ về sau rất có lợi. Nếu không cũng chỉ có thể chậm rãi rèn tư lịch, rèn đến tóc đều trắng, cũng chưa chắc có ngày xuất đầu. Buông tha cho cuộc hôn nhân này, thật sự là đáng tiếc”, nhà hắn cũng là thương nhân, tuy phú nhưng không quý, rất khó tại khoa cử hoặc sĩ đồ có thể giúp hắn cái gì.
Ta chân thành hướng hắn thi lễ, “Tạ Tử Tu chân thành đối đãi, chỉ là đối với việc này, ta cũng không thể quyết định.”
Hắn bất đắc dĩ khoát tay, “Tính. Xem ra ngươi ta đều không có duyên kết giao quyền quý, không có phúc khí. Sang năm ngươi cùng ta lên kinh dự thi không?”
Ta lắc đầu, “Học vấn còn chưa đủ. Lần này thi đậu cử nhân đã là miễn cưỡng. Ta tính ở nhà đọc thư vài năm nữa.”
“Ngươi thật là bình thản a. Kỳ thật ta cũng không nắm chắc nhưng là muốn thử xem, nói không chừng vận khí tốt liền đậu? Dù không đậu đi kiến thức cũng tốt.”
Ta lắc đầu, đó không phải con đường của ta. Nếu ta thật sự xuất thân trong sạch, không có đoạn lịch sử làm nam sủng kia, có lẽ sẽ thử một lần. Dù sao sở hữu chức vị là mục đích cuối cùng của người đọc sách. Làm quan có thể làm rất nhiều việc, thực hiện rất nhiều lý tưởng. Nếu ta có thể đi con đường đó, nói không chừng cũng đã bè lũ xu nịnh, dấn thân vào vòng xoáy danh lợi.
Ta chính là như thế, cho nên có thể nào trách cứ Kì Ngọc vạn trượng hùng tâm?
Cách ngày Cố Thiều cho người gọi ta, cũng nói đến việc hôn nhân nhà Trần phu tử, “Nếu ngươi có ý sĩ đồ, kết lấy mối hôn nhân này cũng tốt. Chuyện trước kia người không cần lo lắng, người biết ngươi đều đã chết, còn lại vài người cũng đã giải quyết tốt.”
Ta lắc đầu, liền tính người nhận thức ta ở Lưu phủ đều chết, ít nhất còn có Cố Thiều biết chuyện của ta. Tần Vương cung cấp thân phận văn điệp cho bọn ta cũng biết chuyện. Ta còn không có xuất sĩ, nhược điểm lớn như vậy nằm trong tay bọn họ. Về sau vào triều, cũng chỉ có thể trở thành người của họ, làm một quân cờ nhỏ. Đưa một đầu sợi dây vào tay người khác, diều dù có bay cao đến đâu cũng có ý nghĩa gì?